• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tấu Tinh đi tới phòng tắm bèn đóng cửa lại, dùng nước lạnh rửa mặt.

Anh nhìn vào gương, người trong gương chừng như không có gì thay đổi, nhưng anh biết, anh thật sự bối rối.

Trong thời khắc sống còn kia, bị Cố Vấn Thành đột nhiên thu bước dọa cho choáng váng.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Cố Vấn Thành đứng sững tại chỗ cũ bỗng nhiên bừng tỉnh, bước nhanh tới trước cửa phòng tắm. Hắn đưa tay muốn mở cửa ra, khi giơ được nửa đường lại đột nhiên dừng lại.

Lúc này mới phát hiện cánh tay đang ngừng lại của mình khẽ run.

Đó là ý gì?

Ý cậu ấy là gì?

Câu nói "Thế mà lại hi vọng câu thích tôi cậu nói kia là thật" có ý gì?

Mỗi một từ Lý Tấu Tinh nói quẩn quanh trong tâm trí hắn, ý tứ của cả câu nói hệt như những gì mà hắn đang mong đợi.

Nhưng khi mở đầu cậu ấy còn nói một câu, "Vậy tôi cũng nói bậy theo cậu là được", ý là đang nói nhảm ư?

Chuyện này sao mà có thể nói bậy được chứ?

Cố Vấn Thành cảm thấy mình sắp điên lên rồi.

Lần đầu tiên nhớ lại hắn cho rằng Lý Tấu Tinh đang đáp lại mình, song khi nhớ lại lần thứ hai, lần thứ ba... Hắn sợ mình nghĩ nhiều quá rồi.

Lý Tấu Tinh rửa mặt xong, đứng lặng gần mười phút mới đẩy cửa bước ra. Cố Vấn Thành ngồi trên sô pha trong phòng khách, lúc anh mở cửa thì lập tức nhìn qua.

Hai người đối mặt, không ai nói một lời.

Cửa phòng truyền đến tiếng mở khóa, Lý Tấu Tinh nghiêng đầu dời tầm mắt, bước đến ngồi trên ghế sô pha đơn.

Bọn Hi Nam đi vào, mang theo mùi cơm nồng nàn, "Sao đột nhiên lại quay về vậy? Nè, cơm mang về cho các cậu đây, thấy các cậu chưa ăn được bao nhiêu cả."

Bọn họ nói câu này xong mới ngập ngừng phát hiện bầu không khí trong phòng hơi sai sai.

"Các cậu ——"

Hi Nam lúng ta lúng túng, "Các cậu làm sao vậy?"

Hai người đang ngồi đều không lên tiếng, trên mặt chẳng có chút dao động nào.

Tế Du với Lăng Niên nhăn mày liếc nhìn nhau rồi đặt đồ ăn xuống, bảo Hi Nam và Swarin đừng nói chuyện nữa, thoạt tiên ngồi xuống bên cạnh bọn họ.

Rặt vẻ mở cuộc họp công khai, "Cãi nhau à?"

Nói thật, bọn họ không tin hai người này sẽ cãi nhau.

Cố Vấn Thành nhìn chằm chằm Lý Tấu Tinh, anh trả lời câu hỏi của Tế Du trong ánh nhìn chăm chú của hắn, "Không có."

Không có cãi nhau, chỉ là một người rút lại lời tỏ tình, một kẻ ngỏ lòng chưa toại.

Cảm giác thất bại.

Thái độ đối xử với các tuyến nữ chính của Cố Vấn Thành trong sách gốc rất tùy ý. Hắn có thể dễ dàng tiếp nhận hảo cảm mà những người phụ nữ kia dành cho hắn, cũng có thể tùy ý biểu đạt sự yêu thích với các nàng.

Thế nhưng sao bây giờ lại không nói ra được lời thích với anh chứ?

Hoàn toàn biến thành người khác.

Dù anh đã nói không có song những người khác cũng không thở phào nhẹ nhõm được, đặc biệt là Cố Vấn Thành, hắn không biết bây giờ mình nên xử sự thế nào, và phải làm những gì.

Nên liều một phen bày tỏ lòng mình đánh cược câu nói kia như những gì hắn nghĩ, hay cần phải che che đậy đậy chờ khi xác định tâm tư thật sự của đối phương rồi mới càn quét lại lần nữa.

Cố Vấn Thành chưa từng có thời khắc do dự thiếu quyết đoán như thế.

Bởi vì quá coi trọng nên phải khoanh tay bó gối không dám đánh cược.

"Vậy các cậu làm sao đấy," Lăng Niên bày ra vẻ như chuyên gia, khuôn mặt nghiêm túc, "Có việc gì thì nói ra đi."

"Lăng Niên nói đúng đấy," Tế Du phụ họa, "Bây giờ mọi người đều đang ở đây, có chuyện gì thì cứ nói ra cùng nhau giải quyết."

Hai người Hi Nam với Swarin không biết ăn nói chỉ có thể gật mạnh đầu.

Chuyện này nào có đơn giản nói ra là xong đâu.

"Tôi..." Cố Vấn Thành vừa mới cất lời Lý Tấu Tinh đã cắt ngang, "Chẳng phải cậu trúng thuốc sao?"

Lý Tấu Tinh nhăn mày, rốt cuộc vẫn lo lắng, "Bây giờ cảm thấy thế nào?"

Vừa nãy bọn họ đã giải quyết một lần, trong sách gốc... Chết tiệt, trong sách gốc Cố Vấn Thành với Nhậm Thanh Anh lăn lộn cả một đêm.

Trong sách gốc chẳng thấy hắn có hảo cảm gì với Nhậm Thanh Anh mà cũng có thể lăn lộn, sao bây giờ lại rụt rè e sợ thế này?

Tim Cố Vấn Thành chợt thót lên, vừa rồi hắn quên phải giả vờ tiếp mất. Cái nhíu mày của Lý Tấu Tinh trong mắt hắn chính là đang vạch trần lời nói dối của mình, hắn rề rà đứng lên, khom người chống tay vào tựa lưng ghế sô pha Lý Tấu Tinh đang ngồi, cứu vãn: "Tôi khó chịu."

Sắc mặt hắn không dễ nhìn, mắt phiếm hồng, quả thực là bộ dạng đang không thoải mái. Lý Tấu Tinh dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán hắn, song lại chẳng chịu nói câu vào phòng ngủ giải quyết giúp hắn, "Cậu có thể đi tắm."

Bầu không khí này thật sự rất quái lạ.

Các đồng đội liếc mắt nhìn nhau, quyết định âm thầm quan sát.

Không giống như giận dỗi cãi nhau, nhưng quả thực có tồn tại cảm giác thay đổi xoắn xuýt, tuy nhiên tương tác qua lại với nhau vẫn còn rất hài hòa.

Chao ôi.

Loại thay đổi cảm xúc phức tạp kia quả thực làm khó dễ cho mấy gã trai thẳng tuột này mà.

Hoàn toàn không hiểu gì hết.

Cái tay bám vào tựa lưng của Cố Vấn Thành nổi cả gân xanh, toát lên vẻ hết sức kìm nén.

Nếu như vừa rồi không có những thân thiết, không có lời đường mật thốt ra, thì bây giờ trạng thái vẫn còn ổn.

Nhưng không có nếu như, bây giờ so với vừa rồi, suy cho cùng vẫn rất tàn khốc.

Trái tim hai người đều chẳng thể mở rộng, một người chờ đối phương nói rõ, một kẻ không xác định được tâm ý người kia.

Tác giả yêu cầu Lý Tấu Tinh giữ vững thiết lập trai thẳng, Lý Tấu Tinh không có quyền từ chối.

Nhưng hiện tại anh hối hận muốn chết, không thể chủ động "cong", chỉ có thể chờ đợi Cố Vấn Thành "bẻ cong" mình.

Quyền chủ động hoàn toàn ở trong tay đối phương.

Đối phương thế mà lại rút lui? Rút lui?!

Ngay khi bọn họ đang sắp sửa bùng nổ thì cửa bị gõ vang.

Nhậm Thanh Anh thuê phòng đợi hồi lâu mà chẳng thấy bóng dáng Cố Vấn Thành đâu, sau khi qua thời gian trong dự tính cô ta đành mang cơ thể còn toát hơi nước tìm tới phòng Cố Vấn Thành.

"Cố Vấn Thành?"

Lý Tấu Tinh nhịn không được, "Phắc!"

Swarin đang đi được nửa đường bị tiếng "phắc" kia của anh dọa cho đứng đực tại chỗ, chẳng biết có nên tiến lên mở cửa hay không.

Đôi mắt Cố Vấn Thành tối sầm lại, tinh thần lực không chút lưu tình xuyên qua ván cửa chui vào đầu Nhậm Thanh Anh.

Nhậm Thanh Anh bỗng cảm thấy hoa mắt, quay người đi về phòng mình.

"Ả đi rồi," Cố Vấn Thành cầm lòng chẳng đặng dụi mặt vào Lý Tấu Tinh, trán kề trán, gò má nóng hổi như quay trở lại trạng thái mới vừa trúng thuốc, "Tấu Tinh, Tinh Tinh."

Lý Tấu Tinh bưng mặt hắn, "Cậu chớ lộn xộn."

Các đồng đội đều đang ở đây, chưa tỏ tình mà đã muốn công khai rồi ư?

"Tinh Tinh," Cố Vấn Thành nói, "Tôi khó chịu quá."

Không phải cơ thể khó chịu.

Hắn muốn ôm Lý Tấu Tinh, nói ra những lời yêu thương với anh.

Muốn nói cho anh biết những lời vừa nãy chẳng phải câu bông đùa.

"Các cậu ——!"

Các đồng đội kinh ngạc thốt lên.

Bọn họ khiếp sợ nhìn tư thế của Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành, trán tựa trán, sao có thể thân mật như vậy chứ?

Giống như, giống như người yêu...

Lý Tấu Tinh nghiêng đầu đi, Cố Vấn Thành đã không thèm quan tâm ánh nhìn của những người khác nữa, trong thế giới của hắn chỉ còn lại một người là Lý Tấu Tinh. Hắn đuổi theo, trán lại chạm vào Lý Tấu Tinh, đối mắt nhìn nhau, muốn trông thấy nơi đáy mắt của đối phương.

Đáy mắt đối phương có ánh sáng, thật đẹp.

"Cậu ấy bị trúng thuốc," Lý Tấu Tinh nói, "Nhậm Thanh Anh chuốc thuốc kíƈɦ ɖụƈ cậu ấy."

Môi anh đóng đóng mở mở, rất muốn hôn lên. Cố Vấn Thành đột nhiên chặn lại, ngay trước mặt đồng đội, đè Lý Tấu Tinh đang không hề phòng bị lên trên ghế sô pha, dồn hết tâm trí hôn lên.

Con ngươi Lý Tấu Tinh co giãn mạnh, hai tay dùng sức muốn đẩy hắn ra.

Càng đẩy đối phương càng kích động, Cố Vấn Thành tựa như phát điên cắn lấy môi anh, hai chân cuốn lấy anh không cho anh đứng dậy, tứ chi quấn quýt tứ chi, hòa lẫn hết thảy lời muốn nói vào trong nụ hôn ngấu nghiến kia.

"..." Các đồng đội dần dần há to miệng, trừng mắt nhìn bọn họ hôn nhau say đắm.

Nụ hôn của đàn ông anh tiến tôi lùi, không chút khách khí, bờ môi bị nhào nặn thành các loại hình dáng khác nhau, tiếp xúc thân thể mà cứ như đang công kích, âm thanh phát ra và sợi chỉ bạc kéo dài khiến những thiếu niên khác mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng xấu hổ.

Cố Vấn Thành và Lý Tấu Tinh hôn nhau rồi.

Hôn lưỡi, duỗi đầu lưỡi ra rồi.

Cố Vấn Thành cưỡng hôn Lý Tấu Tinh.

Là cưỡng hôn.

Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi!!!

Tế Du đỏ mặt, lại lén nhìn thêm vài lần, hắn chưa từng thấy người thật hôn nhau bao giờ, "Bây giờ Vấn Thành làm sao đấy? Tác dụng của loại thuốc này khiến cậu ấy ôm Tấu Tinh hôn luôn rồi."

"Bỏ thuốc?" Lăng Niên cười lạnh một tiếng, "Đồ ngu mới nghĩ ra cách này."

Quả là đại tiểu thư bị chiều hư, cũng chỉ có cô ta mới nghĩ ra được cách chuốc thuốc này thôi.

Thủ đoạn như vậy thật sự khiến người khác khinh thường.

Bọn họ cũng ngại nói xấu con gái, thế nhưng Lăng Niên cóc quan tâm.

"Tắm nước lạnh trước đã?" Swarin cũng đỏ bừng cả mặt, không dám nhìn cảnh tượng Cố Vấn Thành đè hôn Lý Tấu Tinh, "Trước hết để Vấn Thành tỉnh táo lại đã."

Hi Nam lúng túng gãi gãi đầu, tay chân luống cuống, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, "Chúng ta nên kéo Vấn Thành ra trước nhỉ?"

Đúng vậy! Kéo ra trước!

Mấy người đột nhiên tỉnh ngộ, bèn vội vàng tiến tới kéo Cố Vấn Thành ra.

Lý Tấu Tinh ngồi dậy, lau miệng, khóe môi bị đối phương cắn rách một lỗ.

Bộ dáng môi nhuốm máu kia trông rất gợi cảm, ánh nhìn chăm chăm của Cố Vấn Thành vào anh nom rất đáng sợ. Lý Tấu Tinh đi tới trước mặt lôi hắn vào phòng tắm, sầm mặt nói với các đồng đội: "Giao cho tôi."

Bị Lý Tấu Tinh lôi đi nhưng Cố Vấn Thành chẳng hề giãy giụa, ngoan dễ sợ.

Lăng Niên nhìn bọn họ, từ từ nhăn mày, "Chúng ta về muộn hơn bọn họ lâu như thế, có phải trong lúc tinh thần mơ hồ Cố Vấn Thành đã làm gì với Lý Tấu Tinh không?"

Không thì sao có trạng thái kia chứ?

Có thể làm cái gì?

Các đồng đội nhớ lại nụ hôn vừa rồi của hai người, lặng lẽ đỏ mặt. Không thể không nói kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực kỳ, đối với mấy nhóc trai tân bọn họ mà nói thì quả thực dữ dội đến nỗi không dám nhìn luôn.

"Tỉnh táo lại chưa?" Biểu cảm và giọng điệu Lý Tấu Tinh đều rất bình tĩnh.

Cố Vấn Thành lau làn nước lạnh buốt trên mặt, đoạn cúi đầu. Có dũng khí cưỡng hôn đối phương trước mặt mọi người nhưng lại không có dũng khí thừa nhận sao?

"Cậu định nói gì," Lý Tấu Tinh nâng đầu hắn lên, chờ hắn giải thích, "Bình thường, không sao cả, không cần để ý, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, đúng không?"

"... Từ nói bậy mà em nói," Cố Vấn Thành giương mắt nhìn anh, ánh mắt thiêu đốt hết thảy, "Là có ý gì."

Cuối cùng hắn cũng hỏi.

Lòng Lý Tấu Tinh sảng khoái, "Vậy từ nói bậy mà cậu nói là có ý gì."

Cố Vấn Thành hít sâu mấy hơi, khi Lý Tấu Tinh cho rằng hắn định nói gì đó, thì Cố Vấn Thành thân là nam chính của truyện thế mà lại cmn rút lui, nói với vẻ cương quyết: "Tôi không biết."

Không biết cái quần què!

Lý Tấu Tinh tức đến độ sắp nổ tung, không thốt ra được lời nào. Anh quay người muốn ra khỏi phòng tắm cho tỉnh táo lại.

Anh sợ nếu còn ở cùng một chỗ với Cố Vấn Thành thì mình sẽ không nhịn được mà đánh nhau với hắn mất.

Chữ thích nghẹn tại cổ họng, lại từ cổ họng nuốt xuống trong lòng.

Có khi nào mà anh chưa cho Cố Vấn Thành ám chỉ đâu?

Khi nào anh không đối xử đặc biệt với hắn chứ?

Song Lý Tấu Tinh cũng tự biết, ngoại trừ nóng nảy, anh biết Cố Vấn Thành đang sợ điều gì.

Sợ thân phận "trai thẳng" này của anh, sợ anh rời bỏ hắn chán ghét hắn.

Nhưng lời tỏ tình cũng đã nói ra khỏi miệng, câu nói kia còn chưa đủ rõ ràng sao?

Các loại cảm xúc phức tạp dồn lại vào nhau, trong đó thế mà lại có cảm xúc đau lòng cho đối phương.

Ai mà có ngờ, Cố Vấn Thành, nam chính Cố Vấn Thành của 《Thủ Thượng Chinh Đồ》, Cố Vấn Thành thân phận khác của Wasser, cũng có những giây phút không thể buông tay như vậy.

Nghĩ như thế, mặt mềm lòng liền áp đảo mặt khác.

"Tôi chờ cậu ở ngoài," Lý Tấu Tinh mở cửa, "Xem thử tự mình có thể giải quyết được không."

Không thể nói đương nhiên cũng không thể tìm Nhậm Thanh Anh tới.

Không có cửa.

Cố Vấn Thành hoàn toàn chẳng bị trúng thuốc gì, hắn chẳng cần nước lạnh cũng chẳng cần không gian riêng, tất cả đều không cần. Hắn chỉ cần Lý Tấu Tinh, "Tấu Tinh..."

Lại tới nữa rồi.

Hắn chọt trúng sự mềm lòng của Lý Tấu Tinh, nhưng mà Lý Tấu Tinh cho rằng bây giờ thật sự không thích hợp ở lại đây, hai người đều không còn lý trí.

Cố Vấn Thành nhắm mắt lại, tinh thần lực thuận theo đáy lòng hắn lan tràn ra ngoài, đoạn trói chặt lấy tứ chi Lý Tấu Tinh rồi đóng cánh cửa anh vừa mới mở ra lại, âm thanh khóa cửa như được khuếch đại thêm mấy lần, tựa tiếng bom nổ.

Lý Tấu Tinh, "???"

Anh đần người bị vây tại chỗ.

Chẳng phải anh là mạnh mẽ 1 sao?

Cường 1 mà yếu hơn đối phương thì giờ nên làm gì đây?

Nên mừng vì đối phương chẳng biết gì cả ư?

Gương mặt tuấn tú của Lý Tấu Tinh đầy vẻ căng thẳng, nhìn Cố Vấn Thành đang đi về phía mình.

Tinh thần lực đang trói chặt anh hệt như chủ nhân của nó, tràn đầy kìm nén lại khát khao du͙ƈ vọиɠ.

Cố Vấn Thành đi tới trước mặt Lý Tấu Tinh, chiều cao chênh lệch không nhiều giúp bọn họ đối mắt nhìn nhau.

Muốn.

Muốn Lý Tấu Tinh.

Cũng muốn Lý Tấu Tinh muốn hắn.

Bọn họ hẳn là nên thuộc về nhau, thứ mà Vấn Thành muốn chưa bao giờ hắn không chiếm được.

Tự tin và tham vọng vô tận lại sụp đổ trước mặt Lý Tấu Tinh.

"Cứ trói em lại trước đã," Cố Vấn Thành rũ mi, "Như vậy em có thể ngoan ngoãn nghe tôi nói hết."

"Đừng chạy, cũng không cho phép sợ hãi," Cố Vấn Thành thoáng cười, "Tôi không muốn nghe bất kỳ đáp án từ chối nào."

Hoặc phải cực sợ, không thì phải cực cứng.

Ngón tay Lý Tấu Tinh khẽ nhúc nhích. Cố Vấn Thành liếc mắt nhìn tay anh, tinh thần lực của đối phương tức thì cuộn vòng mười ngón tay anh rồi cố định thành một tư thế.

Hắn xâm nhập toàn bộ không gian của Lý Tấu Tinh, lộ ra du͙ƈ vọиɠ dữ tợn tà ác, đồng thời không cho phép đối phương từ chối.

"Tôi thích em."

Cố Vấn Thành giác ngộ rồi, hắn không quan tâm rốt cuộc Lý Tấu Tinh sợ hay là thích hắn. Hắn đánh cược 50% tỷ lệ thành công, cũng cứng rắn ngăn cản 50% thất bại còn lại.

Nếu như hắn đoán sai thì cứ cưỡng ép giữ Lý Tấu Tinh bên người là được.

Nụ cười của hắn, tình cảm của hắn, hắn sẽ từng bước khiến đối phương chỉ ghi nhớ một mình hắn trong mỗi lần thân mật.

"Từ đây tới đây," ngón tay trỏ Cố Vấn Thành lướt từ trán Lý Tấu Tinh xuống phía dưới, lướt qua chóp mũi của anh, bờ môi, đến trái cổ, "Tôi đều thích."

Hắn vòng quanh trái cổ mấy vòng, ngón trỏ lại lần nữa hướng xuống phía dưới. Tinh thần lực đi cùng ngón tay của hắn, theo hắn lướt qua từng nơi rồi xé toạc quần áo trên người Lý Tấu Tinh.

Đầu ngón tay như dao, vết rách ở quần áo vuông vức gọn gàng.

Hắn lướt qua tới đâu tinh thần lực liền lượn quanh tới đó, sau khi tiếp tục hướng xuống dưới phần quần áo phía trước đã nát vụn.

Thế nhưng nhìn từ phía sau Lý Tấu Tinh lại giống như vẫn còn đang mặc quần áo chỉnh tề.

Cảm giác mát lạnh từ vết rách truyền tới toàn thân, chẳng cần nhìn Lý Tấu Tinh cũng biết hình tượng bây giờ của mình gợϊ ȶìиɦ biết bao.

May mà qυầи ɭóŧ không bị đối phương rạch nát, anh không phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối mặt với Cố Vấn Thành.

Ánh nhìn Cố Vấn Thành dừng tại lồng ngực anh, lúc này mới chợt nhớ tới mình chưa thưởng thức mùi vị nơi này của Lý Tấu Tinh.

Thời điểm bị đối phương chơi đùa hắn cảm thấy rất sướng, vậy đối phương cũng sẽ bị hắn chơi đùa mà suиɠ sướиɠ ư?

Hắn cứ như bị ma nhập mà tiến lên, ngậm lấy, thăm dò hút một cái.

Da đầu Lý Tấu Tinh nổ tung, "!"

"Cố Vấn Thành ——!"

"Tôi chỉ muốn cho em trải nghiệm cảm giác thoải mái mà tôi đã từng," Cố Vấn Thành ậm ờ, "Thoải mái không?"

Lý Tấu Tinh chỉ cảm thấy kinh hoàng.

Cảm giác nổi da gà cùng da đầu tê dại râm ran truyền đến từ phía trước. Năng lực học tập của Cố Vấn Thành thật đáng ngạc nhiên, huống chi thân là nam chính, khi hắn muốn người khác suиɠ sướиɠ thì thật sự rất biết chơi, quả thật có thể khiến người ta sướng tê người.

"Cút ngay," Lý Tấu Tinh mắng nhỏ, "Phắc!"

Cố Vấn Thành bị mắng chợt dùng thêm sức vào môi lưỡi.

"Đệt..."

Đù đù đù!

Kinh khủng.

Một cường 1, bị trói ở đây, bị Cố Vấn Thành hôn phía trên, hoàn toàn không có bất kỳ đường phản kháng nào, tinh thần lực của anh bị tinh thần lực đầy ắp căn phòng của Cố Vấn Thành chặn lại trong cơ thể.

Sắc mặt Lý Tấu Tinh khó coi, lồng ngực không ngừng phập phồng, "Dừng lại!"

Quá kinh khủng, thật sự quá kinh hoàng.

Cố Vấn Thành nghĩ gì vậy chứ? Cái cảm giác này... Mẹ kiếp, giờ phút này anh cực kỳ vô cùng vui mừng! Vui mừng vì đối phương chẳng biết cái đếch gì cả!

Ghét tôi như vậy ư?

Cố Vấn Thành không bỏ sót chút biến đổi cảm xúc nào của anh, ánh mắt càng ngày càng u ám.

Hắn chỉ muốn Lý Tấu Tinh cũng có thể trải nghiệm vui vẻ của hắn, loại vui vẻ khi bị mút hút này, đối phương khó chịu ư?

Hay là hắn dùng lực không đủ lớn nhỉ?

"——!"

Đệt.

Lý Tấu Tinh miễn cưỡng trấn định lại, xanh mặt, "Có chuyện gì thì nói rõ ràng."

"Tôi cũng thích nơi này," Cố Vấn Thành tiếc nuối buông tha, đoạn hôn lên môi Lý Tấu Tinh, ánh mắt nghiêm túc, "Tôi thích hết thảy mọi thứ nơi em, toàn bộ."

Cuối cùng Lý Tấu Tinh cũng có thể nói chuyện bình thường, "Mê sảng, hay là lời thật lòng?"

"Lời thật lòng," Cố Vấn Thành lại cười, không sợ nữa, "Vừa rồi còn sợ em từ chối, thế nhưng bây giờ không sợ nữa."

"Tôi cho em nhiều nhất một tháng," Cố Vấn Thành kề sát vào tai Lý Tấu Tinh, liếm vành tai anh, "Đừng nên từ chối tôi, tôi sợ tôi sẽ làm ra rất nhiều chuyện kinh khủng."

Nụ hôn Cố Vấn Thành dịu dàng, song du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu trong lời nói kia khiến bản thân hắn cũng đặc biệt hoảng sợ.

Không thể rời khỏi hắn.

Một tháng, Lý Tấu Tinh có thể thích hắn hay không?

Lý Tấu Tinh vốn định dứt khoát yêu đương với hắn:...

Mẹ kiếp, chỉ mình cậu biết ngầu lòi chắc?

Cậu nói một tháng thì một tháng, sớm một ngày thì coi như ông đây thua!

------------------------------------------------------------------

Tác giả: Dù Thành Thành chỉ hiểu một chút lý thuyết thôi nhưng cũng đủ khiến Tinh Tinh cậu thảm ròi _(:з" ∠)_

Tinh Tinh chính là cường công hhh

Trong truyện gốc Thành Thành bị bỏ thuốc, vì hắn không quan tâm nên hắn tùy ý

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK