Chương 63 Tìm đến phòng bệnh rồi
Điện thoại vừa cúp thì tôi đã nghe thấy tiếng giày cao gót đằng đằng sát khí đang truyền đến từ hành lang, theo sau còn có tiếng mấy đôi giày da nữa.
“Tiêu rồi.”
Tôi tuyệt vọng kêu lên một tiếng, định bước xuống khóa cửa phòng thì có một đôi tay đã cản lại, tôi do dự một chút thì cả cánh cửa đã mở toang ra.
Trước mắt là vài người đàn ông trông rất bặm trợn, trong lòng tôi có dự cảm không tốt lắm.
“Mấy người… muốn làm gì?”
“Lý Nhã Hàm phải không? Cô cũng được đấy, mới không gặp cô vài ngày mà cô đã gây ra chuyện lớn như vậy, bây giờ còn hại anh Kiêu của tôi bị nhiễm HIV nữa, sao cô lại đê tiện như vậy chứ?
Châu Vũ Dao xuất hiện từ phía sau cánh cửa, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú như muốn biến dạng đến nơi, cái bộ dạng hung dữ của cô ta khiến tôi liên tưởng đến màn đánh ghen của vợ chính và bồ nhí.
Thật bất hạnh tôi lại chính là cái cô bồ nhí đó.
Nhìn thấy tôi lùi về phía sau, cô ta cũng không vừa, nhanh chóng đóng sập cửa lại khiến tôi không còn đường thoát thân.
Tôi lùi đến bên cạnh cửa sổ, không khí lạnh bên ngoài thổi từng cơn vào cổ tôi khiến tôi lạnh đến mức phải hắt xì.
Làm thế nào đây? Nhìn bộ dạng cô ta xem ra sẽ không dễ dàng mà buông tha cho tôi, bây giờ đến đường thoát cô ta cũng đã chặn mất rồi thì rất có khả năng tôi sẽ bị cô ta đánh chết trong căn phòng này mất thôi.
Chẳng lẽ tôi nhảy cửa sổ sao? Tôi lén liếc nhìn phía ngoài cửa sổ, trời ơi, tôi đang ở lầu sáu, nếu nhảy xuống thì còn toàn mạng không cũng là một vấn đề…
“Châu tiểu thư, tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi? Cái con ả hại người này, bản thân đáng chết thì thôi đi, sao lại kéo theo cả anh Kiêu của tôi chứ!
Anh ấy là vị hôn phu của tôi đó…”
“Lý Nhã Hàm, sao cô lại tán tận lương tâm như vậy chứ”
Đôi mắt của cô ta ngân ngấn nước, lăn đi lăn lại mãi trong mắt cô ta mà không rơi xuống, bộ dạng yếu đuối đó thật khiến người khác phải đau lòng mà.
Tôi có thể làm sao đây? Chuyện này xảy ra quá đột ngột, nếu không phải là Khương Chí Cang thì cũng không xảy ra chuyện này, nó khiến hai chúng tôi đều bị đồn vào đường cùng khiến lòng tôi thấy vô cùng khổ sở.
“Đánh cho tôi!”
Châu Vũ Dao hoàn toàn không cho tôi có cơ hội giải thích mà cứ thế ra lệnh cho đám người đó, tôi muốn chạy trốn nhưng đã bị họ bắt lấy và kéo ngược lại, hai cái tát giáng vào mặt khiến tôi xây xẩm mặt mày.
Não tôi đang kêu lên giống như là cái máy ghi âm vậy, đôi mắt thì mơ mơ màng màng, hai cái tát này khiến tôi choáng váng muốn ngất đến nơi.
Tôi cố ghì vào cửa sổ mà đứng dậy, đôi mắt tạm ổn, thông qua tấm kính ở cửa phòng thì tôi có thể nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người đang vây xem, cô y tá đang dùng sức mà gõ cửa nhưng người bên trong như không nghe thấy.
“Trước đó tôi đã nghe nói cô là hồ ly tinh nhưng không tin, cứ nghĩ rằng cho dù anh Kiêu có thay đổi khẩu vị thì cũng sẽ không chọn lựa một món hàng thứ phẩm đã từng ly hôn, nào ngờ thật sự là vướng vào cô, cái đồ tiện nhân này sống trên đời có ý nghĩa gì chứ? Bản thân chết là được rồi còn lôi theo người khác, sao cô không đi chết đi…”
Nhìn bộ dạng hùng hổ của cô ta, tôi chẳng thể làm được gì vì lời cô ta nói toàn bộ đều là sự thật.
Bây giờ tôi không có tâm trạng đi suy nghĩ là ai đã nói cô ta nghe, tôi chỉ thấy mình là một tội đồ, Đường Kiêu vì cứu tôi mà phải mạo hiểm tính mạng của mình, còn tôi thì sao? Tôi vì anh làm được gì chứ?
Thấy tôi không nói gì cả nên cô ta càng đắc ý hơn, cô ta cứ luôn miệng chửi bới tôi, thậm chí còn lôi cả ba mẹ tôi vào nữa.
“Cũng không biết ba mẹ cô là người gì mà dạy ra cái loại như cô…”
“Cô chửi tôi được nhưng không được chửi ba mẹ tôi, họ không có liên quan.”
Tôi cắt ngang lời cô ta, nói thật thì tôi ghét nhất loại người như thế, ép người quá đáng khiến người ta bị dồn đến đường cùng phải phản công lại.
“Châu Vũ Dao, tôi biết là cô ghét tôi nhưng tôi hy vọng cô đừng ăn nói khó nghe như vậy, cô dù sao cũng là tiểu thư khuê các, nói ra những lời này kẻo người khác cười cho mà đánh mất thân phận mình.”
Cô ta giống như là đã bị đạp trúng đuôi vậy nên mặt đỏ bừng cả lên: “Tôi làm gì cũng tốt hơn cô! Cô có tư cách gì mà dạy dỗ tôi hả?”
Âm thanh cô ta vang lên cả phòng. Đột nhiên cánh cửa mở toang ra, một đoàn người tiến vào.
Có hai nam bác sĩ đã tách riêng hai chúng tôi ra rồi gọi bảo vệ đến đưa ba người cao lớn đó ra ngoài, chỉ còn lại tôi và Châu Vũ Dao đứng đối mặt nhìn nhau với ánh mắt chán ghét.
Con người này ở trước mặt Đường Kiêu thì giở bộ mặt thiên thần ra, còn ở trước mặt tôi thì là ác quỷ, cô ta giống như là con tắc kè hoa, đồ hai mặt, tôi ghét nhất loại người như thế.
Dù sao thì Đường Kiêu không có ở đây, tôi đã không ưa cô ta từ lâu rồi, hôm nay cô ta lại tự đưa thân tới đánh tôi thì cho dù tôi có tốt tính đến đâu cũng không thể dễ dàng để cô ta bắt nạt được.
Con thỏ khi bị đồn vào đường cùng cũng sẽ quay lại căn người đúng không? Tính tình tôi dễ dãi nhưng cô ta năm lần bảy lượt làm khó tôi, quả thật khiến tôi muốn sụp đổ.
“Châu Vũ Dao, tôi luôn nhẫn nhịn cô nhưng cô lại không chịu buông tha tôi, lần này rõ ràng tôi là nạn nhân thì cô dựa vào đâu mà đến kiếm chuyện chứ?”
“Châu Vũ Dao, em làm loạn đủ chưa vậy!”
Phía hành lang vang lên âm thanh to rõ của một người đàn ông, chúng tôi theo phản xạ đều quay đầu nhìn về phía cửa.