An Lạc ở dưới nhà thấy Dịch Thừa Dương lâu quá không thấy xuống nhà liền đi lên xem anh làm gì, nhưng cô vào phòng ngủ cũng không thấy anh đâu cả suy nghĩ một lát cô liền chạy sang thư phòng của anh.
Nhìn thấy bóng lưng của anh đứng trước bàn làm việc, An Lạc đi lại ôm lấy anh từ phía sau
- Ông xã, hoá ra là anh ở đây làm em đi tìm mệt chết em rồi.
- Hửm em tìm anh làm gì? Chẳng phải nói đợi anh một chút rồi sao
- Anh lên lâu như vậy không thấy xuống dưới em sợ anh bị gì cho nên đã lên đây xem thử.
- Anh thì bị gì chứ? Em lo cho em đó à phải tối mai cùng anh đi gặp mặt một người. - anh vừa nói vừa vuốt ve má cô
- Ai?
- Đến lúc gặp em sẽ biết thôi.
- Anh làm em tò mò chết đi được, nói cho biết đi là ai vậy? Em có quen không? Em đã gặp người đó bao giờ chưa?
- Được rồi chúng ta xuống nhà dùng cơm thôi mẹ và Tiểu Bạch đang đợi, mai gặp thì em sẽ biết đó là ai ngoan
Cô mặc dù còn rất tò mò nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời anh mà xuống nhà dùng cơm, anh để coi đi xuống trước nhanh chóng cất kĩ kết quả ADN đi rồi ưuay lại phòng ngủ của cả hai thay đồ.
- Xuống rồi sao mau lại đây hai đứa làm Tiểu Bạch chờ muốn dài cổ rồi - bà Dịch nói rồi gắp thức ăn vào bát cho cô, Tiểu Bạch lẫn anh
- Để Khổng tiểu thư chờ lâu tôi có lỗi quá- anh nhàn nhạt nói
- Anh đừng như vậy em sẽ nghẹn chết mất - Tiểu Bạch cắn miếng thịt vừa nhai vừa nói, tuy là tiểu thư của Khổng gia nhưng trong chuyện ăn uống cô không giữ kẽ quá nhiều rất tự nhiên và thoải mái vả lại ở đây không có ai xa lạ cũng không ai đánh giá cô được cả, cho nên cô rất tự nhiên.
- Tiểu Bạch, An Lạc hai đứa bây giờ cẩn thận một chút. Ngày trước một mình thì sao cũng được ta không can thiệp quá nhiều nhưng bây giờ hai đứa đang mang thai cần phải chú ý hơn bình thường
- Vâng - cả Tiểu Bạch và An Lạc đồng thanh trả lời bà Dịch
- Phải rồi mẹ sao chỉ có một mình mẹ đến ba không đến sao?
- Ba con bị trễ chuyến bay chưa thể về kịp, ông ấy nghe tin An Lạc có tin vui đã ngay lập tức muốn về nước ngay không du lịch gì nữa cả
- Con lúc biết tin mình có bảo bảo cũng rất vui.
- Vui vậy thì nên ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi có biết chưa, bây giờ không chỉ cho em mà cho cả con
- Em biết rồi mà. Phải rồi Tiểu Bạch cậu không định đến thăm Lưu Nhiên sao, dù gì cũng đã trở về vì người ta rồi còn gì.
Tiểu Bạch đang ăn ngon đột nhiên An Lạc nhắc tới chuyện này khiến cô cũng hơi khựng lại hạ đũa xuống.
- Làm sao không muốn tới sao? Nói cho em biết cậu ta đã gần một tháng nằm bất động ngay cả ba em và bác sĩ giỏi của bệnh viện cũng không rõ nguyên nhan vì sao cậu ấy dù đã hồi phục gần như hoàn toàn lại không chịu tỉnh. - Dịch Thừa Dương mắt nhìn Tiểu Bạch mà nói
Anh tin chắc Lưu Nhiên không phải vì tác dụng của thuốc ngủ mà là do tâm cậu ta không muốn tỉnh lại, mà người có thể chữa khỏi cho cậu ta lúc này ngoài Khổng Bạch ra thì chẳng còn ai khác cả.
- Tiểu Bạch, ta không biết hai đứa đã xảy ra những chuyện gì nhưng đến tính mạng cậu ấy cũng không cần vì con rời đi mà không lời từ biệt. Ta nghĩ Lưu Nhiên không phải đàn ông như con nghĩ đâu, cho cậu ấy một cơ hội cũng như cho chính con một cơ hội vả lại hai đứa bây giờ còn có con chung.
- Phải Tiểu Bạch mình lấy danh nghĩa bạn thân của cậu ra đảm bảo một điều rằng Lưu Nhiên tuyệt đối không phải như những gì cậu thấy ngày hôm đó.
- Tại sao cậu chắc chắn như vậy?
- Ngày cậu lên máy bay anh ấy đã cả đêm đi tìm cậu đến sáng quay lại bệnh viện với gương mặt bơ phờ, sau đó vài hôm lại dùng thuốc ngủ quá liều bất cứ ai ngìn anh ấy trong thời gian cậu bỏ đi anh ấy đau khổ như nào.
Danh Sách Chương: