Trước khi lên núi Bạch Tiên Tiên đã bốc được quẻ Hung, nếu như hôm nay thực sự bị con cương thi này vồ phải chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Trong tích tắc Bạch Tiên Tiên nhanh chóng đưa ra quyết định cắm thẳng kiếm Lục Linh xuống đất, hai tay kết ấn, mời tổ sư gia nhà mình hiển linh: “Tổ sư gia! Cứu con!”
Theo lẽ thường, khi mời gia tiên, con cháu trong nhà phải niệm đủ thứ chú ngữ dài dòng phức tạp để tỏ rõ lòng thành kính.
Nhưng với quan hệ ‘gần gũi’ của cô và sáu vị Tổ sư gia, với sự chăm chỉ một năm 365 ngày mỗi tuần cô chỉ được nghỉ một ngày, bất cứ khi nào các vị Tổ sư gia gọi cũng phải lập tức trả lời, hô nhiều một chữ cũng rất có lỗi với tình cảm dạy dỗ trong mộng của họ dành cho cô.
Đương nhiên do tình thế cấp bách, kẻ địch mạnh đang ở trước mắt, cô thật sự không có thời gian đọc một đống chú ngữ dài dằng dặc, chỉ nghĩ nếu không có các tổ Thiên Sư hỗ trợ chỉ e lành ít dữ nhiều, đến cái mạng nhỏ này khéo cũng chẳng giữ được.
Ấn kết thành, tổ sư lập tức cảm nhận được lời kêu gọi, giây trước Bạch Tiên Tiên còn thở hồng hộc, một giây sau toàn thân đã chấn động, những miệng vết thương trên cơ thể không còn truyền đến những cơn đau tê tái nữa. Bạch Tiên Tiên rút kiếm lên, chém xuống đất một nhát, linh lực dồi dào từ Lục Linh hoá thành một kết giới mạnh mẽ dựng thành một bức tường trong suốt màu vàng kim chắn trước mặt cô.
Đúng thời khắc đó, con cương thi điên loạn rú lên, nhanh như một tia chớp xé gió lao tới, kéo theo một loạt âm thanh bén nhọn, đinh tai nhức óc, nhưng cũng ngay lập tức bị bức tường kết giới ngăn lại, ngã ngửa về phía sau.
Thứ linh lực mạnh mẽ bậc này, cũng chỉ có Tổ sư gia nhà họ Bạch mới có được.
Bạch Tiên Tiên quay đầu chạy về phía trận Ngũ Lôi, vẽ lôi phù lên mũi kiếm, nhanh chóng đọc chú pháp triệu hồi Thiên Lôi.
Đầu óc con cương thi này cũng tương đối nhanh nhẹn, sau khi bị bắn ngược trở về không còn hung tợn cố đấm ăn xôi đâm thẳng vào kết giới nữa. Nó cẩn thận tiếp cận mục tiêu, đánh giá tình hình. Nhảy qua bức tường kết giới, lại tung đòn tấn công về phía Bạch Tiên Tiên.
Bạch Tiên Tiên rút kiếm đỡ chiêu, mặc cho móng tay bén nhọn đen ngòm của nó đang ra sức cào nát cánh tay mình, cô vẫn không cảm thấy chút đau đớn nào. Ngón tay kết ấn, đập thẳng vào đỉnh đầu nó. Một đòn này đánh xuống xém chút khiến xương sọ cương thi nứt vỡ, nó thét lên một tiếng, mạnh mẽ hất Bạch Tiên Tiên ra.
Bạch Tiên Tiên chống kiếm trên mặt đất, ổn định thân hình, đọc dòng chú ngữ cuối cùng.
“Thái nhất hành hình, dịch sử lôi binh. Lai ứng phù mệnh, tảo đãng tà tinh."
Sấm sét đánh xuống từ bốn phía. Ánh lửa xé rách màn đêm, mây đen vần vũ tụ lại trên đỉnh đầu, ngay sau đó là tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, ánh chớp bổ xuống sáng chói lòa, đánh tan màn đêm.
Cương thi sợ sấm chớp và lửa. Nó vốn định nhào tới tấn công Tiên Tiên nhưng vừa nghe thấy âm thanh đáng sợ này lập tức co rúm lại, quay đầu muốn chạy trốn vào mộ huyệt.
Bạch Tiên Tiên đã dự đoán trước được hành động này, sớm ngăn trước cửa hang, chặn đứng đường lui của nó. Hai tay cô cầm kiếm hung hãn đâm thẳng về phía mục tiêu: “Con mẹ nó chứ ai cho phép mày đi mà đi?”
Kiếm khí tụ thành hình, giống như một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ từ trên trời giáng thẳng xuống, một nhát chém dài hơn ba dặm.
Cương thi không kịp tránh thoát, lãnh trọn đòn này, bay mất hơn phân nửa tà khí hộ thể quấn quanh người, hai chân nó mềm nhũn ngã rạp xuống đất.
Thiên lôi theo lời hiệu triệu giáng xuống, chém thẳng vào lưng nó. Cương thi gào lên thảm thiết, quần áo hư thối trên thân bị lửa sấm sét đốt cháy rụi. Đối phó với cương thi chỉ có tấn công bằng lửa mới hiệu quả. Tiếng rên rỉ thê lương, hoà với tiếng sấm sét cùng ngọn lửa phừng phực thiêu đốt. Con cương thi lăn lộn, quằn quại trên nền đất. Nó càng lăn ngọn lửa càng cháy to, thậm chí còn đốt cháy đống lá khô xung quanh. Ngọn lửa càng lúc càng hung hãn.
Bạch Tiên Tiên vội vàng chạy qua dập lửa. Hiện giờ đang là đầu hạ, đây lại là vùng thâm sơn cùng cốc, không cẩn thận có thể gây ra cháy rừng diện rộng, khi ấy thiệt hại không thể tưởng tượng được.
Tiếng kêu thảm thiết dần dần nhỏ xuống, cương thi bị thiêu cháy đen thui, nằm yên bất động trên đất. Bạch Tiên Tiễn cầm kiếm Lục Linh đi tới để chắc chắn còn cẩn thận tặng nó thêm một kiếm nữa, thấy nó đã hoàn toàn ngủm củ tỏi, cuối cùng cô mới dám thở ra một hơi.
Nhớ tới ba người bị nó bắt vào trong huyệt mộ, không rõ còn cứu được nữa hay không, cô nhanh chóng chạy vào bên trong.
Vừa tới cửa hang, cánh tay và hai chân khôi phục lại cảm giác đau đớn, Bạch Tiên Tiên thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, cả người trong tích tắc như bị rút toàn bộ sinh lực, bơ phờ ngã xuống nền đất.
Linh lực thần thông cường thân kiện thể mà Tổ sư gia cho mượn chỉ có thể duy trì trong khoảng thời gian nhất định, cũng giống thuốc tê, một khi đã mất đi, di chứng tương đối nghiêm trọng. Chính vì thế cô không dám tuỳ tiện triệu hồi họ. Nếu như trong lúc cận chiến, không thể nhanh chóng kết liễu đối thủ, để đến giữa trận chiến thời gian mượn linh lực đến giới hạn, vậy thì chẳng khác gì miếng thịt trên thớt mặc người định đoạt.
Người cô chi chít vết cào của cương thi, thi độc đã xâm nhập vào máu, thần kinh tê liệt. Bạch Tiên Tiên vốn muốn cố gắng thêm chút nữa, thử xem có thể rút điện thoại cầu cứu ai được không, nhưng đừng nói đến việc gọi điện cầu cứu, hiện giờ ngay cả mấp máy môi với cô cũng là việc vô cùng khó khăn.
Bạch Tiên Tiên chỉ cảm thấy mí mắt nặng trịnh, rất nhanh đã mất đi ý thức.
Giấc ngủ này rất say.
Không hề nghĩ tới cứ như thế nằm trong núi sâu, lỡ may bị thú dữ tấn công, bị kẻ mang lòng tà ma ác ý hãm hại thì phải làm sao.
Hiện tại cô rất mệt mỏi, chỉ muốn yên tĩnh ngủ một giấc thật sâu.
Khi tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, dạ dày trống rỗng, vị chua đẩy lên cổ họng. Cảm giác buồn nôn ập tới, cô vội quay sang một bên nôn thốc nôn tháo.
Có người đang ngồi bên giường chăm sóc cô, cô vừa động, người kia đã nhanh chóng đỡ lấy vai cô, đồng thời cũng hứng chịu toàn bộ bãi nôn. Đã lâu chưa có gì bỏ bụng, cho nên cô chỉ nôn ra nước mật vàng đắng ngắt.
Bạch Tiên Tiên rũ rượi nằm gục trong vòng tay ấm áp rộng rãi của người kia, ngửi mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về riêng anh, yếu ớt gọi: “Trần Lẫm.”
Anh cẩn thận ôm lấy cô tựa đang nâng một thứ bảo vật mong manh, cánh tay đỡ lưng chậm rãi di chuyển về phía đầu, nhẹ nhàng đặt Tiên Tiên nằm lên gối.
“Còn khó chịu ở đâu không?”
Bạch Tiên Tiên thì thào làm nũng: “Em đói.”
Trần Lẫm bế cô đặt xuống giường cẩn thận mới ấn chuông gọi bác sĩ, anh thấp giọng đáp: “Chờ bác sĩ tới xem tình hình của em đã, xem hiện tại em có thể ăn được cái gì.”
Bạch Tiên Tiên hoa mắt chóng mắt, nhắm mắt hồi lâu mới hơi hé mi, chậm rãi nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh, nhận chén nước nóng Trần Lẫm đưa, cô nhấp một ngụm nhỏ mới yếu ớt lên tiếng: “Em được đưa về Vân Xương rồi à?”
Trần Lẫm lắc đầu: “Không chúng ta đang ở bệnh viện trong thị trấn.”
Thế tức là họ vẫn đang ở quê Lôi Lôi à?
Bạch Tiên Tiên ngẩn người, rốt cuộc cũng phản ứng lại được, kinh ngạc nhìn sắc mặt tiều tuỵ, cùng hốc mắt đỏ hoe của chàng trai đối diện: “Vậy sao anh lại ở đây? Anh tới khi nào?”
Anh cúi đầu, nhỏ nhẹ đáp: “Sư huynh gọi điện cho anh. Sang ngày hôm sau khi em ngất trên núi anh tới nơi.”
Mặc dù Linh Minh rất có hứng thú với cương thi, nhưng cũng biết một cô gái như Bạch Tiên Tiên một thân một mình lên núi đối phó với con yêu nghiệt kia là việc vô cùng nguy hiểm. Anh ấy không yên lòng, vì thế bên cạnh việc liên lạc với các đạo hiệp gần đó nhờ mau chóng tới nơi tương trợ, đồng thời cũng gọi cho Trần Lẫm thay anh ấy đến hiện trường xem xét tình hình.
Đang lúc thái bình thịnh tế, việc cương thi đột ngột xuất hiện là cực kỳ bất thường. Hơn nữa gần đây Phàn Lan Tịnh bắt đầu rục rịch làm càn, Trần Lẫm cũng được xem là một nửa đệ tử Thái Huyền Quán, lại thêm quan hệ với Bạch Tiên Tiên. Cử anh đi là thích hợp nhất.
Nhận được điện thoại, Trần Lẫm sắp xếp khởi hành ngay trong đêm, tức tốc đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đến đây.
Anh di chuyển suốt đêm, đến nơi tìm được Tạ Ý thì trời còn chưa sáng. Đạo hiệp được nhờ tới trợ giúp sớm đã đưa Lưu Quán Quân đi nhổ cương, những người còn lại chia nhau lên núi tìm Bạch Tiên Tiên.
Nhưng không những không liên lạc được với cô, mà nhóm đạo hiệp được phân công lên núi tìm cô, lùng sục cả đêm cũng chẳng thấy bóng dáng người đâu.
Ngay lúc Trầm Lẫm định lên núi thì hai thôn dân thần sắc hoảng loạn cõng Bạch Tiên Tiên đang hôn mê bất tỉnh sợ hãi chạy xuống núi tìm người giúp đỡ.
Hai người kia chính là người dân bị cương thi bắt vào mộ huyệt. Họ bị cương thi đánh ngất khiêng lên núi. Con cương thi này tương đối tinh quái, nó vốn định dùng hai người họ làm thực phẩm tích trữ cho nên mới chỉ cắn chết một người. Hai người này may mắn sống sót nhờ Bạch Tiên Tiên ứng cứu kịp thời. Sau khi tỉnh dậy cuống cuồng chạy khỏi mộ huyệt, may mắn phát hiện ra Bạch Tiên Tiên hôn mê ngoài cửa hang.
Theo lời kể của thôn dân, lúc bọn họ mới chạy đến cửa hang từ xa đã trông thấy hai con chó hoang đang lởn vởn bên cạnh, chuẩn bị tấn công cô.
Hai người vội vàng dùng đá đuổi đánh chúng đi, lại nhìn xác cương thi cháy khét lẹt gần đó, lờ mờ đoán được tình hình, tức tốc cõng cô cùng xuống núi.
Đường đi của ngọn núi này phức tạp, cheo leo, bọn họ phải tốn rất nhiều thời gian đến tận hừng đông mới xuống được tới chân núi. Vừa vặn gặp được nhóm Trần Lẫm.
Trần Lẫm tiếp nhận người, trước giúp cô xử lý thi độc, sau đó mới cùng Tạ Ý đưa Tiên Tiên đến bệnh viện trong trấn.
Bạch Tiên Tiên nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, có hơi líu lưỡi: “Em ngủ được bao lâu rồi?”
Trần Lẫm: “Hai ngày.”
Từ hôm qua cho tới hôm nay, anh chưa hề chợp mắt, một mực ngồi trông nom cô.
Tạ Ý, Lưu Vân và Lôi Lôi thay nhau chăm sóc phụ, hiện tại đang đi nghỉ ngơi cho lại sức.
Có lẽ giờ phút này Trần Lẫm chẳng thấy đói, cũng chẳng thấy mệt mỏi. Anh không nhúc nhích lẳng lặng nhìn cô, yên lặng đếm từng nhịp thở của Bạch Tiên Tiên. Thậm chí hàng mi cô rung mấy lần anh đều nhớ rất rõ ràng.
Lông mi cô đã rung tổng công 169 lần, cuối cùng người con gái anh yêu cũng tỉnh dậy.
Anh thật sự rất vui, nhưng chẳng hé nửa lời, chỉ là thời khắc cô tỉnh dậy, anh theo bản năng ôm chầm lấy Tiên Tiên.
Rất nhanh bác sĩ đã tới nơi, sau khi kiểm tra một lượt kĩ càng mới chắc chắn không còn gì đáng ngại. Hai ngày liên tục ba bệnh nhân bị cắn được đưa đến nhập viện. Người nhà không nói là cương thi, chỉ bảo là một loại dã thú trên núi, cho nên các bác sĩ cũng không sinh nghi.
Bạch Tiên Tiên nhìn chân tay quấn đầy băng gạc, khóc không ra nước mắt: “Mặt mũi em không hốc hác quá chứ? Ôi cái này sẽ để lại sẹo mất, làm sao mặc váy ngắn được nữa đây?”
Trần Lẫm nói: “Có thể đến viện thẩm mỹ làm liệu trình khử sẹo được mà.”
Bạch Tiên Tiên chăm chú nhìn anh, thoáng sửng sốt rồi bật cười: “Anh còn biết viện thẩm mỹ á?”
Trần Lẫm gật gật đầu.
Bạch Tiên Tiên thở dài: “Nhưng tốn kém lắm.”
Trần Lẫm nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt cô, cực kỳ đáng tin cậy an ủi: “Yên tâm. Anh có tiền.”
Bạch Tiên Tiên bị dáng vẻ trịnh trọng quá mức của anh chọc cười, cố tình trêu: “Tiền của anh giữ lại cho vợ tương lai của anh dùng.”
Anh hạ mi mắt, giọng nói nhẹ vô cùng: “Tất cả đều đưa em dùng hết.”