Hề Hồng Hiên run rẩy nôn mửa, sắc mặt tái nhợt đến doạ người. Hàn Cận phía sau thấy tình thế không ổn liền vội vàng lội nước tới ngăn. Tiêu Trì Dã buông tay ra, nhìn Hề Hồng Hiên bị nhấc lên kiệu. Mưa rơi không dứt, quan viên lớn nhỏ đều khóc lóc cả loạt, đuổi theo cỗ kiệu của Lý Kiến Hằng lũ lượt kéo tới cửa cung.
Phan Tường Kiệt chạy rớt cả giày, lão nhấc áo choàng, miệng thở hồng hộc vẫn không quên kêu khóc gọi “Hoàng thượng”. Người xung quanh hầu như đều vậy, chỉ có Hải Lương Nghi là đoan chính không thay đổi, chạy một đường theo cỗ kiệu hồi cung.
Các thái y đã chờ đợi từ lâu vội vàng lên đón, tiếp tục chạy vào trong cung như binh hoang mã loạn. Mộ Như mặc đồ trắng ra đón, vừa nhìn thấy máu me khắp người Lý Kiến Hằng liền rơi nước mắt.
Thái hậu được Hoa Hương Y dìu đỡ đi ra, nhìn phía Hàn Thừa ngữ khí bất thiện nói: “Ngươi gấp cũng thôi đi, tại sao kéo theo một đám lão đại nhân cùng chạy? Đều là người đã có tuổi còn phải dầm mưa, nếu có chuyện bất trắc xảy ra há chẳng phải là hoạ vô đơn chí sao!”
Cẩm y vệ ào ào quỳ xuống, Hàn Thừa nói: “Vi thần tội đáng muôn chết.”
“Nhanh chóng sai người chuẩn bị thuốc thang phát y phục đi,” Thái hậu nói với các đại thần, “ai gia thấy chư vị hết lòng trung thành tận tâm, rất cảm động. Bây giờ hoàng thượng đã hồi cung rồi, gấp cũng không thể gấp nhất thời. Trời lạnh thế này, mọi người hãy đi vào trong điện kế bên tránh gió rét, uống ngụm canh nóng, chớ để thời khắc này lại đổ bệnh.”
Quần thần khấu đầu tạ ân.
Thái hậu lại nói: “Nguyên phụ cùng nội các và đại nhân các bộ vào trong nói chuyện.”
* * *
Sầm Dũ không ở đây, lão ở lại phố lớn Đông Long cùng Tiêu Trì Dã khơi thông con đường. Dư Tiểu Tái phẩm cấp thấp cũng đi theo phía sau, ôm áo tơi cho Sầm Dũ.
Tiêu Trì Dã ướt nước khắp đầu khắp mặt. Gió lạnh thổi hun hút khiến người chung quanh đều rùng mình, hắn lại chẳng mảy may bị ảnh hưởng. Ban nãy đào người, vật nặng gần trăm cân kia cũng là tự hắn kéo lên, lúc này hắn dùng khăn quấn hổ khẩu, sắc mặt rất kém.
(Hổ khẩu: eo bàn tay, đoạn giữa ngón trỏ và ngón cái)
“Mấy chỗ đất trũng đều là nơi các hộ gia đình nghèo khổ ở, có cái nhà dựng bằng đoạn gỗ mục cũng không dễ dàng, bây giờ nghe nói phải dỡ bỏ chắc chắn là không đồng ý đâu.” Sầm Dũ đi chân trần ngâm nước, buộc quan bào ướt sũng bên hông, nói, “Hôm nay chỉ ngập phố lớn Đông Long là bởi vì phố lớn Đông Long kề sông Khai Linh. Nếu cơn mưa này còn không dừng, Tổng đốc, có lẽ ngày mai các con phố khác cũng ngập mất.”
“Nếu triều đình chịu trợ cấp năm lượng bạc cho mỗi hộ dân nghèo dỡ nhà, bọn họ sẽ đều tình nguyện thôi.” Đàm Đài Hổ dính bùn nửa thân, nói: “Mỗi vì để có một nơi ở, chỉ cần trợ cấp bạc là không vấn đề rồi. Ty chức lại cảm thấy thứ trở ngại khơi thông chính là mấy cái trạch lớn kia kìa. Mấy trạch đó đều làm trái quy tắc xây thêm, tranh đoạt mấy tấc đất mà ngầm đánh nhau toác đầu chảy máu cũng không ít. Bây giờ bắt bọn họ phá dỡ, dựa vào năm lượng bạc, ai muốn đâm chọc vào cái nhà đang yên đang lành chứ? Đến gõ thẳng cửa người ta cũng không trả lời!”
“Trợ cấp e là không thể thông qua, ” Sầm Dũ có kinh nghiệm lâu năm chốn quan trường, biết rất rõ cách thức lề lối, “Hộ bộ chịu lấy bạc đi cứu tế nạn dân đã là để ý mặt mũi Hải nguyên phụ rồi, số tiền này tới lúc còn cần tính lại, mà chuyện năm lượng bạc hỗ trợ các nhà, bọn họ nhất định sẽ không đồng ý đâu.”
“Đại nhân, đừng trách ta thô kệch nói chuyện không êm tai, đến nước này rồi làm sao còn băn khoăn chuyện tiền bạc nữa!” Ngực Đàm Đài Hổ phập phồng, “Một khi nước này dâng lên, chờ chết người rồi, làm không sạch sẽ bùng dịch bệnh đấy! Lúc đó có giữ ngân lượng cũng vô ích!”
“Hổ huynh đệ đừng gấp, ” Dư Tiểu Tái giơ tay động viên mọi người, nói, “ngươi không tỏ khoản này rồi, Hộ bộ cũng có cái khó của Hộ bộ, bọn họ thật ra cũng không phải là tiếc rẻ số tiền kia, sắp tới đô sát rồi, nếu xử lý việc này được tốt đẹp, trong lòng bọn họ yên ổn, trên mặt cũng vẻ vang, tốt thế mắc gì không làm? Nhưng tại sao họ không chịu làm, cũng là bởi vì trong túi không có tiền đó! Bây giờ lấy tiền kia ra ứng phó gấp, lại thêm đợt vừa rồi là cày bừa vụ xuân ở các địa phương, năm ngoái nơi gặp thiên tai không thu hoạch được một hạt nào, địa phương báo lên, Hộ bộ phải xem xét cân nhắc cấp phát bạc cho địa phương, để nha phủ hoặc là Bố chính sứ của địa phương gặp thiên tai lấy tiền đi mua hạt giống ở địa phương được mùa, đây là vấn đề lớn mấy vạn miệng ăn liền, cho nên ngươi xem tiền hiện tại trong quốc khố, sao bọn họ dám dễ dàng động tới? Còn nữa nếu đã trái lệnh xây dựng thêm, việc lấn chiếm cống rãnh công mà truy cứu ra thì đáng luận tội, triều đình còn chưa phạt bọn họ, sao có thể còn vét bạc ra cho bọn họ? Nếu không vun vén chuyện này rõ ràng, sau đó Đô sát viện chúng ta còn phải kết tội Hộ bộ bọn họ đấy, cho nên mọi người đều gặp khó nha.”
Dư Tiểu Tái có năng lực khiến người ta bình tĩnh, với khẩu âm của hắn mà nói ra, chuyện lớn hơn nữa cũng có thể từ từ đợi. Thứ hắn nói đều là lời đúng sự thật, không phải vì thiên vị ai, mà là bởi vấn đề chính là như thế.
Việc địa phương canh tác trồng trọt vụ xuân liên quan trực tiếp đến tất thảy hướng đi năm nay của Đại Chu, quân lương của trọng địa hai đại biên thuỳ đều dựa vào mười ba thành Quyết Tây cùng lương thực của tiền tuyến Hà Châu, cho nên ai cũng không dám qua loa, đây là việc quan trọng nhất thiên hạ.
Làm sao bây giờ?
Miễn cưỡng dỡ bỏ sẽ làm dân chúng phẫn nộ, Cấm quân hiện nay có một nửa số người đều là quân hộ Khuất Đô, nhà ở phố lớn Đông Long không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Hải Lương Nghi giao chuyện này cho Cấm quân, nhưng thật ra là giao cho Tiêu Trì Dã, bởi vì một khi giao chuyện này cho tám đại doanh liền không có cân nhắc điều hoà được, Hàn Cận sẽ thẳng thừng kêu người san bằng cho xem, bởi nguy hại chôn vùi này nên không thể nào lơ là.
Vậy là muốn Tiêu Trì Dã nghĩ cách.
Tiêu Trì Dã quấn chặt hổ khẩu, đang muốn mở miệng thì thấy trong mưa có một người đi tới.
Thẩm Trạch Xuyên chắp tay với bọn hắn, nói: “Ta đoán là chư quân ở đây, tiến độ kênh rạch công sao rồi?”
“Khó xử lý, ” Sầm Dũ thở dài, “không phá được.”
“Cái khó của Hộ bộ suy cho cùng là tra không rõ mức chi tiêu của vụ xuân canh sau đó, ” Vẻ mặt Thẩm Trạch Xuyên bình tĩnh, hai má lại hơi ửng đỏ, y nhìn mưa nói: “Món nợ này trên thực tế có thể tính ra, ta đã xem qua tệp hồ sơ của Cẩm y vệ rồi, cũng nắm bắt việc này khá rõ. Nếu Tổng đốc không chê thì nghe ta một lời xem sao?”
Tiêu Trì Dã nhìn y chằm chằm, đáp: “Mời Trấn phủ nói.”
Thẩm Trạch Xuyên suy nghĩ một chút, nói: “Năm ngoái tân đế đăng cơ, các nơi đại xá, bởi vậy mà Quyết Tây miễn thuế ngân của ba thành. Năm ngoái là năm họ được mùa, ngoại trừ Hòe Châu, Đôn Châu Trung Bác báo tình hình tai ương, những nơi khác đều không có vấn đề. Tổng đốc, Đôn Châu năm nay lương thực căng thẳng, nha phủ nhất định phải đi kho lương Tì Châu mua lương thực. Đầu năm tuyết lớn, Trung Bác dồn tuyết tới tận nhà, chẳng phải thế tử đã lấy bốn vạn lượng từ quân hưởng của thiết kỵ Ly Bắc năm nay để quay vòng cứu tế cho Tì Châu hay sao? Bây giờ có thể để cho Tì Châu trả lại rồi, ngươi nói thế tử gửi một bức thư cho châu phủ Chu Quế của Tì Châu, nói năm nay ông ta chiết ra bốn vạn lượng từ phần lương thực bán cho Đôn Châu. Như vậy, năm nay Hộ bộ có thể tiết kiệm khoản cấp phát Tì Châu, lại vừa vặn dùng cho việc trợ cấp dỡ nhà hiện tại.”
Dư Tiểu Tái nghĩ ngợi, nói: “Nhưng mà việc chiếm cống rãnh công, truy cứu ra cũng là tội, chắc Hộ bộ không tiến hành được đâu?”
“Dựa theo luật pháp, việc chiếm kênh rạch công quả thực phải phạt, nhưng vào những lúc đặc biệt thì phải đối xử đặc thù, không thể làm việc rập khuôn cứng nhắc được.” Thẩm Trạch Xuyên hơi dừng lại, “Triều đình không dung nạn dân, tiền trợ cấp ra này chính là ân tình, là hoàng ân lớn lao rồi. Việc này để Sầm đại nhân đi đàm luận thì không thể thích hợp hơn, Hộ bộ cũng không phải tâm địa sắt đá, chỉ cần không sai, sổ sách rõ ràng, tiền có được đủ, nhất định bọn họ sẽ bắt tay giải quyết ngay.”
Đô sát sắp tới gần, khảo xét liên quan đến nhân viên các bộ thăng chức, tất cả mọi người đều muốn phô ra mặt “xuất sắc nhất”, chỉ cần nói có lý thì nhất định chịu lo liệu.
“Lại nói Tì Châu,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hướng Tiêu Trì Dã, “Trung Bác năm nay muốn khởi công xây dựng thành cũ, tuy rằng còn chưa biết sẽ điều động vị đại nhân nào đi, nhưng tới lúc điều động nhân lực cũng cần khoản chi phí. Tổng đốc dùng chuyện này tạo quan hệ với Tì Châu, đợi đến khi khởi công dựng lại thành cũ có thể tính chi phí nhân lực lên những người hôm nay bị dỡ nhà, để các nhà bọn họ điều người đi, đến Tì Châu làm việc, do Cấm quân áp giải, thời gian tầm một tháng là đủ rồi, cũng coi như là phạt chuyện chiếm kênh rạch công. Năm lượng bạc này không kéo dài không nợ nần, người phát an lòng, người nhận cũng an tâm.”
Không chỉ vậy, Tì Châu trải qua chuyện này cũng từ thiếu nợ ân tình Ly Bắc biến thành quan hệ hỗ trợ song phương, chỉ cần Chu Quế không phải là kẻ ngu si thì sẽ hiểu rõ đây là một cơ hội kết giao.
Thẩm Trạch Xuyên vừa dứt lời, Dư Tiểu Tái liền giũ áo tơi ra choàng thêm cho Sầm Dũ.
Sầm Dũ lập tức muốn đi làm ngay, cất bước tới vỗ vỗ vai Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Trấn phủ đại nhân, lúc này thời gian cấp bách, ta không nói nhiều lời được, sau khi đợt này kết thúc, Sầm Tầm Ích ta sẽ chuẩn bị chút bữa cơm đạm bạc tại hàn xá, kính mong đến dự!”
Lão đội nón rộng vành, dẫn Dư Tiểu Tái cùng đi.
“Trong cung vẫn ổn chứ?” Tiêu Trì Dã nắm lấy cổ tay Thẩm Trạch Xuyên.
Đàm Đài Hổ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không lên tiếng.
Thẩm Trạch Xuyên trở tay móc lấy yêu bài bên hông hắn, nhìn chốc lát, nói: “Thái hậu triệu tập đại thần các bộ chuẩn bị tính sổ, ngươi không ở trong đó thật may đấy. Cống rãnh công cần phải nhanh bố trí, vừa nãy mới diễn vài lời, nhưng ngươi phải hiểu được, nếu mấy ngày tới không khơi thông xong bọn họ sẽ chất vấn ngươi cho xem.”
Hai người đứng ở chỗ này, Tiêu Trì Dã cũng không tiện đụng chạm y, nhưng thấy y dầm nước mưa mà hơi lộ bệnh liền nói: “Các lão bảo ngươi xem xét trong cung, ngươi quay về đi, ngồi trong phòng làm việc uống chén trà nóng, chú ý cửa là được rồi.”
“Đó là việc của Hàn Thừa. ” Thẩm Trạch Xuyên quay đầu, “… Sư phụ ở chùa Chiêu Tội ta cũng lo lắng. Việc này không thể chậm trễ, ngươi làm việc đi, ta phải theo người bên Hộ bộ xử lý chuyện cứu tế nạn dân.”
Tiêu Trì Dã còn muốn nói điều gì đó, Hàn Cận đầu bên kia đã xách giày gọi hắn rồi. Hắn đành phải buông tay, lui lại mấy bước, dẫn Đàm Đài Hổ cùng Thần Dương quay người chạy.
Thẩm Trạch Xuyên đau đầu muốn nứt đến nơi, ngấm mưa mà tỉnh táo mấy phần, cũng quay người nói chuyện với Cát Thanh Thanh, dẫn người xuống chỗ những nơi đất trũng.
Khơi thông cống rãnh công không dễ làm, công việc này vừa bẩn vừa mệt. Người của Hộ bộ xuống nước cũng phải thay giày xách áo bào, người đang tại chức đều co rúc dưới lều, không muốn dính tới một tí nước nào. Dù sao đây cũng là cái việc chẳng tốt lành mà Hải Lương Nghi giao cho Công bộ cùng Cấm quân, bọn hắn chỉ đến giúp sấn thôi.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên đến thấy bọn hắn tập hợp còn chưa đủ mười người. Y biết, đám người pha tạp dưới Hộ bộ là xảo trá nhất, không có lợi thì sai thế nào cũng không động đậy.
Cát Thanh Thanh hỏi: “Trời thì sắp tối rồi, chỉ có nấy người thôi hả?”
Viên quan cúi đầu khom lưng chào Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Kêu gọi không nổi mà, chẳng phải Cấm quân phía trước còn chưa đào xong sao? Chờ đêm nay bọn họ đào xong, sáng mai gọi thêm người cũng vẫn kịp. Đại nhân mau ngồi xuống đi, ui dào dầm mưa rồi kìa! Uống nhanh lấy chén trà nóng, dù gì cũng phải sưởi ấm chút chứ, đừng để mình chịu rét nha!”
Thẩm Trạch Xuyên không động, quan sát lều, cười nói: “Tự dựng lều hả? Che chắn tốt đấy.”
Viên quan kia dâng trà, vui vẻ ra mặt: “Sao có thể không tự dựng chứ, lúc này bận lắm, nào có người đau lòng cho chúng tôi? Chỉ có thể tự mình che…”
Tiếng hắn nói dần nhỏ, bởi vì Cẩm y vệ đứng trang nghiêm phía sau Thẩm Trạch Xuyên đang nhìn hắn, không một ai cười.
Thẩm Trạch Xuyên thì lại vẫn như thường, nhận trà uống một hớp.
Viên quan nịnh nọt nói: “Đây là trà ngon của Hà Châu, đặc biệt pha cho đại nhân — “
Thẩm Trạch Xuyên giơ tay hắt lên mặt hắn, viên quan cả kinh, la to một tiếng liên tục lui về phía sau. Thẩm Trạch Xuyên dùng đầu ngón tay gõ đáy cốc, trút sạch lá trà. Trên mặt y vẫn trưng vẻ tươi cười, giữa cơn mưa bay lại càng nùng lệ đẹp mắt.
“Trà sao, ” Thẩm Trạch Xuyên ôn hoà nói, “coi như ta kính ngươi, sao lại không uống thế?”
Quan chức hốt hoảng lau lá trà trên mặt, nói: “Quá, quá vội…”
“Diêm vương điểm danh, không vội không được.” Thẩm Trạch Xuyên ném cốc trà, nói, “Nguyên phụ nghiêm lệnh Cẩm y vệ điều tra chuyện cứu tế, hẳn là thòng lọng lệnh chém giết treo trên cổ còn chưa đủ căng. Trà này ta giội xuống đất, ngươi nhất định phải uống. Nếu mà đứng đó không chịu, chi bằng ta tiễn ngươi một đoạn đường, ngươi đi xuống dưới rồi uống cạn cho ta.”
Viên quan cuống quít quỳ xuống đất, nói: “Đại nhân, đại nhân chuyện này làm sao có thể đây! Dù gì ty chức cũng là triều quan lục phẩm, sao có thể nói, nói chém liền…”
“Người bị bắt bên trong chiếu ngục của chúng ta chẳng ai dưới tứ phẩm cả!” Cát Thanh Thanh vén bào, đạp hắn vào trong nước, “Trấn phủ bảo ngươi uống, ngươi phải uống. Ngươi xem sống mà uống, hay là chết rồi uống?”
Viên quan lăn vào trong nước, thấy Thẩm Trạch Xuyên thủ sẵn đao nhìn mình liền lập tức lấy tay vốc nước tọng vào miệng mình, khóc ròng nói: “Ta uống, ta uống!”
Bốn phía vẫn đứng nghiêm như cũ, những kẻ đang ngồi cười nói vui vẻ cũng lặng lẽ đứng dậy, quy quy củ củ tiến lên.
Thẩm Trạch Xuyên quét mắt về phía bọn hắn, nói: “Làm việc này ngay được không?”
Tất cả đồng thanh: “Tuân theo Trấn phủ đại nhân sai phái.”
“Ta chỉ đi đôn đốc, nào hiểu lề lối?” Thẩm Trạch Xuyên rút khăn lam lau tay, mỉm cười nói, “Sai phái thì không dám, Cẩm y vệ bọn ta đi cùng các vị là được rồi. Đi thôi?”
Còn ai dám ở lại nữa!
Viên quan run lập cập kia cũng muốn tiến lên, Thẩm Trạch Xuyên liếc hắn một cái, hắn liền lui về, lắp bắp nói: “Đại, đại nhân…”
“Một con phố này, ” Trước khi sắp đi Thẩm Trạch Xuyên nói như khuyên giải, “uống hết rồi hẵng đến.”
Sắc trời đã tối hẳn, mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Cẩm y vệ dù uy phong thế nào cũng phải xuống nước ngâm khắp thân chua thối. Lúc Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy cảm thấy cả đất trời cuồng quay, y chống tay lên tấm ván phân cách kênh rạch công, ổn định lại chốc lát, xung quanh đều đang bận rộn, không ai phát hiện cả.
Chỉ có Cát Thanh Thanh nhanh chóng khuyên khẽ: “Không cần vội nhất thời đâu, nghỉ một lát cũng được!”
Thẩm Trạch Xuyên miễn cưỡng cười cười, cảm thấy không mở miệng nổi, cảm giác buồn nôn vọt lên cổ họng. Y vịn tấm ván bước lên, mò tìm túi nước bên dưới phòng ốc sơ sài đã sụp mất nửa.
Trên lưng Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên chìm xuống, có người nào đó phủ kín đỉnh đầu y. Y vẫn đang ngồi xổm, màn che phía trước đột nhiên bị vén mở, Tiêu Trì Dã thở gấp bất ngờ chui vội vào, kín đáo đưa cho y hộp cơm còn nóng, sau một khắc lại chui ra ngoài, cất bước định đi.
Thẩm Trạch Xuyên đẩy áo khoác trùm đầu ra, cái người đi được mấy bước kia lại quay trở về, đạp lên tạp vật sụp lở, ngồi xuống ôm lấy mặt Thẩm Trạch Xuyên, hôn y một ngụm thật sâu, hôn xong lại xoa xoa dụi dụi hai má Thẩm Trạch Xuyên.
Nước mưa rơi rào rào, Tiêu Trì Dã thở vô cùng gấp, hắn nhìn Thẩm Trạch Xuyên giây lát trong bóng tối mờ, không nói điều gì hết, quay đầu chạy đi. Hắn nhanh nhẹn vượt ra ngoài, vừa cầm cái áo choàng ướt bẩn trên khuỷu tay mặc lên lần nữa, vừa chạy như bay vào trong ngõ hẻm.
Nếu không phải thời gian eo hẹp.
Tiêu Trì Dã kéo cổ áo, lướt qua đống ngổn ngang hoang tàn, đạp lên ô uế chạy về phía Cấm quân phía bên kia, mắng thầm —
Mẹ nó nữa!
Danh Sách Chương: