Nói một cách hoa mỹ là, từ đó học cách trở thành một người mẹ chồng xứng đáng, tiếp thu tinh hoa loại bỏ bã đậu.
Kết quả là, Nguyễn Đan Linh nhập vai quá sâu, còn chưa tiếp được tinh hoa, trái lại lại bắt đầu kén cá chọn canh với Dung Kính Hoài.
Ví dụ: "Chồng nhà người ta đều bóc tôm cho vợ, ông nhìn lại mình đi, kết hôn đã hơn 30 năm rồi, chả bao giờ bóc tôm cho tôi."
Một ví dụ khác: "Ông nó à, ông có cảm thấy tôi già yếu xuống sắc không bằng ngày trước không?"
Khi Dung Kính Hoài nghe những lời này lần đầu tiên, biểu cảm rất đặc sắc.
Vở kịch đạo đức gia đình đóng vai hề gì vậy?
Dung Thận lúc này đột nhiên nghe được yêu cầu của bố, nhưng cũng không vội từ chối.
Anh lấy thuốc từ trong túi ra, thong thả chậm rãi đặt lên môi, "Ở bao lâu con không có ý kiến, tùy xem bố mẹ hai người có thể giữ được cô ấy hay không."
Dung Kính Hoài bỏ đôi chân dài xuống, đứng dậy ra hiệu phía ngoài sân, "Đi ra ngoài hút thuốc, mẹ con không ngửi được mùi khói."
Bên kia, Nguyễn Đan Linh bưng hai bát tổ yến đầy, thân thiết ngồi ở bên cạnh An Tống, "Hương vị thế nào?"
An Tống lễ phép gật đầu, "Rất ngon."
"Vậy con ăn thêm đi, cho con hết." Nguyễn Đan Linh trực tiếp đẩy hết bát tổ yến cho An Tống.
Cử chỉ của bà rất tự nhiên, ở đâu cũng lộ ra một sự dịu dàng vốn có.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bà như đã vắt óc tìm kế để giải phóng ra sự thiện chí và săn sóc với An Tống.
Lòng người đều hướng về mặt trời, An Tống vừa mới đến cũng không ngoại lệ.
Sau một thời gian thân thiết, cô thực sự nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình trên người Nguyễn Đan Linh.
Mẹ cô cũng luôn như vậy, chỉ cần cô và Tiểu Tê thích đồ vật hay đồ ăn nào đó, thà rằng tự mình bớt đi một miếng, cũng muốn vô tư đưa đến trước mặt hai đứa.
An Tống gật gật đầu, ăn vào hốc mắt, khóe mắt có chút đỏ lên, "Dì ạ, dì chờ một chút, con đi lấy đồ."
"Haizz, đứa nhỏ này..." Nguyễn Đan Linh không kịp ngăn cản cô, chỉ có thể nói nhỏ phía sau cô, "Mau trở về nhá, nếu không tổ yến lạnh mất."
An Tống lon ton ra khỏi đại sảnh, đúng lúc thấy Trình Phong đã mang hết vali của cô xuống.
Cô bước tới mở túi đựng đồ bên ngoài vali, lấy ra hai chiếc hộp đã được đóng gói kỹ càng rồi quay trở lại đại sảnh.
An Tống không có thời gian quan tâm cái khác, vội đến rồi đi.
Tuy nhiên, bóng dáng của cô đã bị hai người đàn ông bên ngoài sân nhìn thấy.
Trong hoa viên ngoài sảnh, hai cha con đồng thời liếc qua, thấy hộp quà trong tay An Tống, trong mắt Dung Thận lóe lên vẻ kinh ngạc rõ ràng.
Tối hôm qua mới bảo cô đến Trạm Châu gặp bố mẹ, cô chuẩn bị quà lúc nào vậy?
"Thái độ của lão phu nhân đối với An Tống như thế nào?" Dung Kính Hoài nhấp một ngụm thuốc, ánh mắt đắm chìm vào những kinh nghiệm sâu khó dò.
Người đàn ông nhìn lại, ý vị sâu xa trả lời, "Có lẽ...!hài lòng hơn sự so với lựa chọn của bố năm đó."
Dung Kính Hoài im lặng vài giây, giọng nói thuần phác cười thành tiếng, "Có hài lòng hay không chưa nói trước, bố con năm đó nếu như có lòng dạ như con bây giờ, Dung gia bố cũng sẽ không chắp tay nhường người."
"Là bố dạy giỏi."
Dung Kính Hoài khịt mũi, "Bớt nói mấy lời dễ nghe với bố, bố đã hứa với mẹ con, sẽ không nhúng tay vào chuyện hôn nhân của con.
Nhưng cũng đừng coi thường thủ đoạn của bà nội con, thú vui lớn nhất trong đời của bà ấy chính là đại loạn uyên ương, nếu bị bà phát hiện ra con động tay động chân sau lưng, lúc đó mình con chịu.
"
"Bố lo quá rồi." Dung Thận dập tàn thuốc, nhìn hàng liễu ở phía xa, "Chuyện của An Tống, con không có động chân động tay."
Lúc này, đến lượt Dung Kính Hoài ngạc nhiên, "Ý con là, bố mẹ của con bé thực sự quan cao?"
"Có thể." Người đàn ông rất bình tĩnh tựa vào lưng ghế, giây tiếp theo, lại nói giọng làm ngạc nhiên: "Có phải hay không, cũng không có gì quan trọng."
Tư duy của lão phu nhân chịu ảnh hưởng của thời đại trước, bảo thủ không chịu thay đổi, ngoan cố bất hóa, luôn nhận định rằng liên hôn là lựa chọn tốt nhất.
Thực ra chỉ có những người đàn ông bất tài mới cần đến liên hôn gia tộc để đạt được mục đích của mình.
......
Khi An Tống cầm hộp quà trở lại nhà ăn, Nguyễn Đan Linh lại đã đem tổ yến đổ đầy vào bát của cô, "Nhìn con xem, đang ăn còn chạy lung tung, cẩn thận đau bụng."
An Tống cười nói không đâu, tiện tay đưa hộp quà ra, "Không biết dì và chú thích cái gì, cho nên chuẩn bị hai món quà nhỏ, dì đừng chê."
Nguyễn Đan Linh kinh ngạc rũ mắt xuống, nhìn thấy giấy gói và bông hoa bướm, liếc thoáng qua đã biết là tự tay gói.
"Ôi chao, chê sao được, con tặng cái gì dì đều thích."
An Tống thấy bà nhận lấy, chỉ vào hoa kéo màu xanh nhạt, "Cái này là cho dì ạ, màu xanh lam là cho chú."
Nguyễn Đan Linh kéo cô ngồi xuống, giục cô ăn tổ yến trước, còn mình thì gọi người hầu, bảo anh ta mang hộp quà hoa nơ xanh lam đưa cho Dung Kính Hoài.
Thực ra, liên quan đến tình trạng gia đình của An Tống cùng với chuyện bệnh tâm lý, Dung Thận trước đó đã nói cho hai vợ chồng Dung gia rồi.
Nhưng từ ấn tượng đầu tiên gặp mặt xem ra, An Tống so với một cô gái khỏe mạnh về thể chất lẫn tinh thần thì lịch sự và tỉ mỉ hơn rất nhiều.
Nguyễn Đan Linh vẫn luôn ghi nhớ lười gửi gắm của con trai:
—— Mẹ cô ấy đã qua đời rồi, nhờ mẹ, đối với cô ấy tốt một chút.
Nguyễn Đan Linh nhất thời không kiềm chế được tình mẫu tử dâng trào, đưa tay xoa đầu An Tống mấy cái, "An An, lát nữa dì đưa con đi xem phòng nhé.
Tiểu Cửu nói con sợ ồn và ánh sáng, nhà chúng ta có nhiều phòng, tùy ý con chọn, thấy cái nào vừa ý thì chọn cái đó.
"
An Tống bĩu môi, bộ dạng cực kỳ lanh lợi, "Dì không cần phiền phức thế, con sống ở đâu cũng được."
"Đây có gì mà phiền phức, dù sao gì cũng rảnh.
Đừng nói nữa, mau ăn lúc còn nóng, dì mở quà."
Nguyễn Đan Linh ngoảnh mặt đi, không cách nào tiếp tục nhìn vào mắt An Tống.
Con bé này sao mà khiến người ta xót xa thế, bỏ đi, đừng làm con dâu nữa, sau này để làm con gái nuôi đi.
Nguyễn Đan Linh buồn bã thở dài, tiện tay mở giấy gói ra, ngay lúc mở hộp quà ra, liền sững sờ.
Thân là hào môn, dưới sự hun đúc của cuộc sống quý phụ quanh năm, Nguyễn Đan Linh tự nhiên có đủ khả năng cơ bản để thưởng thức cao đồ trang sức.
Trong hộp quà có kích thước bằng lòng bàn tay, đặt một mặt dây chuyền bằng ngọc trai.
Ngọc trai tự nhiên là phổ biến, loại hiếm là ngọc trai Đại Khê màu xanh sẫm.
Nguyễn Đan Linh chạm vào mặt dây chuyền, sau một lúc suy nghĩ liền sáng tỏ, khẳng định là Tiểu Cửu giúp con bé chọn.
"Màu ngọc trai này thật đẹp, An An thật có lòng."
"Dì thích là được."
Một lúc sau, Nguyễn Đan Linh tỏ ý muốn đem món quà đến phòng cất giữ, bèn viện cớ rời khỏi nhà ăn.
Hoa viên, bà cầm hộp quà bước tới sau lưng Dung Thận, vỗ nhẹ vào vai anh, "Tiểu tử thối, quà chọn không tồi."
Dung Kính Hoài đối diện không nói lời nào, cau mày nhìn hộp quà trong tay.
Người đàn ông kéo ghế ra mời Nguyễn Đan Linh ngồi xuống, thản nhiên hỏi: "Cô ấy tặng cho mẹ cái gì?"
"Còn giả bộ." Nguyễn Đan Linh lấy ra mặt dây chuyền ngọc trai đưa cho anh xem, "Đây chính là ngọc trai Đại Khê quý hiếm, màu sắc hiếm gặp như vậy, con đào từ đâu vậy?
Dung Thận rũ mắt xuống nhìn ngọc trai, giọng nói có chút khàn khàn, "Con không rõ, mẹ có thể hỏi trực tiếp An Tống."
Nụ cười bên môi của Nguyễn Đan Linh đông cứng lại, "Không phải con giúp con bé chuẩn bị hả?"
Người đàn ông nhẹ nhàng nói không phải.
Không chỉ không phải, trước đó anh cũng không hề biết.
Nguyễn Đan Linh lập tức cảm thấy viên ngọc trai làm phỏng tay.
Một lúc sau, bà nhìn Dung Kính Hoài đang im lặng, tò mò ló đầu hỏi: "Ông nó, An An tặng ông cái gì thế?"
Dung Kính Hoài ngay ngắn đặt chiếc hộp lên bàn, nheo mắt nói nhỏ: "Tem."
Tem con giáp đã được in cách đây ba mươi năm.
Với tư cách là vui một cõi ở Trạm Châu, Dung Kính Hoài hoàn toàn không phải là một tiểu tốt chưa từng nhìn ra thế giới.
Bộ tem này chủ yếu do An Tống gửi, lúc đầu bán ra không nhiều, mấy năm gần đây tỷ lệ giá trị gia tăng của ngành tem trong nước cũng nâng lên tầng cao mới.
Tiểu Cửu sớm đã nói, gia đình của đứa nhỏ này đã xảy ra biến cố, như giờ lẻ loi một mình, dựa vào việc bán thời gian nuôi sống bản thân.
Vậy mà mấy món quà con bé tặng lại độc đáo đắt tiền như vậy.
Sau đó, Dung Kính Hoài cực ky nghiêm túc hỏi Dung Thận, "Con bé mua mấy món quà này ở đâu?".
Danh Sách Chương: