Vất vả tắm xong, hai người mới trở vào phòng ngủ, Trình Bác Diễn theo thói quen đi đến bên cửa sổ ngồi lên sô pha mở sách ra.
Hạng Tây ngồi ở trên mép giường nhìn anh: "Anh nói xem, hai ta tắm uyên ương, vậy mà có thể tắm bình tĩnh đến vậy."
"Không thì làm sao được đây?" Trình Bác Diễn mỉm cười: "Anh có một tay cũng không thể chơi em được, còn sợ chạm vào bả vai của em nữa."
Hạng Tây cười ha ha vài tiếng nhưng không nói gì.
"Em có muốn trò chuyện một lát không?" Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Hay là muốn đi ngủ?"
"Em nằm thôi." Hạng Tây vỗ gối đầu: "Bây giờ em không ngủ được, trong đầu cứ như đang nấu cháo đậu, sôi ùng ục ùng ục, loạn lắm."
"Em nằm nghiêng qua bên phải đi." Trình Bác Diễn thả sách xuống đi đến bên giường, đỡ cậu nằm xuống, rồi cầm chăn kê sau lưng cho cậu: "Mấy ngày nay đều phải nằm nghiêng như vậy ngủ, hai ngày nữa rồi đi kiểm tra, anh kiểm tra lại cho em một chút."
"Mặt anh đẹp trai vậy mà em không muốn nhìn hửm?" Trình Bác Diễn chỉ mặt mình: "Có phải em có tật xấu gì không đây?"
"Ngủ nhắm mắt rồi còn thấy gì được nữa đâu." Hạng Tây cười: "Em muốn dựa vào anh."
"Vậy được, em nằm đi đừng nhúc nhích." Trình Bác Diễn đặt gối đầu qua bên kia giường, sau đó nửa ôm nửa kéo chuyển cậu qua: "Như vậy?" (2 người nằm có 1 cái gối thôi á :>)
"Dạ." Hạng Tây gật đầu.
Trình Bác Diễn vốn định quay lại sô pha ngồi một lúc, suy nghĩ lại lại không đi nữa, cởϊ qυầи áo nằm lên giường, tựa vào đầu giường đọc sách.
Hạng Tây thoải mái tựa vào trên người anh, sau khi điều chỉnh tư thế một chút mới nhẹ giọng nói: "Tay anh, có nghiêm trọng không? Có lưu lại di chứng gì không anh?"
"Hôm nay em thật sự rất muốn đánh cho hắn một trận." Hạng Tây chậc một tiếng, im lặng một lát mới thở dài: "Vậy mà em cũng nhịn xuống được."
"Không cần phải làm vậy." Trình Bác Diễn nói: "Bây giờ Tây Tây đã là đàn ông trưởng thành rồi, loại chuyện này sẽ không làm nữa."
"Từ đó giờ đã rất trưởng thành rồi, chỉ có ở trước mặt anh mới để lộ bụng mình thôi." Hạng Tây mỉm cười nói, suy nghĩ rồi nói tiếp: "Anh nói xem, Đại Kiện đến đây, là hắn tự mình đến, hay là Nhị Bàn sai hắn đến."
"Em cảm thấy thế nào?" Trình Bác Diễn lật một trang sách.
"Em thấy chắc là hắn tự đến rồi. Chuyện này lẽ ra phải là Bình thúc tìm em mới đúng, nuôi hơn mười năm một đứa vong ân phụ nghĩa, ông ta hẳn là hận em nhất." Hạng Tây nhắm mắt lại chậm rãi phân tích: "Đại Kiện là người của Nhị Bàn, cái tên Nhị Bàn kia sẽ không xuất đầu thay Bình thúc đâu, nếu bị bắt thật, không chừng sẽ đẩy lên người Bình thúc."
Hạng Tây cười nửa ngày: "Miệng anh ác quá, nhưng mà nói cũng đúng, cứ như bị tẩy não ấy, trong não không còn gì, xóa sạch hết con mẹ nó luôn, chỉ nhận một mình Nhị Bàn là cha thôi."
"Hắn bị bắt như vậy rất tốt." Trình Bác Diễn mỉm cười.
"Dạ, chỉ cần chuyện này thôi, Nhị Bàn nhất định cũng sẽ gϊếŧ chết tên ngu ngốc này." Hạng Tây chậc chậc hai tiếng.?"
"Hôm nay em bị thương lại còn bị hoảng sợ." Trình Bác Diễn sờ sờ cánh tay cậu: "Anh không so đo với em, nhưng em cũng đừng được nước rồi nói bậy, trên người em cũng không phải không còn chỗ để đánh."
"Em chỉ... thuận miệng thôi mà." Hạng Tây xoa xoa mũi."
"Hôm nay có phải cảnh sát cũng rất thân thiết không."Trình Bác Diễn bỏ sách xuống: "Không đáng sợ như em tưởng đúng chứ."
"Cảnh sát Trương rất tốt." Hạng Tây cười nói: "Nói chuyện cũng rất ôn hòa nữa... À đúng rồi!"
"Hửm?" Trình Bác Diễn quay đầu lại nhìn cậu.
"Hôm nay em có hỏi ông ấy, em nói tình huống của mình như vậy, còn có thể tìm được... ba mẹ của em không." Hạng Tây quay đầu lại: "Ông ấy nói chuyện này không do bên bọn họ phụ trách, nhưng mà em có thể đến phòng đăng ký hộ khẩu hay cái gì hộ khẩu đó để hỏi thăm. Tìm thấy ba mẹ không biết có hy vọng hay không, nhưng mà chứng minh thư, hộ khẩu này kia không chừng có thể làm được, chỉ là thủ tục chắc hơi rắc rối..."
"Phải không?" Trình Bác Diễn suy nghĩ: "Ngày mai anh tìm người hỏi thăm xem."
"Anh tìm ai?" Hạng Tây hỏi.
"Bạn học, bạn anh, còn có... người nhà bệnh nhân nữa." Trình Bác Diễn chậm rãi nói: "Xem chừng còn phải chạy một chuyến đến Triệu Gia Diêu.
"Tại sao?" Hạng Tây nhíu mày.
"Chỉ có người bên Triệu Gia Diêu mới có thể chứng minh em là được nhặt về, cũng lớn lên ở đó." Trình Bác Diễn bóp bóp lỗ tai cậu: "Anh đi hỏi về thủ tục trước."
"Dạ, anh nói cho em biết cần phải đi đâu, rồi em tự mình đi là được rồi." Hạng Tây bỗng thấy hào hứng, nói chuyện rồi lại muốn trở mình: "Vậy..."
"Đừng lộn xộn." Trình Bác Diễn đè cậu lại: "Anh đi hỏi rõ ràng trước, lúc cần em đi sẽ nói sau."
"Nếu không em đi chụp ảnh trước nha, chụp kiểu chứng minh thư ha?" Hạng Tây hỏi: "Lúc trước em chụp là để làm cái chứng minh thư giả Triển Hoành Đồ... Anh nói xem, nếu có thể làm được, vậy em mấy tuổi? Sinh ngày nào đây? Cứ dùng tên Hạng Tây này hả? Hay sửa lại? Bình thúc nói em họ Hạng, vậy không cần đổi họ, thuận tiện sau này còn tìm ba mẹ em, còn Tây thì sao? Có nên đổi không? Nhưng mà gọi cũng quen..."
"Đều nghe em cả, em muốn sửa như thế nào thì cứ sửa như vậy." Trình Bác Diễn tắt đèn, nằm lên gối đầu, nghiêng người qua ôm cậu, nhẹ giọng nói: "Bây giờ đi ngủ trước đã, lăn qua lộn lại cả một đêm."
"Dạ, anh ngủ ngon." Hạng Tây nói.
"Em ngủ ngon." Trình Bác Diễn hôn lên mặt cậu một cái.
Tuy đã nói ngủ ngon, nhưng Hạng Tây cũng không đi ngủ ngay, vẫn nhỏ giọng lải nhải nói rất nhiều, Trình Bác Diễn nhắm mắt nghe cậu nói, thường thướng ứng hai tiếng.
Mãi đến khi giọng Hạng Tây càng lúc càng nhỏ, cuối cũng không còn tiếng động nữa, anh mới điều chỉnh góc độ cánh tay bị thương của Hạng Tây một chút, thở ra một hơi.
Hạng Tây ngủ rất ngoan, cả đêm chỉ có một lần muốn trở mình nằm thẳng, bị anh đẩy nghiêng người lại.
Nhưng vì trong lòng cứ lo lắng Hạng Tây ép mình đến gãy xương vai, cả đêm anh cũng không ngủ yên ổn, lúc gần sáng mới ngủ được một lát, đến Bát Bát kêu sáng cũng không nghe, đợi Hạng Tây gọi anh mới hốt hoảng tỉnh dậy.
"Bị muộn rồi." Hạng Tây vỗ vỗ mặt anh: "Hôm nay anh có đi làm không? Hay là xin phép?"
"Đi làm." Trình Bác Diễn mơ mơ màng màng mở to mắt: "Anh ngủ quên?"
"Cũng không quá lắm, trễ hơn hai mươi phút, ngủ luôn thời gian làm bữa sáng thôi." Hạng Tây nói: "Nên anh phải ra ngoài ăn rồi."
"Vậy em..." Trình Bác Diễn ngồi dậy, vết thương trên tay hơi hơi sung huyết sưng lên, anh nâng tay lên.
"Lát nữa em tự mình ăn, bữa sáng của anh cũng không có tí hấp dẫn gì, không ăn được thì không ăn được thôi." Hạng Tây cười nói.
Hôm nay đúng là không có thời gian làm bữa sáng, Trình Bác Diễn rửa mặt xong xem thời gian, vừa đúng giờ bình thường ra cửa.
Hạng Tây đứng trong phòng hoạt động cánh tay phải: "Aizz, chỉ động được một bên khó chịu quá."
"Hôm nay em ngoan ngoan ở yên trong nhà đi, đừng đi ra ngoài, trong tủ lạnh có đồ ăn, em ăn tạm một chút." Trình Bác Diễn nói: 'Một Đại Kiện bị bắt, nói không chừng còn có Nhị Kiện, Tam Kiện."
"Chắc là không có nữa đâu, không mù đều thấy em đã kéo được quan hệ với cảnh sát rồi." Hạng Tây đến bên cửa sổ nhìn xuống: "Lại còn có bảo tiêu cũng đến nữa."
"Cái gì?" Trình Bác Diễn ngẩn người: "Hôm qua không phải cảnh sát đã nói không được làm như vậy nữa sao?"
"Không phải hôm qua Tống ca cũng nói rồi sao, không theo dõi nữa, đường hoàng đi cùng nhau, bạn bè cùng nhau đi dạo cũng được mà..." Hạng Tây cười hồi lâu: "Tên kia còn đến được sao?*"
(*)Nguyên văn: 他还来真的了啊?: mình nghĩ câu này nói người bên Đại Kiện nhưng cũng không rõ lắm :