• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 77

Đây chỉ là ngoài ý muối, Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi mới chậm rãi nói.

“Nếu là vài năm trước thì nhất định tôi sẽ nói muốn một hôn lễ thật hoành tráng nhưng bây giờ tôi không có mưu cầu gì cả, tôi chỉ muốn về nhà và đem toàn bộ tiền tích cóp đều đưa hết cho mẹ, sau đó tôi sẽ nói với bà là tôi ra nước ngoài định cư, bảo bà đừng lo lắng cho tôi.”

Đường Kiêu nheo mắt lại: “Cô quả là hiếu thảo.”

Tôi không có trả lời lại, lúc này nói về chủ đề này thật là đau lòng, tôi thấy từ lúc tôi phát hiện mình có nguy cơ bị lây nhiễm thì tôi đối với chủ đề về cái chết hơi nhạy cảm, tôi còn chưa sống đủ, mẹ †ôi chưa có ai phụng dưỡng nên càng nghĩ thì tâm trạng tôi càng tồi tệ.

Đường Kiêu chắc cũng cảm thấy chủ đề này quá nhạy cảm nên chỉ im lặng mà lái xe, bên ngoài vọng lại tiếng bọ kêu, nghe mà lạnh lão.

Về đến chung cư thì chúng tôi ai làm việc nấy, anh đến công ty làm việc còn tôi thì ở nhà dịch tài liệu, có khi cả ngày cũng không nói chuyện được mấy câu.

Mỗi lần anh về thì chúng tôi thỉnh thoảng gây nhau nhưng tôi luôn cãi không lại anh, tôi đoán lúc đi học, anh ta nhất định ở tổ biện luận.

Gần đây Hà Phong lại đi tham gia một hội nghị quốc tế, trước khi đi cậu ấy đã gọi điện thoại cho tôi và bảo rất muốn nghe giọng nói của tôi, cuối cùng thì tôi đã mặc kệ trời đổ mưa lớn mà chạy đến sân bay để tiễn cậu ấy.

Tất nhiên chuyện này Đường Kiêu không hề hay biết gì, có điều cũng tốt thôi, ban ngày anh ta bận đi làm nên hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến tôi.

Vả lại gần đây anh hay ra ngoài, vừa làm về thì lại đi tham gia các loại tiệc tùng, liên hoan nhiều đến đếm không xuể, tôi nghĩ không chừng anh ta sẽ bị đám ong bướm lẳng lơ vừa thấy những anh chàng điển trai và giàu có là bu lại kia dìm cho chết mất.

Tôi thật là bái phục loại đàn ông như anh ta, trong người có khi đang mang mầm bệnh HIV mà lại còn ra ngoài léng phéng, nhưng ai mà biết được, biết đâu anh ta mang bao thì sao?

Vì vậy mà tôi luôn thờ ơ với việc anh ta nửa đêm mới về nhà với đầy mùi nước hoa trên người, thỉnh thoảng khi giặt quần áo cho anh tôi còn thấy có một hai vết son môi đầy khêu gợi, tôi chỉ có thể cười cười làm thinh.

Đám phụ nữ này đang cố ý tuyên bố chủ quyền với tôi sao? Nhưng đáng tiếc là tôi đối với Đường Kiêu cũng chưa đến mức yêu đến độ muốn chết, đổi lại là Châu Vũ Dao thấy thì lại khác, cô ta nhất định sẽ tức chết.

Đêm nay Đường Kiêu lại đi ra ngoài chơi, tài liệu tôi cũng đã dịch xong nhưng anh vẫn chưa về.

Tôi nhìn đồng hồ thì đã là mười hai giờ đêm rồi, chẳng lẽ anh muốn ở bên ngoài sao?

Trong lúc đang suy đoán thì anh ta lại gọi điện thoại đến.

“Tối nay anh không vê đúng không? Nếu không về thì tôi ngủ đây.”

Vừa bắt điện thoại lên thì tôi đã phủ đầu anh ngay, phía đầu dây bên kia rất ồn ào, xem ra là đang ở câu lạc bộ đêm rồi.

“Lý Nhã Hàm, cô rất không muốn tôi về đúng không? Như vậy cô mới dễ dàng đi ăn vụng sau lưng tôi đúng không ? “

Anh ta đang say sao?

Tôi trợn mắt: “Ăn vụng gì chứ? Anh có giỏi thì về bắt gian đi xem tôi có giấu người đàn ông nào trong nhà không?”

Đường Kiêu chắc đang cười ở đầu dây bên kia, sau đó quay lại nhõng nhẽo với tôi: “Vậy được thôi, tôi lập tức quay về ngay nhưng cô phải đến rước tôi đó.”

Tôi sâm mặt hỏi anh: “Đường Kiêu, anh uống say rồi đúng không?”

“Đúng vậy, tôi uống say rồi nên lái xe không được, cô đến rước tôi đi, Nhã Hàm tiểu thư.”

Đường Kiêu vẫn đang cười, tôi cũng không rõ tại sao đột nhiên anh ta lại như thế, điều này khiến tôi thấy kinh ngạc.

Vì vậy nên tôi bực mình hỏi anh ta: “Anh đang ở đâu?”

Anh ta nói cho tôi nghe địa chỉ, đó là một quán bar nổi tiếng trong thành phố.

Tôi nói anh đợi chút, tôi sẽ lập tức đến.

Sau khi thay đồ thì tôi vội vàng chạy đến quán bar anh nói, trong đó rất đông người, tôi từ cửa đi vào và tìm kiếm anh trong đám người hỗn loạn, thế nhưng tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu cả?

Chẳng lẽ anh đang ở nhà vệ sinh sao?

Tôi không tiện đến nhà vệ sinh nam tìm anh nên đã đứng yên gọi điện thoại cho anh, điện thoại vừa reo thì đã bị ai đó giật lấy cái điện thoại.

Có hai tên đầu bờm sư tử vàng khè xuất hiện trước mặt tôi và hỏi tôi bằng giọng cợt nhả.

“Người đẹp đến một mình sao?”

Tôi không muốn trả lời loại người này nên lạnh lùng nói một câu: “Trả điện thoại cho tôi.”

“Trả cho em cái gì hả ? “

Cái tên cao lớn hơn với hình xăm trên cánh tay kênh kiệu tỏ vẻ như mình là đại ca xã hội đen vậy, nói thật thì nhìn cái kiểu đầu của hắn ta, tôi chỉ muốn tẩn cho hắn một trận thôi.

“Tôi nói trả điện thoại cho tôi, anh điếc sao?”

Tôi dùng toàn bộ sức mạnh mà gào lên, âm thanh lớn đến mức át cả tiếng nhạc nên có một vài ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi.

“Chà, người đẹp, em hung dữ nhỉ.”

Tên tóc vàng kế bên nói xong thì đưa tay ra muốn động tay động chân với tôi, lần này thì tôi bực mình thật rồi nên hất phăng tay của hắn.

“Trả điện thoại cho tôi.”

Tôi lặp lại lần nữa, lần này giọng đã mang sự phẫn nộ nhưng bọn họ hoàn toàn không để tâm mà vẫn cứ cười nham nhở tiến đến gần.

“Trả cho em, được thôi, gọi một tiếng anh thì trả cho em..”

“Chát!”

Hắn chưa nói dứt câu thì tôi đã giáng một bạt tai vào mặt hắn.

“Con khốn này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?”

Tên cao đã tức giận rồi, hắn giơ tay cao lên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK