• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi anh đi ra ngoài một lát sẽ quay lại. - Hắn xoa đầu cô, An Lạc cũng chỉ biết ngoan ngoãn gất đầu ra ngoài cả buổi cô cũng có chút mệt mõi trong người nên cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Anh thấy cô nghe lời như vậy cũng an tâm mà ra ngoài. Thật ra Dịch Thừa Dương không đi đâu ra khỏi bệnh viện chỉ là đến tìm bác sĩ Lâm để nhờ ông ấy tiến hành xét nghiệm ADN giữa Tôn chủ tịch và An Lạc.

- Làm phiền ông rồi bác sĩ Lâm. Xin‎ ủng‎ hộ‎ chúng‎ ????ôi‎ ????ại‎ {‎ T????????MT????????YỆN﹒Vn‎ ‎ }

- Dịch tổng ngài đừng khách sáo chuyện này vốn là nghề cũng như trách nhiệm của tôi mà. Nếu như là sự thật tôi cũng mong vợ Dịch tổng sớm tìm lại được người thân.

- Tôi sẽ làm mọi cách để tìm lại người thân cho cô ấy vậy tôi không làm phiền bác sĩ Lâm làm việc nữa.

- Được Dịch tổng đi cẩn thận. - Anh không nói gì thêm chỉ gật đầu rồi bước ra ngoài tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên

- Alo

- Dịch tổng em đã lên máy bay mà anh chuẩn bị mọi thứ rất tốt còn nữa đồ ăn cũng rất ngon. - Khổng Bạch vừa cắn một miếng táo miệng nhai nhóp nhép mà nói chuyện điện thoại với Dịch Thừa Dương

Nếu không phải Khổng Bạch là bạn thân của An Lạc, Dịch Thừa Dương anh xin thề với trời đất sẽ đem Khổng Bạch quăng ra sa mạc đây là lần đầu có người làm như vậy với anh.

- Tiểu Bạch ăn xong rồi hãy nói em như vậy sau này làm sao có thể dạy Tiểu Lưu trong bụng.

- Dịch tổng con em, em sẽ tự lo cám ơn anh đã quan tâm à đúng rồi phiền anh cho em ở nhờ Dịch gia vài hôm có được không?

- Không được mau quay về Khổng gia anh không muốn đắc tội với ba của em.

- Anh không cho em về Dịch gia ở nhờ em sẽ đến bệnh viện hai mươi tư trên hai mươi tư giờ dính lấy An Lạc, đến lúc đó anh đừng trách móc than thở.

Dịch Thừa Dương nghe tới điểm yếu của mình là An Lạc liền có chút nhường nhịn ho vài tiếng

- Được rồi khi nào hạ cánh sẽ cho người đến đón em về Dịch gia, đừng tới làm phiền bảo bối nhà anh.

- Được, tuân lệnh! - Khổng Bạch vui vẻ cúp máy mà tiếp tục thưởng thức quả táo trên tay.

Thật ra cô không quay về Khổng gia cũng không về biệt thư của Lưu Nhiên đều có lí do, nhưng cái quan trọng nhất bây giờ mà cô quan tâm đó chính là tình hình của Lưu Nhiên Khổng Bạch chỉ muốn nhanh chóng hạ cánh để đến bệnh viện thăm Lưu Nhiên.

- Lạc Lạc em ngủ rồi sao? - Dịch Thừa Dương vừa mở cửa phòng bước vào vừa nói, anh không nghe thấy phản hồi nghĩ An Lạc đang ngủ lên đi nhanh vào xem thử người ngồi trên giường không phải An lạc bà xã của anh mà là Lâm Dinh An.

- Cô tới đây làm gì? An Lạc đâu?

- An Lạc đã được y tá đưa đi kiểm tra tình hình sức khoẻ rồi. Lâu rồi chúng ta không cùng nhau trò chuyện

- Giữa tôi và cô còn có chuyện để nói sao Lâm đại tiểu thư?

Lâm Dinh An bước xuống khỏi giường tiến lại gần chỗ anh

- Dù sao trước đây chúng ta cũng suýt chút nữa là vợ chồng anh không cần phải tỏ ra xa lạ với em như vậy chứ. - Lâm Dinh An vuốt ve má bên phải của anh mà nói, Dịch Thừa Dương bắt lấy tay ả nắm chặt chỉ hận không thể bẻ gãy nó

- Lâm Dinh An hôm nay cô còn mặt mũi đến đây nói những lời này không thấy xấu hổ sao? Phải, chúng ta suýt nữa đã là vợ chồng nhưng tại ai? Hửm là tại ai? Cô nói xem?

- Nếu bây giờ anh chịu ly hôn với An Lạc chúng ta có thể làm lại từ đầu xem như không có chuyện gì xảy ra. Bệnh tình của An Lạc muốn sinh con cho anh cũng là chuyện khó khốn chi là ở bên cạnh chăm sóc cả đời cho anh.

Tiếng động từ ngoài cửa phát ra khiến Dịch Thừa Dương và Lâm Dinh An đều đưa mắt ra nhìn không ai khác chính là An Lạc bịch bánh mà cô nhờ y tá chuẩn bị cũng rơi xuống đất.

- An Lạc em đừng suy nghĩ lung tung, đừng nghe cô ta nói nhảm. - Dịch Thừa Dương vội vàng chạy lại trấn an cô, anh biết chuyện con cái luôn là nỗi lo trong lòng của An Lạc khi nãy nghe thấy câu nói kia của Dinh An nhất định đã đả kích đến cô.

- E…em làm rơi rồi, bánh không ăn được nữa Thừa Dương anh đi mua giùm em cái khác được không?

- Lạc Lạc đừng làm anh sợ, em đừng như vậy - Dịch Thừa Dương không sợ cô gào thét, khóc lóc hay đánh anh, anh chỉ sợ cô như lúc này bình tĩnh đến lạ rồi lại làm gì đó khiến anh không kịp trở tay.

- Em không có sao mà, đừng lo giúp em đi mua nhé - An Lạc nhìn anh mỉm cười.

- Được anh đi mua ngay em ngoan ngoãn ở đây chờ anh quay lại đừng chạy lung tung.

Chỉ khi An Lạc gật đầu Dịch Thừa Dương mới rời đi, trong phòng chỉ còn lại cô và Lâm Dinh An.

- Chị ngồi đi, tôi bây giờ không đánh lại chị một người không biết còn sống được bao lâu như tôi vốn là gắng nặng của người khác. Chị nói đúng ngay cả sinh con cho anh ấy tôi còn làm không được đừng nói đến chuyện chăm sóc cho anh ấy cả đời. Chị hứa với tôi một chuyện được không?

Lâm Dinh An nhìn khoét mắt đã ướt của An Lạc không suy nghĩ mà gật đầu

- Sau này nếu như tôi có thể sinh cho anh ấy một đứa con phiền chị để ý tới nó một chút.

- Lạc em nói vậy là có ý gì? Lâm Dinh An ngờ ngợ ra điều gì

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK