• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên cổng thành, Tốc Lạc Phổ Đài thân vận bạch kim giáp, bên hông giắt song đao sắc bén uy vũ, trên tay cầm ống nhòm liên tục xoay chuyển nhìn về phía sườn núi.


Bất chợt hắn thấy một bóng dáng bạch y quen thuộc, đôi môi mỏng tinh tế của hắn nhếch lên tạo thành đường khuyết tuyệt hảo.


"Cung Vận Ý, Cung ca ca, sao lại tự chui đầu vào rọ vậy chứ?"


Ánh nắng đầu tiên trong ngày luồng qua kẽ đám mây rọi xuống lăng kính, trong phút chốc tia sáng chói lòa lên gây sự chú ý đến nam nhân bạch y đang dốc sức chạy về phía doanh trướng kia.


Cung Vận Ý ngẩng đầu nhìn lên đài quan sát, khoảng cách năm sáu dặm khiến y chỉ có thể mơ hồ thấy được có bóng người đứng đó, trong lòng y bỗng rục rịch bất an, linh cảm nói với y rằng đạo oán khí kia đang nhằm vào mình.


Y cắn chặt răng, nét nhu hoa trên gương mặt bỗng tan biến đi, thay vào đó là vẻ chán ghét vạn phần đối với người đang quan sát mình.


Tốc Lạc Phổ Đài thấy rất rõ sắc thái của nam nhân, hắn hạ ống nhòm xuống nghiến răng cười lên trông rất quỷ dị.


"Lại dám trưng ra bộ mặt đó với ta? Ca! Lần này ta không nương tay nữa đâu."


Mấy tên thuộc hạ bên cạnh hắn bị hàn khí độc lãnh kia dọa cho phát khiếp. Sau gáy nổi lên một trận da gà dọc theo sống lưng.


Bọn họ hiếm khi được chứng kiến chủ tướng phải bộc phát sát tâm trong lòng cao như vậy, nam nhân đó phải xui xẻo lắm mới chạm vào vảy ngược của hắn.


Cung Vận Ý ba chân bốn cẳng chạy một mạch đến doanh trại trước mặt, đến độ mồ hôi ròng rã thở hơi lên.


Mấy tên lính theo sau sức lực vốn đã được chui rèn từ trước nên chạy một quãng đường như vậy cũng chẳng nhằm nhò gì.


Đặng Tả Khanh đang cẩn thận căn dặn toàn bộ binh sĩ, bất ngờ thấy y liền tạm thời dừng lại.


"Cung tiên sinh, sao lại chạy ra đây?"


Cung Vận Ý vuốt ngực, y vội vã kéo hắn sang một bên: "Nghe ta… Ngươi mau chóng đi bẩm báo với tướng quân tạm thời hoãn binh, Tốc Lạc Phổ Đài đã nhìn thấy quân ta…"


Đặng Tả Khanh có chút hồ đồ gãi đầu: "Tất nhiên phải nhìn thấy rồi, chúng ta đã đặt doanh trại ngay tại đây kia mà?"


"Không phải! Là nhìn thấy bọn họ lén lút nướng gà uống rượu, sớm đã nhận ra kế hoạch của Thiên nhi."


Cung Vận Ý vừa nói vừa chỉ về phía bọn họ, Đặng Tả Khanh cả kinh trừng trừng mắt, hắn nghiêm khắc quét mắt nhìn bốn tên binh sĩ đang cúi gằm mặt.


Đặng Tả Khanh túm lấy vạt áo của tên râu nón quai, hắn nghiến răng hỏi: "Đêm qua các ngươi lén đốt lửa sao?"


"Là… Là bọn ta muốn chơi thêm một chút…"


Đặng Tả Khanh tức giận hét vào mặt gã rồi ném gã nằm lăn lóc, đến nỗi nước bọt văng tung tóe như mưa: "Các ngươi muốn chết đến vậy sao!"


Ngay lập tức bọn họ quỳ rạp xuống, khóc lóc thảm thiết: "Là tội của chúng ta, cầu phó tướng trách phạt."


Đặng Tả Khanh rút kiếm muốn chém, Cung Vận Ý vội cản lại: "Chuyện cấp bách ngươi phải đi báo với tướng quân!"


Tùng! Tùng! Tùng!


Bất ngờ tiếng trống trận từng nhịp từng nhịp vang lên, theo sau là tiếng tù và ù ù thổi vang vọng như sấm rền cả đất trời.


Cánh cổng thành Đông to lớn từ từ mở ra, hoàng kỳ rực rỡ như ánh dương nối tiếp nhau xuất hiện, tia nắng mặt trời rọi vào liền hừng hừng biến sắc như hỏa thiên làm chói mắt người nhìn.


Năm vạn quân Hồ Cương hùng hổ hừng hực máu chiến hô lên, bọn chúng uỳnh uỳnh bước đi khiến cho mặt đất rung chuyển một trận.


Dẫn đầu năm vạn quân không phải là Tốc Lạc Phổ Đài như Tư Không tướng quân dự đoán, mà đó lại chính là đệ đệ của Hoàng Phu Kha, Hoàng Phu Thác phó tướng nổi danh một đao chém bay đầu kẻ địch.


Cung Vận Ý thấy rằng mọi chuyện đang bắt đầu trở nên nguy cấp, y ngay lập tức kéo Đặng Tả Khanh bình tĩnh lại: "Tả Khanh, mau đi báo với tướng quân."


Đặng Tả Khanh do dự: "Nhưng ở đây không có ta làm chủ…"


Cung Vận Ý quả quyết giật lấy binh kỳ trong tay hắn, ánh mắt chắc nịch không gì có thể lưu chuyển, nói: "Ta thay ngươi, mau đến báo với tướng quân không được đánh vào cổng Tây và cổng Nam."


Đặng Tả Khanh không dám làm trễ nãi đại sự, hắn ngay lập tức chạy sâu vào trong sườn núi.


Cung Vận Ý tay cầm quân kỳ bắt đầu run rẩy, lần đầu tiên trong đời y phải dẫn quân, lần đầu tiên y đứng trên sa trường rộng lớn.


Chúng binh sĩ tận tai nghe sự, tận mắt chứng kiến, tâm bắt đầu dao động, nam nhân này vốn cũng chỉ là kẻ hầu bên cạnh tướng quân vậy mà hiện tại lại dám cầm quân đánh trận? Há chẳng phải trò cười cho thiên hạ?


Cung Vận Ý biết những ánh mắt kia đối với y là loại ánh nhìn gì, nhưng hiện tại y đâu còn tâm trí nghĩ đến mấy việc đó.


Y đi đến trước mặt bốn tên lính đang quỳ rạp dưới đất, y bỗng lên tiếng: "Các ngươi gọi thế nào?"


Tên râu quai nón ngẩng đầu lên, đáp: "Thuộc hạ gọi là Đại Ất, mấy tên còn lại gọi Đại Giáp, Đại Bính, Đại Đinh."


Đại Ất vừa nói vừa chỉ từng người.


Cung Vận Ý gật đầu: "Đứng lên, bốn người Ất Giáp Bính Đinh các người phải giúp ta, coi như lấy công chuộc tội."


"Vâng."


Cung Vận Ý dứt khoát hướng tới toàn bộ binh sĩ giơ cao cờ: "Các người nghe cho rõ, kẻ địch đã biết được quân kế của chúng ta, từ hiện tại trở đi mọi chuyện sẽ diễn ra một cách không thể dự đoán trước được, vì vậy mọi người phải tuyệt đối cẩn trọng, giữ bình tĩnh."


Y vừa nói xong, lập tức chúng binh sĩ đều bồn chồn lo lắng bất an bàn tán xôn xao.


Lúc này lính canh ở gần con suối hối hả chạy đến: "Báo! Quân địch hiện tại đang đứng cách cổng thành một dặm, nhìn số lượng ước chừng chỉ có năm vạn quân"


"Cái gì? Năm vạn? Sao lại ít như vậy?"


"Chẳng phải quân địch có tới hơn hai mươi vạn quân sao?"


"Bọn chúng không tiến công về phía chúng ta!"


Sau đó lại có một tên lính nữa chạy đến : "Báo! Kẻ địch đột ngột rút vào trong thành!"


"Cái gì?"


"Chúng cố ý đánh lạc hướng ta?"


Cung Vận Ý nhíu chặt mi tâm, bây giờ chỉ khẩn cầu hai cánh quân kia chưa vào thế trận, như vậy mới có thể an toàn rút binh được…


Năm vạn quân đều lui về, đồng nghĩa với hơn hai mươi vạn quân đã thủ sẵn trong thành… Không chừng đã sớm giăng sẵn bẫy rồi.


Thế nhưng dù y đã cố gắng nhưng vẫn chậm hơn so với hai cánh quân kia một bước.


Thiết giáp binh cùng bộ binh đã vào thế trận, vừa nghe tiếng trống của quân Hồ Cương ở cổng Đông liền lập tức giương cung bạt kiếm, hiện tại chỉ chờ pháo hiệu ở quân trại của Tả Khanh là có thể lập tức công thành, mọi sự chú ý đều đổ dồn về cổng Đông.


Đặng Tả Khanh phải dốc hết toàn lực ngự khinh công mới có thể đến sườn núi phía Bắc được, nhưng khi hắn vừa đến liền thấy cổng Bắc đã mở, quân Hồ Cương ùn ùn kéo ra như vũ bão tấn công vào phía võ binh của Tư Không Dương Thiên.


Nhìn qua cũng có thể đoán số lượng kẻ địch lên đến gần mười vạn, tuy ba vạn võ binh lợi hại nhưng làm sao có thể chống chọi lại kẻ địch đông như kiến?


Hơn nữa kẻ dẫn đầu lại chính là Tốc Lạc Phổ Đài.


Đối diện với Tư Không Dương Thiên, hắn ta lớn giọng: "Ngươi tưởng có thể qua mặt được ta?"


Tư Không Dương Thiên vạn vạn không ngờ rằng Tốc Lạc Phổ Đài đã nhìn thấu trong hồ lô chứa gì.


"Để xem lần này là ta thắng hay người thắng."


Vừa nói dứt câu, Tốc Lạc Phổ Đài rút song đao, lớn tiếng hô tấn công.


Mười vạn quân Hồ Cương như mãnh thú gầm thét ồ ạt tiến đến, Tư Không Dương Thiên chẳng còn cách nào khác phải lâm trận.


Đặng Tả Khanh lóng ngóng chẳng biết làm sao, tướng quân chỉ có ba vạn quân làm sao chống?


Hắn ngay lập tức ngự khinh công tìm đến bộ binh, hiện tại chỉ có thể hy vọng hắn nhanh chân gọi cứu viện giúp tướng quân kịp lúc.


Mà ở phía Trương Lệnh và Mai Hữu Sài nghe tiếng pháo nổ cũng bắt đầu trở nên hoang mang.


Mai Hữu Sài còn muốn rút binh nhưng không ngờ đất tuyết xung quanh lại một trận nổ đùng đoàn. Ở trên cổng thành kéo pháo châm ngòi.


Không ngờ rằng bọn chúng có loại pháo bắn xa đến hơn sáu dặm!


Ngay lập tức thiết giáp quân bị bọn chúng bất ngờ mở cổng thành xông ra tấn công.


Hai bên phía Tây và Bắc đều rơi vào hỗn chiến, pháo nổ ầm ầm.


Toán bộ binh của Trương Lệnh nghe đến sốt cả vó, trong lòng cũng bắt đầu hào hứng muốn công.


"Phó thống lĩnh! Chúng ta có nên công thành?"


Trương Lệnh lòng đã nóng như lửa đốt, nhưng vẫn còn chần chờ, thế nhưng khi tiếng pháo vang lên thêm hai lần nữa thì mọi do dự đều bị đánh tan. Trương Lên giương kiếm hô.


"Công thành!"


Toàn bộ tướng sĩ đều hừng hực khí thế hô theo, nhưng may mắn thay Đặng Tả Khanh kịp thời ngăn cản.


"Tướng quân bị tập kích! Mau rút quân đến chi viện."
____________________________
Cung Vận Ý ở phía này bất an trùng trùng, y đang dùng toàn bộ mọi cách để tính toán cho ra tình hình hiện tại.


Chợt nghe đến tiếng pháo nổ ầm ầm ở hướng Bắc, trong lòng y bình bịch đập loạn.


Tốc Lạc Phổ Đài đã khai chiến ở hướng Bắc sao? Tất thảy đều do hắn bày trò khiến cho chúng ta lơ là cảnh giác!


Tương kế tựu kế cho quân đánh tiếng ở cồn Đông, khiến hai cánh quân ở Tây và Nam thành rục rịch chuẩn bị ứng chiến làm chậm trễ việc truyền tin, sau đó hắn liền mở cổng Bắc tấn công Tư Không Dương Thiên.


Cung Vận Ý hận chính mình không sớm nhận ra.


Dù trời đã sáng hoàn toàn nhưng nắng vẫn dịu nhẹ đến mức chẳng thể làm tuyết tan, kỵ binh vẫn trở nên vô dụng.


Cung Vận Ý đang đi tới đi lui khiến cả đám binh sĩ muốn hoa cả mắt,


Thiên thời đều nghiêng về phe bọn chúng…


Thiên thời…


Cung Vận Ý đột ngột dừng lại, y lập tức nhìn thẳng lên bầu trời, sau đó ngậm ngón tay rồi đưa lên cao thử độ lạnh.


Y nhắm mắt định thần, khẽ bấm đốt ngón tay tính toán, y mở choàng mắt thốt lên: "Bão tuyết!"


Đại Ất khó hiểu hỏi: "Bão tuyết gì vậy?"


"Sắp có một trận bão tuyết."


Nghe y nói thế có người không đồng tình vặn ngược: "Bão tuyết cái gì chứ? Tây Huyễn trước giờ chưa có trận bão tuyết nào!"


"Đúng đó!"


"Ngươi đừng có ở đó nói nhăng nói cuội nữa."


Cung Vận Ý nhếch mép, trong lòng đã suy tính được gì đó rồi: "Vậy thì đây sẽ là trận bão tuyết đầu tiên của Tây Huyễn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK