Mục lục
Thương Tiến Tửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Kiến Hằng mơ ác mộng.

Hắn mộng về đêm mưa ở bãi săn Nam Lâm, cành cây bén nhọn quất trên mặt hắn, hắn hốt hoảng ôm đầu né tránh.

Ngựa bên dưới lao nhanh về phía trước, Lý Kiến Hằng sợ muốn nắm chặt dây cương, lại bị Tiêu Trì Dã đột nhiên xoay người túm cổ áo ném xuống ngựa.

“Sách An cứu ta!” Lý Kiến Hằng ngã xuống đất, quỳ thân cầu khẩn nói, “Sách An, Sách An! Chúng ta từng là huynh đệ, đừng bỏ ta ở đây!”

Sắc mặt Tiêu Trì Dã trong sấm vang chớp giật nặng nề, lãnh khốc nói: “Đánh bất tỉnh rồi vác đi!”

Lý Kiến Hằng dịch thân đụng phải người phía sau, hắn quay đầu lại thì thấy thân hình lọm khọm của Hàm Đức đế, nắm lấy cổ tay của hắn, hắn liền kêu: “Hoàng huynh, hoàng huynh cứu ta!”

Nước mắt Lý Kiến Hằng giàn giụa, nhìn Thần Dương đến gần mình, không khỏi lo sợ dịch về phía sau, phất tay quát lên: “Ta… Ta là hoàng đế! Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?”

Ngón tay Hàm Đức đế bấu chặt, khảm vào da thịt Lý Kiến Hằng, hắn ho ra máu, lạnh giọng nói: “Kẻ hôm nay cứu đệ, ngày mai cũng có thể giết đệ! Đệ có hiểu không?”

Lý Kiến Hằng bị đau phải giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi cánh tay kia. Mưa trên trời bỗng biến thành từng giọt sền sệt, Lý Kiến Hằng sờ một cái, là máu đầy tay. Hắn ngửa đầu nhìn, trong khoảng đen kịt lăn “bịch” xuống một cái đầu lâu.

Lý Kiến Hằng không biết lấy khí lực từ đâu, vừa đẩy vừa đạp vùng khỏi tay Hàm Đức đế. Hắn thở gấp gáp, bò dậy từ trong đống lầy lội, run rẩy đá văng đầu người, gào khóc nói với bóng đen xung quanh: “Ta là hoàng đế, trẫm —— trẫm là thiên tử! Các ngươi ai muốn giết ta, hả?!”

“Hoàng thượng, ” Có người khẽ gọi, “hoàng thượng.”

Lý Kiến Hằng đột ngột mở mắt, thất thần nhìn chằm chằm kim đỉnh, lẩm bẩm nói: “Ai muốn giết ta… Ai muốn giết ta…”

Thái hậu lấy khăn lau mồ hôi cho Lý Kiến Hằng, cúi người nói: “Kiến Hằng, mẫu hậu ở đây!”

Kiến Hằng!

Lý Kiến Hằng bi thương vô cùng, mẫu thân hắn chết sớm, Quang Thành đế chưa từng chú ý tới hắn, những năm qua thanh sắc khuyển mã*, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai gọi hắn một tiếng Kiến Hằng.

*thanh sắc khuyển mã: thanh [ca hát] – sắc [nữ nhân] – khuyển [nuôi chó] – mã [cưỡi ngựa]~~~>>> chỉ lối sống chơi bời hoang dâm của giai cấp thống trị thời xưa

“Mẫu hậu…” Lý Kiến Hằng nghẹn ngào gào, “Mẫu thân!”

Thái hậu hơi nghiêng đầu, dường như lau nước mắt, nói: “Con mê man một đêm, ai gia rất sợ. Con đang đau chỗ nào? Hãy nói cho ai gia.”

Lý Kiến Hằng nhìn thái hậu, thấy bà vẫn mặc lễ phục đêm qua, nhất định đã ở đây cả đêm. Lý Kiến Hằng liền nhấc thân dậy, nhìn bên tóc mai thái hậu xen sợi bạc trắng, hai mắt ửng đỏ, cả người đã tiều tụy đi không ít.

Lý Kiến Hằng bỗng cảm thấy ấm lòng, hắn lau đôi mắt, kéo cánh tay thái hậu, nói: “Để mẫu thân lo lắng rồi, con không sao.”

Hải Lương Nghi quỳ ở bên ngoài, lão cũng đã ở đây một đêm, nghe bên trong có tiếng nói chuyện liền biết Lý Kiến Hằng đã tỉnh, lòng tạm yên tâm.

Một lát sau các cung nữ rón rén đi vào hầu hạ Lý Kiến Hằng rửa mặt. Thái hậu tự mình bưng chén thuốc, trước tiên tự mình nếm, rồi mới đút cho Lý Kiến Hằng.

Lý Kiến Hằng uống hết thuốc, sắc mặt vẫn không khá hơn, nhưng tốt hơn rất nhiều so với đêm qua rồi. Hắn đeo giày đi ra, thấy Hải Lương Nghi còn quỳ thì vô cùng cảm động, tiến lên dìu đỡ Hải Lương Nghi, nói: “Các lão, trẫm không sao!”

Hải Lương Nghi suýt nữa không đứng dậy nổi, Lý Kiến Hằng liền không muốn lão tiếp tục ở đây nữa, các đại thần quỳ bên ngoài đồng thời lui hết, chỉ giữ lại Khổng Thu, Sầm Dũ cùng Phó Lâm Diệp đã thẩm tra một đêm.

“Có tra ra gì không?” Lý Kiến Hằng không kịp chờ đợi hỏi, “Khổng thượng thư lại đây nói trẫm nghe chút.”

Khổng Thu dập đầu, nói: “Đêm qua Hình bộ thẩm tra suốt đêm, hiện đã điều tra rõ thái giám ám sát tên là Quý Sinh, nhận lệnh nữ quan Thượng Thực cục Phục Linh phái đi đảm nhiệm thử đồ ăn trong bách quan yến.”

“Nữ quan?” Lý Kiến Hằng kinh ngạc hỏi, “Nữ quan này vì sao phải hại trẫm?”

Khổng Thu nói: “Chưa rõ nguyên do.”

Lý Kiến Hằng vội la lên: “Các ngươi tra xét một đêm mà không tra ra được à!”

Khổng Thu cùng hai người khác liếc mắt nhìn nhau, hắn trầm mặc chốc lát, nói: “Hoàng thượng không biết, Phục Linh tự hiểu khó thoát lưới pháp luật, tự uống thuốc câm rồi, bất chấp hình phạt.”

Lý Kiến Hằng đột nhiên hiểu ra gì đó, hắn nói: “Ả là một nữ quan trong cung, làm chuyện như vậy làm gì? Chắc hẳn ả sợ dưới trọng hình mình sẽ nói ra cái gì, cho nên tự uống thuốc câm trước! Sau lưng ắt có người sai khiến!”

Khổng Thu còn nói: “Hoàng thượng thánh minh, vi thần cùng hai vị đồng liêu Đô sát viện cũng nghĩ như vậy, vì vậy đêm qua đã điều tra kĩ lưỡng nữ tử này, phát hiện nhà ả còn có mẹ già, sống ở góc hẻm tại phố lớn Đông Long. Trạch ả tuy nhỏ, nhưng cũng không phải là một nơi mà nữ quan đại nội có thể mua được, vi thần liền tiện đà điều tra, tra được tòa trạch này đúng thật không phải tự ả mua, mà là người môi giới trên phố lớn Đông Long cố ý cho ả ở nợ.”

Lý Kiến Hằng đối với phố lớn Đông Long không thể quen thuộc hơn, lập tức nghe ra điểm đáng ngờ, nói: “Nhà ả nếu là cô nhi quả phụ, chắc chắn cũng không có vật đáng tiền để đặt cọc một tòa trạch.”

Khổng Thu nói: “Đúng là như thế, vi thần cũng cảm thấy điểm đáng ngờ tầng tầng, vì vậy gọi người môi giới tới hỏi, hỏi ra được người môi giới sở dĩ cho nàng nợ tòa trạch, toàn bộ là vì nể mặt mũi Cấm quân.”

Lòng Lý Kiến Hằng “lộp độp” một tiếng, hắn như đứng đống lửa như ngồi đống than, ngưng giây lát mới hỏi: “Cái này liên quan gì tới Cấm quân?”

Khổng Thu nói: “Đây là Cấm quân Đoạn sự lục phẩm Viên Liễu của Đoạn Sự ty cố ý chào hỏi người môi giới. Viên Liễu cùng Phục Linh tuy không có hôn ước, nhưng lại sớm có tin đồn tư thông.”

Lý Kiến Hằng bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Tiêu tổng đốc biết không?”

Khổng Thu biết hắn cùng với Tiêu Trì Dã quan hệ tốt, trong lúc nhất thời cũng đoán không được hắn là muốn bảo đảm Tiêu Trì Dã hay là muốn làm gì, chỉ có thể thành thật đáp: “Theo ý Tổng đốc là không biết điều này.”

Lý Kiến Hằng đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt biến hoá mấy lần, cuối cùng nói: “… Cấm quân có nhiều người, hắn không biết cũng là hợp tình hợp lý. Việc này trước tiên đừng để lộ ra, các ngươi đi xuống đi, truyền Hàn Thừa và Thẩm Trạch Xuyên tiến vào, trẫm muốn thưởng!”

* * *

Tiêu Trì Dã giẫm lên tuyết cứng, đá văng cửa hình ngục. Ngục tốt bên trong đã sớm nhận được tin tức, lúc này vội vàng dẫn Tiêu Trì Dã đi vào.

Phục Linh bị giam bên trong, nàng mới hai mươi ba tuổi, bởi vì chịu cực hình mà giờ đây tóc tai rối bù, ngồi bất động trên đống rơm.

Tiêu Trì Dã tiến vào cửa phòng giam, Thần Dương cởi áo khoác cho hắn. Người hắn quá cao, khí thế quá mãnh, vừa bước vào đã khiến Phục Linh sợ đến run người.

Tiêu Trì Dã kỳ thực thập phần anh tuấn, trên người hắn là cảm giác phức tạp giữa tùy tiện phóng túng cùng mạnh mẽ ác liệt, cho nên hắn vừa có thể làm công tử bột phóng đãng, cũng có thể làm Tu La vương lạnh lùng. Hắn như chiếc mặt nạ hoán đổi, mỗi lần thay đổi, kéo theo cử chỉ cũng tùy biến phù hợp.

Giờ khắc này hắn chính là quý công tử đi ngang qua nơi này.

Tiêu Trì Dã đánh giá phòng giam trước tiên, thoáng cúi người nhìn cửa sổ hẹp kia, thấy ngoài cửa sổ cũng là tường cao hình ngục liền không khỏi mất hứng thu ánh mắt, lại đứng thẳng dậy. Hắn nghiêng đầu rũ mắt, nhìn Phục Linh trên đất.

Phục Linh tựa vào vách tường, cảm thấy ánh mắt kia mang theo khinh miệt trời sinh.

“Nữ quan Thượng Thực cục.” Tiêu Trì Dã nói.

Phục Linh không ngẩng đầu lên, chỉ cố định ánh mắt vào giày của hắn.

Thần Dương đưa ghế tựa đến, Tiêu Trì Dã ngồi xuống. Hắn chống một đầu gối, nhìn đỉnh đầu Phục Linh, nói: “Viên Liễu hắn có thê có thiếp, còn muốn mạo hiểm bị rút yêu bài mà sắp xếp một tòa trạch cho ngươi. Ngươi là đại mỹ nhân thế nào mới lừa khiến hắn đến mạng cũng không cần? Ngẩng đầu, ta xem xem.”

Phục Linh rụt thân lại, tuyệt không để ý.

Tiêu Trì Dã dựa lưng ghế, nói: “Hắn cũng là cha ngươi được rồi đấy, ngươi cũng cam nguyện à? Làm nữ quan không giống làm cung nữ, đến lúc thả ra dù sao cũng có thể xứng với con cháu chính kinh. Viên Liễu chỉ là tiểu quan lục phẩm, còn là quân lưu manh, không tiền không thế, ngươi theo hắn, là mắt mù hay si tình?”

Trong phòng giam yên tĩnh.

“Tạm không nói Viên Liễu nữa, ngươi khích gì để Quý Sinh ám sát vậy? Ngươi cũng không có tiền, nhất định là người khác xúi bẩy hắn. Ngươi câm rồi, bởi đã sớm quyết định coi mình làm người chết thế, chủ nhân của ngươi thật cao chiêu, dùng xong các ngươi liền đạp đổ. Ngươi có chết hay không, không liên quan gì tới ta, nhưng bây giờ các ngươi muốn đổ lên đầu Tiêu Sách An ta, ngươi tưởng cứ như vậy mà chết được à?” Tiêu Trì Dã cười cười, nói, “Không thể đâu cô nương.”

Thần Dương xoay người lại, gật đầu với ngục tốt phía sau, chỉ nghe dây khóa “lách cách”, Viên Liễu toàn thân bẩn thỉu bị kéo ra.

Viên Liễu lăn bò tới gần Phục Linh, quát lớn: “Tiện nhân! Ngươi vậy mà lại hại ta thế này!”

Phục Linh run bắn, dán vào vách tường bò sang một đầu khác. Viên Liễu túm lấy mắt cá chân ả, thê lương nói: “Ta với ngươi là quan hệ gì? Ta đãi ngươi như vậy, ngươi lại báo ta thế này!”

Phục Linh bị kéo đến nước mắt lã chã, ả đạp Viên Liễu, cổ họng nghẹn kêu lên.

Viên Liễu lôi kéo ả, nói: “Mẹ già của ngươi bệnh nặng, là ta cõng đi gặp đại phu! Ngươi muốn cái gì ta cấp cái đó, ngươi đã lừa dối ta, ngươi còn muốn kéo cả nhà của ta cùng chết! Đồ đàn bà độc ác!”

Dây khóa vang giòn, Viên Liễu mất kiểm soát bị Thần Dương kéo lại. Hắn vẫn lần mò với túm cánh tay, mặt mày dữ tợn nói: “Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Tiêu Trì Dã trên ghế tựa lại nhìn cửa sổ nhỏ, vẫn nhìn thấy được một tấc bầu trời. Hôm nay không có tuyết, trên trời trải tầng mây trắng nhợt nhạt, hắn ngoảnh mặt làm ngơ với ân oán trước mắt mình.

Viên Liễu quỳ trên đất, thất thanh khóc rống, hắn lại bò sang chỗ Tiêu Trì Dã, dập đầu lạy cầu nói: “Tổng đốc, Tổng đốc! Tha ta lần này! Van cầu ngài, ta là bị ma quỷ ám ảnh, ta nguyện làm trâu làm ngựa bồi hoàn ân báo này!”

Tiêu Trì Dã nhìn về phía hắn, nói: “Người nắm tính mạng ngươi không phải là ta, đi mà cầu xin người ta, thay một nhà già trẻ của ngươi dập đầu mấy cái, xem như bù đắp cho món nợ bội bạc vợ con đi tìm thú vui.”

Viên Liễu lại dời về phía Phục Linh, vừa dập đầu vừa cầu khẩn: “Nàng buông tha ta! Nàng buông tha ta có được không? Việc này không liên quan đến ta! Ta cầu xin nàng! Ta cầu xin nàng! Cả nhà của ta tám miệng ăn, ta không muốn bọn họ chết hết ở chỗ này!”

Phục Linh rơi lệ không nhìn hắn.

Viên Liễu giàn giụa nước mắt, hắn thật sự sợ hãi, dập đến nứt đầu chảy máu, nói: “Phục Linh… Một đêm phu thê trăm ngày ân nghĩa… Chúng ta tuy rằng không thành phu thê, nhưng tình cảm những năm qua vẫn còn! Ta van cầu nàng, đừng gán tội trên người ta! Kiếp sau ta làm con nàng, làm cháu nàng! Nàng tha ta đi! Toà trạch kia là ta muốn hiếu kính mẹ già của nàng, sao nàng có thể…” Hắn cơ hồ nghẹn ngào khó mà biểu đạt, kiên cường chống đỡ ngắt quãng, “Sao nàng có thể nhận nó… rồi lại muốn tính mạng một nhà của ta! Nàng có còn tim gan hay không!”

Phục Linh thống khổ tắc nghẹn nói gì đó, ả cũng dập đầu lạy Viên Liễu, môi miệng mấp máy, hiển nhiên là đang xin lỗi.

Viên Liễu lết đầu gối tiến lên, đỡ lấy thân Phục Linh, dòng máu trên trán chảy xuống, hắn bi ai nói: “Ta không muốn nàng dập đầu lạy! Ta muốn nàng nói sự tình cho rõ ràng! Ta không muốn chết… Phục Linh! Đừng hại ta…”

Tiêu Trì Dã thấy thế liền nói: “Mưu tính ám sát tuyệt đối sẽ không chém đầu. Ngươi muốn chết cũng kệ, đáng thương là mẹ của ngươi, bà lão đã tuổi tác này còn phải chịu hình phạt tàn khốc dằn vặt. Chiếu ngục là nơi nào, ngươi không biết sao? Nếu bà rơi vào trong tay Cẩm y vệ, lột da rút gân đều có thể.”

Phục Linh ngửa mặt khóc nức nở.

Tiêu Trì Dã nói: “Chủ nhân của ngươi không nói cho ngươi sao? Vụ án này ta nhất quyết muốn nó không thể nhanh kết thúc được, kéo dài ngày nào thì nhận thêm trừng phạt ngày đó. Ngươi phải chịu, hắn phải chịu, mẹ ngươi cũng phải chịu, chịu tới khi nào ta sảng khoái, mọi người mới tạm biệt nhau.”

Phục Linh nhìn hắn, căm hận nghẹn ngào.

Tiêu Trì Dã không động, chỉ nhìn vào ả, nói: “Không phải nói đánh chó thì phải xem mặt chủ sao? Cắn Tiêu Sách An ta rồi, mọi người cùng nhau chịu khổ đi, ta muốn đánh cho ngươi da tróc thịt bong sống không bằng chết, xem ai không chịu được trước. Thần Dương, kéo mẹ già của ả tới.”

Thần Dương đáp lời, lui về cửa lao.

Phục Linh đột nhiên kêu lên, cổ họng đã hỏng, như con thú cận kề tuyệt vọng gào khóc, lao tới phía Tiêu Trì Dã, bổ nhào trên đất, lấy ngón tay vẽ ngoáy ra chữ.

Tiêu Trì Dã cúi đầu, nhìn chốc lát, nói: “Cho ả giấy bút, ta muốn giấy trắng mực đen.”

* * *

Phục Linh bị Thần Dương mang đi đóng dấu xác nhận, trong phòng giam chỉ còn Tiêu Trì Dã cùng Viên Liễu. Viên Liễu thấy Tiêu Trì Dã sắp đi liền lập tức kéo góc bào của Tiêu Trì Dã.

“Tổng, Tổng đốc!” Viên Liễu nói, “Hết chuyện rồi… Có phải là ta có thể…”

Tiêu Trì Dã phủ thêm áo khoác, quay đầu lại hỏi: “Ngươi đảm nhiệm chức Đoạn Sự khi nào?”

Viên Liễu vội vàng ra dấu ngón tay, đáp: “Năm thứ ba sau khi Tổng đốc nhậm chức.”

Tiêu Trì Dã nói: “Nói như vậy là theo chân ta rồi.”

Viên Liễu hoảng loạn gật đầu không ngừng, nói: “Ta là người của Tổng đốc!”

Tiêu Trì Dã suốt đêm không ngủ, lúc này có chút phiền chán, hắn đỡ đao, dùng bao đao gẩy tay Viên Liễu ra, nói: “Người của ta không có mặt mũi lớn như vậy, có thể ghi nợ ở môi giới Đông Long. Bất động sản Cấm quân thêm vào đều phải trình báo lên, ngươi lại không báo, ngoại trừ tòa nhà này, ngươi còn có ruộng ngoài thành. Đoạn Sự lục phẩm sống khá tốt đấy, rốt cuộc là ai đang nuôi ngươi, ngươi không biết sao?”

Viên Liễu nước mắt nước mũi giàn giụa, hắn khóc hu hu nói: “Ta bị người lừa gạt mù mắt, không nên tham chút thứ kia, Tổng đốc, Tổng đốc! Nhưng ta không hề phản bội Cấm quân…”

Tiêu Trì Dã hơi ngửa cái cổ đau nhức, không nhìn hắn nữa, hỏi: “Con ngươi mấy tuổi rồi?”

“Bốn… bốn tuổi.”

“Ta thay ngươi nuôi.” Tiêu Trì Dã nói không biểu tình, “Sau khi vụ án này kết thúc, ngươi tự kết liễu đi.”

Cửa ngục đóng lại, Viên Liễu xụi lơ trên đất.

Tiêu Trì Dã đi trong lao ngục âm u ẩm ướt, nghe thấy tiếng khóc sau lưng, tiếp nhận lời khai trong tay Thần Dương. Hắn vừa bước ra cửa lớn hình ngục, thấy Cốt Tân bước nhanh tới đón.

“Công tử, ” Cốt Tân nói, “mẹ của Phục Linh chết rồi.”

Thần Dương cau mày nói: “May là sáng nay chủ tử chưa tiến cung, bằng không Phục Linh liền không còn cố kỵ nữa, lời khai này cũng không lấy được tới tay.”

“Một xấp giấy, ” Tiêu Trì Dã dựa vào ánh sáng lật lời khai, “Phục Linh đến mặt của đối phương còn chưa từng thấy, dựa vào cái này, ai cũng không chấp nhận được.”

Thần Dương nói: “Dù thế nào cũng rửa sạch cho Cấm quân rồi, chủ tử, định vào cung trình cho hoàng thượng sao?”

Tiêu Trì Dã liếc hắn một cái, hỏi ngược lại: “Tại sao Cấm quân phải được rửa sạch sẽ?”

Thần Dương và Cốt Tân đều sững sờ.

Tiêu Trì Dã cười lạnh lẽo, hắn nói: “Nếu là thú bị nhốt, phải mang bộ dáng bị người vây nhốt. Bọn hắn đã gấp gáp giội nước bẩn lên như vậy, không đủ, ta không chỉ muốn bị giội nước bẩn, ta còn muốn lăn trong bùn một vòng, càng đen càng tốt. Vấy bẩn một mình ta, thành toàn một mặt tường sắt cho bọn hắn, để bọn hắn có đại năng lực một tay che trời, đến Tổng đốc Cấm quân bọn hắn cũng đạp xuống dễ dàng như vậy, chờ hoàng thượng lấy lại tinh thần, sẽ nghi ngờ, sẽ sợ hãi. Hoa đảng vừa mới xong, ai muốn xây đảng mới, kẻ đó chính là tìm chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BB
Bống Bống05 Tháng ba, 2022 13:55
Diêu ôn ngọc thì trời ghen anh tài, tội nghiệp kiều thiên nhai thắng trận thì người thương chết. Biết là không gì trọn vẹn được nhưng có thể cho họ một cái kết dễ chịu hơn mà
TM
Trúc Mai10 Tháng một, 2022 12:09
Đùa chứ. Những phân đoạn về lão tướng Doãn Xương, cứ gọi là cười bể bụng
TM
Trúc Mai09 Tháng một, 2022 01:37
Truyện đọc cũng được, đấu dũng, đấu mưu. Nhưng cũng nhiều nhân vật, rối quá, lắm chỗ hơi lan man. Quyển Thượng đọc ấm ức thật. Đọc quyển hạ hảo sảng hơn. Mình thích nhân vật tiểu Dã
BÌNH LUẬN FACEBOOK