Mỗi lần anh đưa tay muốn chạm vào cô đều không được, Sở Diệu Linh luôn nhìn anh bằng ánh mắt chứa đầy oán trách.
.
Luôn không ngừng nói hận anh, không muốn nhìn thấy anh nữa, càng không muốn quay về bên anh, sau đó biến mất vào khoảng không, mặc cho Hàn Hạo Dương không ngừng gào hét.
.
Bên này Lãnh Phong chôn giấu nỗi đau vào trong lòng, cùng mọi người ra sức tìm kiếm cô nhưng kết quả chỉ là không.
.
Đám vệ sĩ theo bảo vệ cô cũng bị giết chết không thương tiếc, xác của họ cũng bị vứt luôn xuống biển.
.
Bên này ông bà Hàn sau khi biết chuyện thì cũng lập tức quay về, ra sức khuyên nhủ Hàn Hạo Dương, nhưng anh lại như không nghe thấy gì nữa!
_Mẹ, Linh Linh đã rời xa con thật rồi, cô ấy nói hận con, cô ấy nói mình mệt rồi, sau đó biến mất trước mặt con.
.
!!
_Dù con có cố gắng nếu tay, có van xin cô ấy thế nào cũng không được, bây giờ còn không còn muốn sống trên đời này nữa.
.
!!
_Bây giờ con rất đau, con hận chính bản thân mình, nếu không có cô ấy con chẳng còn là con nữa, mẹ cứ mặc kệ con đi.
.
!!
Bà Hàn tức giận tát thật mạnh vào một bên má của anh mà hét lớn.
.
_Hạo Dương con tỉnh táo lại đi được không, con cứ như vậy thì làm sao trả thù cho con bé đây hả, tiểu Linh chắc chắn đã bị hại, con bé không thể tự nhiên nhảy xuống biển được.
.
!
_Con phấn trấn lên đi được không, nếu như không tìm thấy xác con bé, có thể con bé vẫn chưa chết, có thể nó đã được người khác cứu, con phải vực dậy, sau này khi còn bé trở về, con mới có thể bù đắp những gì mà con đã nợ con bé.
.
!
Hàn Hạo Dương như được thức tỉnh sau cái tát như trời giáng của mẹ mình, cả người như lấy lại được mục tiêu để tiếp tục sống tiếp!
Mẹ anh nói đúng, chắc chắn chuyện cô rơi xuống vách núi có uẩn khúc ở đây, Hàn Hạo Dương như lấy lại sức sống, đứng dậy đi vào phòng tắm!
Một lúc sau!
Lúc bước ra trên người quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, râu cũng được anh cạo sạch, sau đó gọi điện cho Trác Viễn thông báo hôm nay anh sẽ trở lại làm việc.
.
Trác Viễn nhìn thấy anh đến tập đoàn thì vô cùng phấn khởi, suốt cả tuần nay lượng công việc chất cao như núi, khiến Trác Viễn không có thời gian để nghỉ ngơi.
.
Nhận được tin anh sẽ quay lại làm việc mà vui mừng, Hàn Hạo Dương vừa đến đã bảo Trác Viễn thông báo cho mọi người ba mươi phút nữa vào phòng họp!
Bên trong phòng họp, không khí trở nên vô cùng đáng sợ, Hàn Hạo Dương ngồi ở vị trí trung tâm, ánh mắt như tu là giáng thế nhìn mọi người trong phòng.
.
Tất cả mọi người trong phòng không rét mà run, sợ hãi chờ đến lượt mình mà trình bày bản báo cáo, cuộc họp chỉ diễn ra có một tiếng nhưng đối với mọi người trong phòng lại như một năm vậy!
Bước ra khỏi phòng mọi người mới dám thở mạnh, như thể mới vừa từ cõi chết trở về.
.
Hàn Hạo Dương bảo Trác Viễn âm thầm điều tra nguyên nhân vụ tai nạn của Sở Diệu Linh không để ai biết được.
.
Lâm Tiểu Nhu từ khi Sở Diệu Linh xảy ra chuyện đến nay, ả luôn lên mặt đắc ý với mọi người, nếu không làm vừa ý ả, phải nhận cái kết đầy đau đớn!
Lâm Tiểu Nhu bây giờ nghĩ mình là thiếu phu nhân tương lai của Hàn gia mà không khỏi hóng hách, chẳng xem ai ra gì!
Khiến tất cả mọi người ai cũng căm phẫn, nhưng lại không được gì cả, vì họ nghĩ Hàn Hạo Dương ở phía sau chống lưng cho ả làm càn.
.
Ở thành phố này không ai dám đắc tội với Hàn Hạo Dương, nên chỉ biết im lặng mà chịu đựng!
Lâm Tiểu Nhu lại không biết rằng, đây chỉ là cách để anh đẩy ả ta vào cái bẫy mà anh đã đặt ra!
Chuyện phải kể lại hơn nữa tháng sau khi Sở Diệu Linh mất tích, mỗi buổi tối Lâm Tiểu Nhu luôn gặp ác mộng, ả không ngừng la hét lên!
_Biến đi, đừng đến tìm tôi nữa.
.
!
_Đều tại cô, nếu cô không cản đường tôi, cô sẽ không bị như vậy.
!
Hàn Hạo Dương cảm thấy Lâm Tiểu Nhu dạo gần đây rất khác, sau đó liền cho Trác Viễn đi điều tra những việc dạo gần đây Tiểu Nhu đã làm!
Hôm nay Hàn Hạo Dương mang tâm trạng không tốt mà đi đến bên vách núi, nơi Sở Diệu Linh mất tích, vô tình lại gặp một ông lão tuổi đã cao, đang chăm chú vẽ bức tranh về biển!
Hàn Hạo Dương bước đến bên cạnh chăm chú nhìn bức tranh, tranh vẽ rất sống động, chân thực, anh cũng không hiểu tại sao mình lại đến đây!
Trực giác bất anh phải đến gần ông lão này, Hàn Hạo Dương chăm chú quan sát một lúc thì lên tiếng mà nhận xét về bức tranh!
_Tranh của ông rất đẹp, nhưng trong tranh lại mang đến cho người nhìn một cảm giác rất nhiều tâm sự.
.
!
Ông lão đang vẽ nghe thấy lời nhận xét của anh thì chợt dừng lại, ánh mắt đượm buồn nhìn anh cười, nhưng chứa đựng trong đó là nỗi sợ hãi, khi chứng kiến chuyện không nên nhìn thấy!
Ông từ tốn ngồi xuống chiếc ghế, làm động tác mời Hàn Hạo Dương ngồi xuống cùng mình uống trà trò chuyện!
_Tôi từng là một nhà kinh doanh, nhưng khi về già tôi lại muốn tìm cho mình một niềm vui mới đó là hội họa.
.
!
_Tôi chỉ vẽ tranh để trưng bày chứ không bán, chỉ tặng cho những người biết thưởng thức tranh, có thể nhìn thấu được bức tranh như cậu.
.
!
_Vậy ra, ông thật sự có nổi buồn khó nói, nên những bức tranh mà ông vẽ mới mang theo cảm xúc như vậy.
.
!!
Ông lão nở nụ cười hiền hậu vỗ vai Hàn Hạo Dương mà nói!
_Đúng là có một chuyện, khiến tôi cứ cảm thấy ái náy trong lòng, không biết nên sao mới đúng! !
_Tôi nghĩ ông nên tìm người giải bày tâm sự, như vậy trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cứ giữ khư khư trong lòng mãi như vậy cũng không tốt.
.
!!
Ông lão cảm thấy trò chuyện với anh rất vui vẻ, Hàn Hạo Dương tuy còn trẻ nhưng lại chất chứa rất nhiều tâm sự trong lòng, không ngừng phân tích giúp ông thông suốt một số chuyện, ông đặc biệt lại rất thích chàng trai trẻ này!
Danh Sách Chương: