Cuối cùng Trần Lẫm chọn một cái chuông tầm thường trong hòm, Tam trưởng lão nhìn sang, thầm nói: "Chuông gọi hồn, biết chọn thật đấy."
Trần Lẫm: "..."
Có cần bỏ xuống chọn lại cái khác không?
Bạch Tiên Tiên túm cổ tay anh, vẫy tay với hai vị trưởng lão: "Vậy chúng con đi đây, còn phải trở về đi làm ạ! Con chào Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão!"
Trần Lẫm bị cô kéo bước đi, không quên quay đầu lễ phép chào hỏi: "Tạm biệt ạ."
Tam trưởng lão nhìn cô bảo vệ Trần Lẫm thì tức giận, phàn nàn với Nhị trưởng lão: "Anh xem con bé kìa! Anh xem con bé kìa! Em có thể ăn thịt thằng nhóc kia à?"
Nhị trưởng lão đi vào phòng bếp, lẩm bẩm: "Xem xem trong tủ lạnh còn đồ gì ăn nào."
Tam trưởng lão: "!!!"
Ông tức chết mất thôi!
...
Sau khi vào thang máy, Bạch Tiên Tiên mới nhịn cười thả cổ tay của anh ra. Bấm tầng một, cửa thang máy từ từ khép lại, trong tay Trần Lẫm còn cầm chuông gọi hồn kia, nhưng lắc không có tiếng.
Bạch Tiên Tiên thò đầu sang nhìn: "Các trưởng lão đã nói với tôi, chỉ có linh hồn bị gọi mới nghe thấy tiếng chuông gọi hồn. Anh cất đi, có khi ngày nào đó sẽ dùng tới."
Trần Lẫm gật đầu, ngoan ngoãn bỏ chuông gọi hồn vào trong túi quần.
...
Năm nay Đạo Tân Hội kết thúc sớm khiến truyền thân và nhân sĩ ngoài giới vẫn luôn chú ý cuộc hội họp lớn này đều rất tò mò. Nhưng Đạo Môn phong tỏa tin tức, chuyện liên quan tới tà vật hại người cũng không truyền đi, chỉ nói với bên ngoài là nội bộ Thái Huyền Quán có việc gấp cần giải quyết nên mới kết thúc pháp hội sớm.
Có thông báo chính thức, truyền thông không đưa tin linh tinh, không gây nên bất kỳ khủng hoảng gì.
Bạch Tiên Tiên đang lướt tin tức, bỗng nhiên Wechat reo lên liên tục, nhảy ra không ít tin nhắn. Đều là mấy người nhà giàu trước đó đến bệnh viện thăm hỏi cô gửi.
"Đại sư, tôi nhìn thấy cô trên tin tức, không hổ là đại sư, vô cùng ăn ảnh!"
"Hoá ra đại sư cũng quen biết đạo trưởng Vương của Thái Huyền Quán. Tôi và đạo trưởng Vương cũng có chút quen biết, sau này có cơ hội mời hai vị ăn cơm!"
"Đại sư cũng tham gia Đạo Tân Hội năm nay sao? Chúc mừng! Chúc mừng! Hy vọng đạo pháp của đại sư tiến thêm một bước!"
"Đại sư, năm nay tôi muốn thiêu đầu hương ở Thái Huyền Quán, xin hỏi đại sư có thể tiến cử giúp không? Tiền bạc không phải vấn đề!"
...
Dương Hạo Thiên cũng gửi một tin nhắn cho cô, vô cùng kích động nói: Đại thần! Lợi hại quá! Hoá ra cô cũng có mặt mũi ở Thái Huyền Quán như vậy! Tôi lại có cái để kiêu ngạo rồi!
Bạch Tiên Tiên:...
Năm nay Đạo Tân Hội chỉ tổ chức một ngày, vội vàng kết thúc, tình hình bên trong không thể đưa tin, thế là truyền thông đành phải tìm tài liệu trong nội dung quay chụp, tìm tới tìm lui, phát hiện, "Chà cô gái trẻ này rất xinh đẹp còn rất trẻ đã được Vương Dương Đạo của Thái Huyền Quán tự mình tiếp đón. Không tệ! Không tệ! Xem ra có thể tập trung đưa tin này!"
Thế là truyền thông đưa tin về Đạo Tân Hội đều dùng tấm hình cô và Vương Dương Đạo đứng chung một chỗ mỉm cười nói chuyện làm ảnh tuyên truyền tin tức.
Cộng thêm bối cảnh bên trong tấm biển hiệu Thái Huyền Quán cũng được chụp, xung quanh mọi người náo nhiệt, rất đông đạo sĩ. Nhân vật chính trong ảnh một là Vương Dương Đạo có máu mặt, một là nữ cư sĩ trẻ tuổi xinh đẹp. Tất cả tài liệu kết hợp với nhau, trực tiếp thành tấm ảnh tiêu biểu của Đạo Tân Hội năm nay.
Ngay cả người bình thường không để ý Đạo Môn cũng chú ý tới tấm ảnh này, sôi nổi kinh ngạc ở trong bình luận: "Người của đạo giáo bây giờ có ngoại hình đẹp vậy sao??? Thay đổi nhận thức của chúng tôi với Đạo Môn rồi! Hóa ra đạo sĩ cũng có thể còn trẻ và đẹp như vậy! Cái gì? Phái Chính Nhất? Có thể kết hôn ư? Xin hỏi hiện tại vào đạo còn kịp không?
Không hiểu rõ chỉ chú ý tới nhan sắc của cô gái trong ảnh, người hiểu rõ phổ cập kiến thức ngay trong bình luận, nói đây là Đạo Tân Hội long trọng nhất của đạo giáo, người có thể được mời tham gia đều là đệ tử trẻ xuất sắc nhất của Đạo Môn.
Cho nên cô gái trong ảnh, không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, cô ấy chắc chắn cũng rất giỏi!
Cư dân mạng lớn lên dưới lá cờ đỏ: Lợi hại thế nào? Có thể bắt ma à?
Dân mạng ở diễn đàn linh dị: Không gạt bạn, quả thật là có thể.
"Báo!!! Tiên Tiên Tử lên tin tức rồi! Không chỉ được mời tới Đạo Tân Hội, còn đại diện cho chúng ta gặp gỡ thân mật với người phát ngôn của Thái Huyền Quán - Vương Dương Đạo!"
"Đại diện chúng ta gặp gỡ thân mật với Thái Huyền Quán là cái quái gì ha ha ha ha ha!"
"Chúng ta lên mặt trăng ăn vạ [*] rồi."
[*] Ý là dùng sự nổi tiếng của người khác để làm bàn đạp nổi tiếng.
"Xấu hổ quá."
"Thái Huyền Quán: Đừng kéo ông đây vào!"
"Chúng ta là một diễn đàn toàn diện tổng hợp linh dị huyền học, chuyện phiếm về người nổi tiếng, cách trang điểm làm đẹp, quan hệ mẹ chồng nàng dâu và tiểu thuyết dài tập. Chúng ta không thể coi thường bản thân!"
"Sau này ra ngoài, tôi cũng có thể là người có chút quan hệ với Thái Huyền Quán."
"..."
…
Bạch Tiên Tiên bị những người nhà giàu này tâng bốc tới không thoải mái, trả lời mỗi người bọn họ một icon "vô lượng thiên tôn" trộm từ chỗ ba Bạch rồi vội vã rời khỏi Wechat.
So với những lời tâng bốc của mấy người giàu trong Wechat, cô thích những lời phát biểu của những người bạn thú vị trên diễn đàn hơn.
Tài khoản diễn đàn được theo dõi sau khi đăng nhập sẽ hiển thị trạng thái trực tuyến, cư dân mạng vừa thấy tài khoản của Tiên Tiên Tử trực tuyến, bài đăng ở trang chủ lại sôi nổi.
"Để tôi đoán thử, Tiên Tiên Tử trực tuyến là theo dõi tiểu thuyết nào?"
"Mấy phút sau, Tiên Tiên Tử sẽ để lại phản hồi đầu tiên cũng là cuối cùng của cô ấy trong bài đăng ngày hôm nay: Đại đại cố lên, tiếp tục ra chương nhé!
"Nhất Chi Xuân đại đại run lẩy bẩy rồi."
"Không! Nhất Chi Xuân đại đại gần đây rất chăm chỉ! Ngày nào cũng đăng chương ba mươi nghìn chữ lên! Cô ấy đã đứng dậy rồi (tôi vô cùng hoài nghi đại đại chạy nhanh như vậy vì áp lực Tiên Tiên Tử theo dõi.)
"Nhất thời cũng không biết nên thương Nhất Chi Xuân đại đại hay là vui vẻ cho cư dân mạng theo dõi tiểu thuyết dài tập."
...
Bạch Tiên Tiên nhìn trang chủ mấy lần, quả nhiên lập tức vui vẻ bấm vào bài đăng mà mình theo dõi.
Nhất Chi Xuân cập nhật rất có quy luật, hai ngày một chương, năm tới sáu nghìn chữ một chương. Tiểu thuyết dài tập trên diễn đàn linh dị không thu phí, rất nhiều tay bút viết tiểu thuyết kinh dị ngôi thứ nhất ở nơi này, Nhất Chi Xuân là một trong những người hiếm hoi viết tiểu thuyết ở ngôi thứ ba.
Cô ấy viết ở diễn đàn viết tiểu thuyết cũng rất nhiều năm rồi, lời văn từng trải, cốt truyện cũng đặc sắc, dân mạng đều suy đoán cô ấy thật ra là đại thần nào đó ở Tấn Giang, tác phẩm ở diễn đàn đăng tiểu thuyết dài tập miễn phí này chỉ là cô ấy luyện tập lúc rảnh rỗi.
Cô ấy viết vui vẻ, mọi người thấy cũng vui vẻ, cô ấy đăng thì xem, không đăng thì chờ, cũng không ai thật sự thúc giục.
Bạch Tiên Tiên tính số lượng chương mới đăng trong một tuần, xem dựa vào quy luật trước kia thì là chương ba mươi tư, nội dung khoảng mười nghìn chữ. Không ngờ mở bài đăng ra xem, Bạch Tiên Tiên sợ ngây cả người.
Một tuần thôi, vậy mà đăng hơn một trăm năm mươi nghìn chữ!!!
Ngày đăng ba mươi nghìn chữ???
Đây là là cỗ máy gõ chữ đáng sợ phải không?!
Gần đây Nhất Chi Xuân bị cái gì kích thích à???
Kinh sợ thì kinh sợ, thấy bỗng nhiên đăng nhiều như vậy, Bạch Tiên Tiên cũng rất vui vẻ, vừa tới văn phòng đã ôm khoai tây chiên và sữa chua Trần Lẫm mua cho cô ngồi xuống chỗ làm việc của anh, chiếm máy tính bắt đầu đọc tiểu thuyết.
Bạch Tiên Tiên thích vừa đọc tiểu thuyết vừa xem bình luận của độc giả, cho nên không bao giờ mở tùy chọn (chỉ xem chủ topic), sau khi nhìn liên tiếp vài trang thì phát hiện có độc giả đang khéo léo chất vấn chất lượng đăng chương của Nhất Chi Xuân.
"Không thể phủ nhận, gần đây số lượng chương đăng lên rất lớn, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng tôi coi trọng chất lượng hơn số lượng. Đại đại có cần nghỉ ngơi một chút rồi trở về trạng thái trước đó không?"
"Tuy xem vẫn rất hay nhưng tôi cứ cảm thấy thiếu chút gì đó so với trước kia. Dẫu sao, đại đại không nên quá vất vả! Chúng tôi không vội, đại đại cứ từ từ viết! Chúng tôi từ từ đọc!"
"Số lượng từ quá nhiều quả thật sẽ có cảm giác nhạt nhẽo, cũng rất bình thường. Đại đại chú ý nghỉ ngơi nha."
"Thời gian cập nhật thường là vào giữa đêm, đại đại không ngủ sao ạ? Sức khỏe quan trọng hơn nha!"
...
Bạch Tiên Tiên vừa kéo chuột vừa cắn khoai tây chiên rồn rột. Cô đọc tiểu thuyết không quá kén chọn, người khác không nói cô không cảm thấy, người khác nói vậy cô cũng cảm thấy hình như có chút thiếu sót. Con người ấy, ít nhiều đều có tâm lý theo số đông.
Cũng không biết có phải vì tâm lý được nhắc nhở không, về sau cô càng đọc càng thấy không đúng. Nếu như nói đằng trước chỉ có chút thiếu sót thì văn phong đằng sau đã xuất hiện sự khác biệt rõ ràng, tuy văn phong mới cũng không kém nhưng như thành người khác viết vậy, văn phong trước sau khác biệt rõ ràng, xem thế nào cũng thấy khó chịu.
Trong bài đăng cũng có độc giả bắt đầu hỏi: Đại đại tính thử văn phong mới à?
Sau một thời gian ngắn tranh luận, các độc giả phật hệ rất nhanh chấp nhận giả thiết này: Đại đại tới diễn đàn đăng tiểu thuyết dài tập miễn phí vốn là để luyện tập, hiện tại luyện một văn phong khác cũng phải thôi!
Thế là dân mạng tiếp tục vui vẻ theo dõi truyện.
Bạch Tiên Tiên lau lau ngón tay, để lại bình luận quen thuộc của cô: Hay lắm, hay lắm! Đại đại cố lên, mau ra chương mới nhé!
Bạn bè trên diễn đàn: Xem này, quả nhiên bị chúng ta nói trúng rồi.
Một trăm năm mươi nghìn chữ mới đăng đủ cho cô xem một buổi chiều, sắp tới lúc tan làm, điện thoại sạc pin ở bên tường bỗng reo lên: Bạn có một đơn đặt hàng mới trên Bạn Biết Không, xin kịp thời xử lý.
Bạch Tiên Tiên ngồi xếp bằng ở trên ghế Trần Lẫm, vội vã gọi anh: "Trần Lẫm Trần Lẫm, mau đưa điện thoại cho tôi! Có đơn hàng!"
Trần Lẫm tháo sạc đưa điện thoại tới, Bạch Tiên Tiên lập tức mở Bạn Biết Không ra.
Giao diện đơn đặt hàng đã hiển thị ô biểu tượng "chờ nhận đơn". Cô bấm vào xem, lần này dưới đơn hàng người đặt hàng lại không mô tả nói rõ tình hình trong đơn đặt hàng, bên trong chỉ có một câu: "Tiên Tiên Tử, tôi là Nhất Chi Xuân, có thể gặp mặt trò chuyện không? Đây là số điện thoại của tôi."
Nhất Chi Xuân:???
Bạch Tiên Tiên nhìn giao diện tiểu thuyết còn chưa tắt, lại nhìn đơn đặt hàng trong điện thoại, bỗng nhiên nhận ra gì đó, lập tức bấm điện thoại của cô ấy.
Đầu kia bắt máy rất nhanh, trong ống nghe truyền tới một giọng ngữ trong trẻo: "Xin hỏi là Tiên Tiên Tử à?"
Bạch Tiên Tiên nói: "Là tôi! Đại đại xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhất Chi Xuân rất xấu hổ: "Cô đừng gọi tôi như vậy." Cô ấy dừng một chút, nói rất nhỏ: "Tiên Tiên Tử, chắc là tôi gặp ma rồi, bàn phím của tôi biết tự động đánh máy."
Bạch Tiên Tiên: "...?" Cô ngẩn người: "Có ý gì?"
Nhất Chi Xuân nói: "Trước đó tôi mua một cái bàn phím ở trên trang bán đồ cũ, mới đầu rất tốt. Một tuần trước, lúc tôi mở file chuẩn bị gõ chữ thì bạn tôi gọi điện rủ tôi đi chơi. Tôi đi chơi tới tận tối, lúc tôi ngồi trở lại trước máy tính chuẩn bị gõ chữ thì phát hiện đã đăng chương mới. Hơn nữa bất kể tôi đang ngủ, ăn cơm hay là chơi game, nó cũng đang viết rồi nửa đêm đăng chương mới..."
Bạch Tiên Tiên hỏi: "Là những chương hơn ba mươi nghìn chữ của cô trên diễn đàn sao?"
Nhất Chi Xuân nói: "Đúng... là những chương đó."
Bạch Tiên Tiên: "..."
Khó trách văn phong khác biệt, quả thật không phải một người viết hả?!
Bạch Tiên Tiên không còn gì để nói: "Một tuần trước cô đã biết xảy ra vấn đề, vì sao bây giờ cô mới tìm tôi?"
Nhất Chi Xuân im lặng một lúc, chậm rãi hít thở, xấu hổ nói: "Biết thì biết! Nhưng thử hỏi có tác giả nào có thể kháng cự được sự hấp dẫn của không cần gõ chữ cũng có thể đăng chương đúng hạn chứ?"
Lời tác giả:
Đúng vậy, không có.