An Tống mím môi, một từ cũng không nói.
Không phải là kiểu cách, chủ yếu là do nhịp tim quá nhanh, khó nói thành câu.
Bác sĩ Dung không nói thích cô, nhưng lời nói việc làm của anh đều tràn đầy tình yêu thương.
Mà bốn chữ kìm lòng không nổi đó, thực sự so với thích càng khiến người ta rung động hơn.
An Tống quay mặt đi giả vờ trầm tư, im lặng vài giây rồi nhẹ giọng nói: "Có thể cho em thời gian...!suy nghĩ kỹ được không?"
"Có thể." Dung Thận đưa tay lên vuốt ve đỉnh đầu cô, "Muộn rồi, về ngủ trước đi."
An Tống bí mật liếc anh một cái, cũng không có thấy bất bình hay là oán giận nào, bèn gật đầu đứng lên.
Người đàn ông không giữ lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào màn đêm, không biết anh đang nghĩ gì.
Ba giây, hoặc ít hơn.
"Em suy nghĩ xong rồi." An Tống đi tới cửa phòng bếp, đứng lại, quay người, "Em bằng lòng."
Khoảnh khắc lời nói rơi xuống, cô vội vàng xoay người chuồn đi.
Trong biệt thự yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng bước chân của An Tống chạy lên cầu thang, nhốn nháo và vội vàng.
Người đàn ông nhìn hành lang ngoài bếp, trên môi nở nụ cười, cụp mắt thở dài lắc đầu.
Đã sống hai mươi bảy năm tuổi đầu, bây giờ anh giống như một cậu bé phiền não sợ bị từ chối.
Mặc dù anh sớm đã để ý rồi, biết rõ An Tống đối với anh không phải vô ý, nhưng vẫn không dám nhảy ra kết luận.
Chỉ một chữ tình, thật khiến người ta suy tính thiệt hơn.
...
Trên lầu, An Tống trở lại phòng ngủ, hai tay ôm ngực cố gắng bình tĩnh hô hấp.
Sự thẳng thắn và thú nhận không thể đoán trước của Dung Thận dẫn đến quá nhiều cảm xúc tích tụ và lên men trong lồng ngực cô, không thể tìm ra manh mối nào, lại vô cùng hưởng thụ cú sốc đột ngột vì sợ hãi này.
An Tống nằm ở trên giường, lấy tay che hai má nóng rực, trong nháy mắt cười trộm.
Thật tốt, người cô thích, vừa hay cũng thích cô.
Trong thế giới vô hình, gặp được anh, quen biết anh, tin tưởng anh, rồi như giờ đây đến chớm yêu.
Trên thực tế, mỗi bước đi đều có vết tích để mà dựa theo, nhưng do khoảng cách thân phận hai bên, nhiều lần đã cắt đứt những đầu mối rung động.
Bây giờ, An Tống bình tĩnh rồi, cũng thản nhiên rồi.
Hương vị của mối tình đầu, ngọt ngào lắm.
Nhưng là một bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, tính cách bi quan, An Tống còn chưa vui vẻ được năm phút, cảm xúc tiêu cực cứ như kim đâm vào tâm trí.
Có một giọng nói như đang nhắc nhở cô, bác sĩ Dung nói "chỉ làm vợ chồng" là có ý gì?
Lúc đầu lĩnh chứng là bước tạm thời, nhưng bây giờ bọn họ có tình cảm với nhau, lẽ nào anh không định yêu đương đã trực tiếp làm trở thành đến cuối đời sao?
Vậy những ngày tháng sống chung có gì khác biệt?
An Tống cảm thấy bản thân thiệt rồi, chưa cảm nhận được mùi vị mối tình đầu thì sao có thể là một người phụ nữ đã có gia đình.
...
Sau vài phút, tiếng bước chân ổn định phát ra từ hành lang trên tầng hai.
An Tống vểnh tai lắng nghe, trong lúc căng thẳng đã uống thêm vài ly cocktail.
Trong nháy mắt có tiếng gõ cửa, cô vội vàng bước loạn xuống giường, nói nhỏ mời vào.
Khoảnh khắc cửa mở, An Tống đã mang dép lê đứng giữa phòng.
Cô vẫn chưa thay quần áo, ngoại trừ đầu tóc hơi rối, cũng không có gì là thất lễ cả.
Chỉ có điều, ly cocktail mang đi trên tay mới thu hút sự chú ý của người đàn ông.
Ở cửa phòng, Dung Thận nắm tay nắm cửa, nheo mắt nhướng mày, "Còn uống rượu?"
An Tống lặng lẽ giấu cái chén mang vào bên chân, "Có chút...!khát."
Loại viện cớ này bản thân cô còn không tin, huống chi là Dung Thận sắc sảo từng trải.
Người đàn ông liếc nhìn cái vòi uống nước ở góc bàn, như cười như không bước vào phòng.
An Tống không có bật đèn chùm, mà chỉ bật đèn đọc sách ở một bên đầu giường.
Khi thân hình cao lớn của người đàn ông dần dần bước đến, không gian trở nên chật chội một cách khó hiểu.
Cũng vào lúc này, An Tống mới nhìn thấy Dung Thận đang cầm trong tay một cái tách trà.
Người đàn ông đi đến trước mặt cô, cúi người cầm lấy chiếc cốc mang đi, lắc nhẹ, giọng nói mang theo ý cười: "Ban nãy chạy vội về phòng, chỉ để trốn vào đây uống một ly cocktail?"
Không chỉ như vậy, chiếc cốc mang đi rất nhẹ, hiện nhiên bị cô uống đến cạn.
Ánh mắt An Tống chớp động, chỉ chỉ vào cái bàn bên cạnh, "Không có uống trộm, còn một ly."
Dung Thận gõ nhẹ khớp lên trán của cô, đùa giỡn nói một câu: "Đặc biệt dành lại cho anh à?"
An Tống không muốn nói dối, cho nên chỉ im lặng không nói gì.
Chắc chắn không phải dành lại cho anh, cái ly đó cô vốn định ngày mai uống.
Người đàn ông nhìn ra tâm tư nhỏ của cô, cũng không bận tâm đến chủ đề này nữa, tiện tay đưa tách trà ra, căn dặn: "Lần đầu tiên uống rượu, không thích hợp uống nhiều.
Sữa mật ong, uống xong đi ngủ sớm.
"
"Ờ......"
Hai tay An Tống cầm cái chén, ánh mắt dại ra, vẻ mặt cũng không có trầm mặc thuần khiết như trước, hơn nữa sự thẹn thùng bẽn lẽn trong ánh mắt có thể thấy được.
Dung Thận dựa vào ánh sáng yếu ớt quan sát thần sắc của cô gái trong, sờ sờ lên mái tóc của cô, nói: "Đêm nay đừng suy nghĩ lung tung, uống sữa xong nghỉ ngơi sớm.
Ngày mai anh không ra ngoài, có chuyện gì muốn nói, muốn hỏi, ngày mai nói chuyện.
Hửm? "
"Không đi làm có trậm trễ công việc của anh không?" An Tống còn tưởng anh đặc biệt vì mình ở nhà.
Sau đó, người đàn ông tuy bận nhưng vẫn ung dung nói: "Công việc ở đâu vào cuối tuần?"
An Tống: "..."
Cô nhếch mép cười nói biết rồi.
Mà ngay khi Dung Thận rời đi, lại ngừng bước nhìn An Tống, trên môi có một câu nói, cuối cùng vẫn là rút lại không nói ra.
Quá thân mật sến súa, cũng có vẻ cố ý.
Câu nói đó là: Em quan trọng hơn công việc.
Thời gian lặng lẽ trôi về con số không, An Tống nhấp một ngụm sữa mật ong trong tay, híp mắt, tỏ vẻ vô cùng thích thú.
Vị sữa mật ong rất ngọt, là vị chưa từng được nếm qua.
Sau khi tắm rửa xong, An Tống leo lên giường, mơ màng nghĩ đến mọi chuyện xảy ra đêm nay mang theo tâm trạng run sợ liền chìm vào giấc ngủ say.
Và đương nhiên, cô không nhận ra rằng ly cocktail cuối cùng vốn dĩ ở trên bàn đã bị người đàn ông lấy mất.
...
Ngày hôm sau, gió trong, mây nhẹ và nắng chói chang.
Mùa đông ở Trạm Châu có mưa, nhưng hôm nay là thời tiết tốt hiếm có.
An Tống cũng không tỉnh dậy sớm, mở mắt ra đã hơn chín giờ.
Đi xuống lầu, đầu tiên không nhìn thấy Dung Thận, điều này khiến cô tâm trạng vừa lo lắng vừa mong chờ đã thả lỏng một chút.
Thế nhưng......
An Tống đứng ở giữa nhà nhìn chung quanh: "An An?"
Hình như tối hôm qua sau khi trở về, cô đã không thấy bóng dáng tiểu gia hỏa, sáng sớm cũng không cạy cửa, chạy đâu rồi?
An Tống tìm quanh trong biệt thự một vòng, lại đi ra ngoài sân gọi mấy lần vẫn vô ích.
Cô hơi lo lắng, sợ tiểu gia hỏa chạy loạn lạc vào vườn, nên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lăng Kỳ.
"Kỳ Kỳ, hôm qua sau khi tôi đi ra ngoài, cô có thấy An An không?"
Lăng Kỳ dường như vẫn còn đang ngủ, nửa tỉnh nửa mê khịt mũi hai lần, "Có thấy, nó ở trên giường của tôi này."
An Tống: "..."
"Phu nhân, không có việc gì nữa, tôi ngủ một lát đã." Lăng Kỳ lại ngáp một cái, "Tiểu tổ tông này bốn giờ sáng cứ nháo tôi, nó có phải thường xuyên đi tiểu không? Ngủ một giấc cũng không nề nếp....!"
Nói còn chưa dứt câu, tiếng thở đều dài dài của Lằng Kỳ phát ra từ ống nghe.
An Tống nhìn điện thoại, vẫn cúp điện thoại.
Thật sự rất kỳ lạ, tại sao An An lại chạy vào phòng Lăng Kỳ ngủ?.
Danh Sách Chương: