• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hàn Hạo Dương càng nhìn càng đau lòng, ôm lấy cô càng lúc chặt hơn, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, một lúc một giọng trầm thấp vang lên bên tai của cô!
_Linh Linh, mọi chuyện không phải như em nghĩ, tất cả đều là kế hoạch của Lâm Tiểu Nhu bày ra.

.

!!
_Anh thật sự không thề hay biết chuyện cô ta đã làm với em, anh xin lỗi vì đã không tin em.

.

!!
_Em phải tin anh, anh đã cho người bắt ả ta nhốt lại, khi nào em khỏe lại, sẽ để em tự mình giải quyết ả ta.

.

!!
Sở Diệu Linh cảm nhận phần vai của mình ướt đẫm, thì ra là anh đang khóc, cũng vì vậy mà cô lại một lần nữa mềm lòng!
Ngồi ngoan ngoãn trong lòng, mặc cho anh ôm lấy mình, Hàn Hạo Dương cảm nhận cô không kháng cự nữa mới nới lỏng tay, sau đó gọi bác sĩ đến giúp cô băng vết thương ở tay!
Hàn Hạo Dương cũng thông báo cho mọi người biết việc cô đã tỉnh lại, mọi người sau đó cũng đã đến thăm, Lãnh Phong cũng nói mọi chuyện đều không liên quan gì đến Hàn Hạo Dương cho cô hiểu!
Tất cả đều do một tay Lâm Tiểu Nhu và gia đình của ả một tay gây ra tất cả những chuyện này, cũng may là cô vẫn bình an.


.

Đến chuyện gia đình của Lâm gia bị ép đến phá sản, chủ tịch Lâm sau đó cũng bị tống vào tù, bà Lâm sau khi Lâm Thị phá sản cũng biến mất dạng, không ai biết bà ta đã đi đâu!
Còn về phần Lâm Tiểu Nhu, chờ khi cô xuất viện thì sẽ tới lượt ả nhận lấy hậu quả cho những việc mình gây ra.

.

Sở Diệu Linh dù biết tất cả không phải lỗi do anh, nhưng cô đối với anh vẫn còn rất giận, anh không những không tin cô mà còn không tin vào tình yêu mà cô giành cho anh.

.

Đến ngày tháo băng.

.

Trong sự hồi hộp chờ đợi của mọi người, bác sĩ nhẹ nhàng tháo lớp băng quấn trên mặt của cô, một khuôn mặt xinh đẹp liền xuất hiện ngay sau đó!
Tuy có chút khác với trước, nhưng khi nhìn kĩ lại không khác là mấy, trông cô bây giờ ra vẻ chững trạc hơn trước!
Suốt cả thời gian ở bệnh viện đến khi về nhà, Sở Diệu Linh cũng không hề nói với anh một câu, mặc cho anh bên cạnh không ngừng nói liêng thiêng cô cũng chẳng chịu để tâm!
Đến khi xuất viện, cô không muốn về biệt thự Thanh Uyển, nhưng anh cứ khăng khăng bắt cô phải về đấy để anh chăm sóc, mọi người cũng lên tiếng khuyên nhủ nên cô mới đồng ý về đấy!
Sở Diệu Linh tuy không muốn, nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng mà quay về biệt thự, mọi thứ bên trong căn biệt thự vẫn y như cũ!
Mọi người thấy cô quay về, ai ai cũng mừng rỡ chạy ra chào đón, từ khi cô đi nơi này giống như địa ngục với họ!
Bây giờ cô quay lại giống như gió xuân thổi qua bọn họ, sợ cô đứng lâu sẽ mệt, Hàn Hạo Dương chẳng nói chẳng rằng dùng một lực nhắc bổng cô đi lên phòng!
Sở Diệu Linh bất ngờ giãy giụa một lúc cũng dừng lại, sau đó nằm yên trên tay để anh bế mình, vì anh đang đi lên cầu thang nếu cô cứ giãy giụa như vậy, sẽ khiến cả hai làm bạn với nền nhà ngay lập tức!
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đi đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy đưa đến cho cô.

.

_Em thay đồ đi, đang mang thai mặc đồ bó sát như vậy không tốt cho bảo bảo trong bụng.

.

!
Sở Diệu Linh cầm chiếc váy trên tay, liền nhìn xuống chiếc váy đang mặc, đúng là cô nên mặc thoải mái một chút mới tốt cho bảo bảo, xoa xoa cái bụng không ngờ anh lại còn biết quan tâm đến bảo bảo.

.


_Anh ra ngoài đi, tôi mới thay đồ được, anh cứ nhìn chằm chằm như vậy làm sao tôi thay được đây.

.

!!
_Sao phải ra, trên người em còn chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy, em còn ngại gì nữa.

.

!
Hàn Hạo Dương nhếch môi cười nhẹ lên tiếng!
_Hàn Hạo Dương anh là cái đồ biến thái, cút ngay cho tôi.

.

!!
_Được, được anh không trêu em nữa, em mau thay đồ đi, anh xuống nhà bảo người làm chuẩn bị bữa trưa cho em.

.

!
Hàn Hạo Dương thấy cô tức giận thì không dám trêu cô thêm nữa, xuống nhà bảo người làm mang bữa trưa lên cho cô còn anh thì qua thư phòng làm việc!
Cả tuần nay bỏ bê tập đoàn, bây giờ cũng phải quay lại làm việc rồi không thể cứ giao hết cho hai tên kia được!
Bên này Sở Diệu Linh sau khi dùng bữa xong thì nằm xuống giường ngủ một giấc đến chiều mới chịu dậy, vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà, đi ra vườn hoa đi dạo, cảm nhận không khí trong lành!

Đến tối!
Hàn Hạo Dương mới quay về phòng, thấy cô ngủ ngon lành trên giường, nhẹ nhàng giúp cô đắp chăn, mở cái tủ đầu giường, lấy chiếc nhẫn đeo lại vào tay cô.

.

Nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, luyến tiếc mà đứng dậy bước đến ghế sofa trong phòng nằm xuống, biết cô vẫn còn rất giận nên chẳng dám nằm bên cạnh.

.

Sáng hôm sau!
Sở Diệu Linh thức dậy thì anh đã đến tập đoàn làm việc, cô vẫn như mọi khi vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà dùng bữa sáng!
Nhưng hôm nay vừa ngửi thấy mùi thức ăn, cô đã cảm thấy khó chịu trong người, sau đó cơn buồn nôn lập tức kéo đến.

.

Liền chạy ngay vào nhà vệ sinh mà nôn, nôn đến khi không còn cái gì trong bụng nữa thì mới dừng lại, cả người mệt mỏi mà quay về phòng!
Hàn Hạo Dương đang làm việc trong phòng, cảm thấy có chút nhớ cô, liền gọi điện về nhà để xem cô đang làm gì, nhưng khi nghe bác quản gia báo lại, từ sáng đến giờ cô chẳng ăn được thứ gì, chỉ cần vừa ngửi thấy liền lập tức nôn ngay.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK