• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính vì vậy mà họ cũng không cần khoác áo choàng rườm rà nữa liền trực tiếp cởi ra, quan trọng là không gây chú ý.


Thói đời có tật, càng che kín càng tỏ ra bí ẩn chỉ khiến người ta càng tò mò muốn biết.


Đạo lý này luôn đúng ở khắp nơi, dù là trong bất kỳ đâu. Chỉ cần cố gắng hành xử bình thường là được.


Cung Vận Ý chỉnh lại tóc, y cố tình để hai cọng râu mái lòa xòa xuống, sau đó xoa xoa khiến cho đầu hơi rối.


Không chỉ thế y còn hốt một nắm tuyết trên đất ụp lên mặt, cơn lạnh lẽo khiến cho sắc thái y trở nên nhợt nhạt, bộ bạch y bên ngoài cũng bị y lấy đất cát phủ lên làm cho dính bẩn, rồi lại vò vò vải trên người từ trên xuống dưới khiến nó nhăn nhúm.


Giáp Ất Bính Đinh khó hiểu: "Tiên sinh…"


"Thành bị giặc chiếm, các ngươi nghĩ dân chúng còn tâm trạng rảnh rỗi để chỉnh đốn bản thân cho thật đẹp sao?"


Giáp Ất Bính Đinh liền ồ ra như trẻ nhỏ được học bài gì đó rất thú vị. Cung Vận Ý buồn cười, y tùy ý lấy tuyết xoa lên người bọn họ, sau đó lại cẩn thận xoa xoa đầu từng người.


Bốn tên nam nhân ngơ ngác nhìn Cung Vận Ý, y thấp hơn bọn họ một chút, dáng người cũng mảnh mai, tuy nhan sắc không đẹp nhưng lại nhu hoa động lòng người. Bất chợt cả bốn tên đều đỏ ửng hai bên má.


Cung Vận Ý cau mày: "Không đủ lạnh sao? Mặt các ngươi còn hồng hào lắm."


Nói đoạn y lại cúi xuống gom lên một đống tuyết bẩn, Giáp Ất Bính Đinh hoảng hồn xua tay, phút chốc vệt hồng hào cũng biến mất.


Cung Vận Ý hài lòng vô cùng, nhân lúc trời còn sớm, xung quanh còn vắng vẻ, y liền dẫn bọn họ men theo mấy con hẻm chạy đi tìm tửu lâu Lâm gia nhờ giúp đỡ.


Tửu lâu Lâm gia nổi tiếng với các món đặc sản của vùng Tiêm La, lúc trước nếu không nhờ Cung Vận Ý sắp xếp bố cục phong thủy thì sinh khí cũng không cao, thế nhưng hiện tại thời thế hỗn loạn, thành Quản Xuyên bị giặc đóng chiếm, dân chúng lầm than đến cái ăn cái mặc còn không đủ thì làm sao còn tâm trí thưởng thức mỹ vị nhân giân?


Tửu lâu Lâm gia không một bóng người, đến cả ruồi còn chê nơi này ảm đạm, thời thời khắc khắc đều đóng kín cửa cứ lo lắng rằng bọn Hồ Cương sẽ tìm đến phá, hoặc là cướp của.


Ẩn ẩn hiện trong con hẻm nhỏ bên cạnh tửu lâu Lâm gia là vài bóng người đang lén lút che giấu bản thân mình, Cung Vận Ý mon men đến bên cạnh cửa sổ gõ lên vài cái.


Tiểu nhị đang ngồi bên trong cắn hạt đậu phộng để qua cơn đói, nghe thấy tiếng động bèn tò mò đến gần. Cung Vận Ý lần nữa gõ lên ba cái.


"Tiểu nhị!"


"Ai đó?"


Tiểu nhị vừa đáp lại vừa mở cửa, khi trông thấy gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp kia bèn vui vẻ nói: "Cung tiên sinh? Sao ngài lại ở đây?"


"Lâm lão gia và thiếu gia có nhà không?"


Tiểu nhị gật đầu: "Họ đang ở sau bếp."


Cung Vận Ý bèn nhanh tay lẹ chân trèo vào bên trong, theo sau y còn có bốn tên nam nhân cao lớn khiến tiểu nhị thắc mắc.


"Các vị này…"


Cung Vận Ý thành thật giải thích với gã: "Chúng ta từ bên trong doanh trại quân Tây Huyễn đột nhập vào thành, âm thầm phá hủy đạn dược, nội ứng ngoại hợp đánh đuổi giặc Hồ Cương. Vốn muốn nhờ Lâm gia vài chuyện."


"Cái gì? Đợi… Đợi ta đi gọi lão gia.


Tiểu nhị vừa kinh ngạc vừa vui mừng, gã ngay lập tức chạy đi gọi lão gia và thiếu gia đến.


Sau khi được tiểu nhị truyền lời lại, Lâm lão gia khôn xiết chạy ra, vừa thấy y liền tay bắt mặt mừng kéo y ngồi xuống bàn, còn căn dặn tiểu nhị chuẩn bị trà ấm thức ăn đem lên đãi.


"Cung tiên sinh đã lâu không gặp, nhờ có ngài mà Lâm gia chúng ta có thể sung túc."


Cung Vận Ý tiếp trà, khách sáo đáp: "Lâm lão gia quá lời rồi, chỉ là đưa ra chút lời khuyên."


Lâm thiếu gia bên cạnh cũng buông lời vàng ngọc, hắn lúc nào cũng tôn trọng Cung Vận Ý.


Bỗng chốc không khí bên trong tửu lâu đã có khởi sắc, cũng chẳng còn màu ảm đạm như mấy ngày này.


"Thật ra ta muốn nhờ hai vị một chuyện…"


"Ngài cứ nói, Lâm gia ta nhất định sẽ dốc toàn lực trợ giúp. Vì Quản Xuyên cũng như vì quốc gia này."


Lâm lão gia khí thái vỗ ngực, Cung Vận Ý lại càng thêm coi trọng ông hơn.


"Nhờ Lâm lão gia chuyển lời đến Hồ huyện lệnh, tập hợp lại vài quan sai còn sót trong thành, tiếp ứng ta đến kho đạn dược của địch."


Lâm lão gia gãi gãi bộ râu trên cằm mình: "Trước khi quân địch nhập thành, Hồ huyện lệnh sớm đã được hộ tống trốn khỏi nha môn, nhưng hiện tại ông ấy còn ở trong thành hay không thì ta chưa dám khẳng định."


"Trên đường hành quân đến đây, tướng quân ta có bắt gặp một nhóm dân tị nạn, nhưng trong đó không có Hồ huyện lệnh."


Lâm công tử lạc quan nói: "Có lẽ là ông ấy vẫn còn trốn đâu đó ở trong thành, chỉ cần không để quân địch phát hiện thì vẫn an toàn."


Ngay sau đó, Lâm công tử liền ra bên ngoài, cẩn thận đi khắp thành dò hỏi tung tích Hồ huyện lệnh, nhất nhất tính toán kỹ từng bước không để quân địch hồ nghi.


Rất nhanh chóng, còn chưa qua hai canh giờ thì hắn đã đem tin tức tốt trở lại.


"Hồ huyện lệnh đang trú ở nhà hoang ở chợ buông, nơi đó tề tụ rất nhiều người ở các nước lân cận, quân Hồ Cương chưa dám động đến bọn họ."


Cung Vận Ý để lại một cái túi vải chọ: "Khi nào gặp nguy hiểm mới lấy ra."


Khi nãy y đã lặng lẽ bói một quẻ cho Lâm gia, biết được con cháu Lâm gia sau này ắt gặp đại kiếp nên y liền dùng càn khôn nhìn trước tương lai để chỉ đường cho họ, còn vượt qua được hay không là tùy thuộc vào Lâm gia.


Sau đó y mới từ biệt Lâm gia đi đến khu chợ buôn. Trên đường tuy nói là vắng vẻ nhưng vẫn có lác đác vài người đi đi lại lại hòng kiếm cái gì đó bỏ bụng.


Năm người Cung Vận Ý thời thời cẩn thận, cuối cùng cũng an toàn bước chân vào chợ buôn.


Bên trong khu chợ buôn cũng chẳng còn tấp nập nữa, nhưng ít ra cũng vẫn còn vài giang hàng bán thức ăn, son phấn, không chỉ thế còn có lính gác thay phiên đi tuần.


Cung Vận Ý ngay lập tức cởi bỏ y phục trên người, nhờ Đại Bính đi lấy năm bộ kiểu cách của người Pha Lạc thay thế. Như vậy liền thành công hòa lẫn vào người ở khu này.


Đi được một lúc, qua hai ba đoạn đường, rẽ vào năm sáu con hẻm rồi mới đến một căn nhà hoang rách nát nhỏ.


Đại Giáp muốn mở cửa xông vào ngay nhưng lại bị Cung Vận Ý cản tay lại, y ra hiệu gã đứng sang một bên.


Cung Vận Ý gõ lên cửa ba cái, đọc một bài thơ: "Cố nhân tam niên bất kiến. Kiện khang nhân hữu viên mãn?"


Bên trong im lặng, bên ngoài cũng không ồn ào mà chờ đợi. Cho đến khi vang lên tiếng lạch cạch cánh cửa cũ kỹ mới kẽo kẹt mở ra.


Hồ huyện lệnh tóc đã nhuộm màu hạt tiêu, hốc mắt sâu hõm vào gầy đi thấy rõ, vết chân chim hai bên khóe mắt cũng hiện lên hoàn toàn. Lão nhân gia nhăn nhúm nở nụ cười.


Cung Vận Ý thấy bộ dạng ông như vậy mà trong lòng chua xót không thôi.


"Hồ huyện lệnh…"


"Cung tiên sinh, mau vào đi."


Cung Vận Ý nhanh chóng bước qua ngạch cửa, bên trong xộc lên mùi ẩm mốc khó tả, xung quanh tuy nghèo nàn nhưng không quá dơ bẩn, nhắm mắt cho qua thì vẫn có thể ở được.


"Ta đã nghe hết từ Lâm công tử, chẳng hay Cung tiên sinh muốn chúng ta phối hợp như thế nào?"


Một nam nhân vận bố y đơn bạc đi đến đỡ lấy tay huyện lệnh, hắn cao ráo khỏe mạnh, còn lộ ra một số đường cơ bắp tinh tế trên cơ thể.


"Xưng hô với huynh đài đây thế nào?"


"Cứ gọi ta là Trương Thanh."


Hồ huyện lệnh liền vuốt vuốt vai hắn: "Nó chính là nghĩa tử của ta, cũng là tổng bộ đầu ở nha môn."


Cung Vận Ý lịch thiệp chấp tay, nghe vậy cũng yên lòng phần nào, tuổi già Hồ huyện lệnh vẫn còn có người chăm sóc.


"Ta muốn các vị nha sai ở đây giúp điều tra kho hỏa dược của địch nằm ở đâu liền lặng lẽ vô hiệu hóa đạn dược. Sau đó thăm dò tình hình của chúng, đợi thời cơ tốt ra hiệu để quân ta tiến đánh, chúng ta bên trong phối hợp giúp tướng quân công thành."


"Vậy… Cung tiên sinh đã vạch sẵn kế hoạch chứ?"


Cung Vận Ý chắc nịch gật đầu, trên đường đến đây y đã nhảy lên vô số những ý nghĩ trong đầu, chỉ cần đạn dược không dùng được thì dù pháo súng có nguyên vẹn vẫn trở nên vô dụng.


Pháo súng mà không có đạn thì cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, có khi kêu còn chẳng được.


Bên cạnh đó thì quân địch đang trong trạng thái lơ là, vừa thắng trận nên tối đêm nay có lẽ bọn chúng sẽ uống rượu ăn mừng nâng cao sĩ khí, bản tính của chúng thiện chiến là thế nhưng vẫn kêu ngạo khinh địch.


Chỉ có Tốc Lạc Phổ Đài là khó đoán, con người này trong bình hồ lô của hắn chưa gì thì y không chắc biết được, thế nhưng Cung Vận Ý không phải kẻ ngốc, trong tay y đều là thuật số phong thủy tưởng chừng như không giúp ích được gì trên chiến trường.


Nhưng thế đạo còn có cái gọi là nhân tâm.


Nhân tâm là thứ dễ ảnh hưởng, dễ xâm nhập vào được nhất, chỉ cần nhân tâm động tự khắc khối trung thể của địch bị lung lay, tới chừng đó chỉ cần đánh một cú mạnh, mọi thứ sẽ sập đổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK