Lý Tấu Tinh nhẫn nhịn, vẫn duy trì trạng thái bình thường không để cho Diệp An nhìn ra có gì không đúng.
Diệp An thở phào nhẹ nhõm, không chú ý tới vẻ mặt của anh.
"Chủ nhân, gã này là tay buôn người khét tiếng nhất đế quốc, hầu hết những hàng hóa là người đều được gã vận chuyển. Gã lang thang giữa các thiên hà, để cho an toàn gã không bao giờ dùng phi thuyền của mình mà dẫn dắt thuộc hạ đi cướp bóc những phi thuyền không có danh tiếng cỡ vừa và nhỏ. Mà phần lớn các tinh cầu đều không cảnh giác với những loại phi thuyền này, đây cũng là nguyên nhân bọn chúng có thể không ngừng bắt cóc buôn người trong các tinh cầu."
Là người đã từng bị buôn bán, Diệp An ghét cay ghét đắng chuyện này, "Dùng bộ dạng thương nhân hiền lành ngụy trang, phàm là chủng tộc bị gã coi trọng đều bị gã cướp đoạt dụ dỗ trắng trợn, đa số mọi người mãi đến tận khi bị bán mới biết bọn chúng không phải là đội buôn chân chính."
Bất kể là đội buôn bị tàn sát hay là người bị lừa lên phi thuyền của Kim Địch, đây là thảm họa trời giáng.
Lý Tấu Tinh nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Tâm trạng thoải mái vừa rồi cũng không còn nữa.
Anh đã từng cùng Hi Nam và Tế Du lên phi thuyền của Kim Địch .
Không còn nghi ngờ gì nữa, thực lực của anh và Hi Nam đã làm đối phương kiêng kỵ nên mới có thể khiến bọn chúng đưa bọn anh đến sao Mã Vĩ an toàn. Lẽ ra không nên suy nghĩ thêm, nhưng giờ phút này, Lý Tấu Tinh lại như tự ngược nghĩ đến lô hàng hóa cần phải vận chuyển gấp đến trạm mà Kim Địch nói lúc trước. Lô hàng kia có phải là những người trên các tinh cầu bị bọn chúng lừa gạt bắt cóc đem đi buôn bán không.
Bọn họ cũng ở trên chiếc phi thuyền đó, cũng bỏ lỡ những người kia.
Rõ ràng có năng lực nhưng lại chẳng làm gì cả.
Cảm giác tội lỗi cùng tự trách ùn ùn kéo tới.
Tinh thần lực dung hòa vào nhau bị tâm trạng của chủ nhân ảnh hưởng, ánh sáng rực rỡ chợt tối đi.
Tinh thần lực của Cố Vấn Thành bay đến cạnh mặt Lý Tấu Tinh, cẩn thận dè dặt cọ cọ lên mặt anh, sốt ruột an ủi.
"Tôi và đồng đội đã từng ở trên phi thuyền của ông ta," Lý Tấu Tinh hạ thấp giọng, "Tôi phát hiện không đúng, nhưng tôi lại chẳng làm gì cả."
Giả vờ cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, Tế Du trọng thương, Hi Nam lại chẳng biết gì. Khi nhìn thấy vết máu trên phi thuyền, Lý Tấu Tinh chọn cách bảo vệ đồng đội và mình.
Nói tới nói lui, anh cũng là một người cực kỳ ích kỷ.
Chỉ là bỗng nhiên biết trên chiếc phi thuyền kia có lẽ có người sắp bị buôn bán, gánh nặng tội ác hoàn toàn đè ép Lý Tấu Tinh.
"..." Miệng Diệp An khép khép mở mở, mãi hồi lâu mới nói ra một câu nói, "Em tin anh có nỗi khổ riêng..."
Lý Tấu Tinh im lặng.
"Như vậy," Diệp An không biết mình nên nói gì, "Có cần gửi phần tài liệu này cho đồng đội của anh không?"
Lý Tấu Tinh khựng lại, rồi chậm rãi gật đầu.
Anh không muốn để cho các đồng đội biết chuyện này, đặc biệt là Tế Du và Hi Nam đã từng có hảo cảm với Kim Địch.
Thế nhưng chỉ có biết rõ những việc này, mới có thể dựng lên lòng phòng bị chắc chắn, mới có thể kiên định với chính nghĩa bản thân mong muốn.
Diệp An hiểu rõ, còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng lại vang lên lần nữa.
Người tới là Cố Vấn Thành, "Mở cửa."
"Tâm trạng bây giờ của chủ nhân không được ổn lắm," Diệp An nói lễ phép, "Anh có thể quay lại sau, nếu có chuyện gì gấp thì có thể nói trước với tôi, tôi sẽ truyền lời giúp anh."
"Mở cửa." Giọng Cố Vấn Thành lạnh xuống tám độ, Diệp An thậm chí còn không khống chế được tay chân của mình, muốn nghe theo mệnh lệnh của hắn. Nhưng Lý Tấu Tinh đã làm trước một bước, thay cậu mở cửa.
Vừa mở cửa ra Cố Vấn Thành đã ôm chầm lấy Lý Tấu Tinh.
Lý Tấu Tinh ôm lại hắn, nhỏ giọng nói những điều chưa từng nói với Diệp An khi trước, "Tôi cảm thấy tôi không phải là người."
Cố Vấn Thành hôn nhẹ lên gò má anh, "Vậy tôi và em đều không phải là người."
"Đừng như vậy," Lý Tấu Tinh mỉm cười, hơi thả lỏng, "Cậu đừng liều như vậy."
"Không liều," Cố Vấn Thành dâng lên nụ hôn ngát hương, "Hôn tôi đi, không vui thì cắn tôi, cắn chảy máu cũng sao."
Sao có thể phạm quy như thế chứ.
Biết rõ Diệp An vẫn còn ở phía sau, biết rõ bọn họ vẫn đang đứng cạnh hành lang, Lý Tấu Tinh vẫn không từ chối nụ hôn của hắn, ngậm lấy bờ môi kia.
Bờ môi ấm áp có ma lực chữa trị, hôn hôn một hồi động tác ngày càng thêm kịch liệt. Lý Tấu Tinh thích tiến công, thích cảm xúc mãnh liệt, anh thích để cho người trong ngực cảm nhận được nhiệt tình của mình, còn thích nghe tiếng rêи ɾỉ yếu ớt của đối phương.
Cố Vấn Thành cảm nhận được nhiệt tình của anh bèn đáp lại gấp đôi, môi lưỡi chẳng rời, tiếng rêи ɾỉ khe khẽ khiến tim Lý Tấu Tinh lại lần nữa đập rộn.
Diệp An trợn mắt ngoác mồm.
Cậu bị dọa đến độ lùi lại vài bước, bước chân loạng choạng thiếu chút nữa khiến mình tự vấp ngã.
Cậu nhìn thấy gì? Đây là cái gì?!
Chủ nhân và Cố Vấn Thành hôn nhau, không phải nụ hôn kề má hay là nụ hôn trêu chọc giữa tụi con trai với nhau, là nụ hôn thực sự thuộc về người trưởng thành.
Môi lưỡi cận kề, quấn quýt lấy nhau.
Sao có thể chứ!
"Các anh đang làm gì vậy?!" Giọng Diệp An run rẩy, "Các anh đang, đang hôn nhau?"
Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành tách ra, anh nâng cằm Cố Vấn Thành lên rồi nhìn quanh, thoả mãn, "Không chảy máu."
Thậm chí còn không sưng.
Chỉ hôn không tới một phút.
"Luôn có những người muốn cắt ngang thân mật giữa tôi với em," Cố Vấn Thành liếc mắt nhìn Diệp An, kéo cổ áo Lý Tấu Tinh, đoạn lưu lại một dấu răng ở yết hầu của anh, "Cục cưng, có để ý nếu tôi tham gia vào đề tài kế tiếp hay không?"
Mỗi một động tác của bọn họ làm cho Diệp An cảm thấy tam quan của mình đang được định hình lại, đầu túa mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Nếu bỏ qua giới tính bầu không khí giữa bọn họ rất dễ dàng nhận ra đây là người yêu, nhưng chết ở chỗ hai người đàn ông là người yêu?!
Đàn ông và đàn ông! Sao có khả năng?!
Cậu nguyện tin vào đồn đại bản Wasser chuyển đổi giới tính và chủ nhân!
Cửa được đóng lại lần nữa, lần này Cố Vấn Thành cực kỳ lịch thiệp, cười với Diệp An một cách tao nhã lễ phép, "Mặt trời nhỏ của tôi không có tôi thì không được, lúc em ấy tự trách bản thân tôi nghĩ mình nhất định phải ở lại cho em ấy một nụ hôn trấn an."
Lý Tấu Tinh nhịn cười, "Nụ hôn lý trí, đúng không?"
"Đối với em có lẽ là vậy," Cố Vấn Thành tiêu sái nhún nhún vai, "Đối tôi chính là nụ hôn hoàn toàn mê đắm, tôi hận không thể chết trên người em."
Vẻ mặt Diệp An phức tạp, "Quan hệ giữa các anh là thế nào?"
Cố Vấn Thành không nói gì, hắn cũng nhìn Lý Tấu Tinh đầy lo lắng trông đợi.
Lý Tấu Tinh gọn gàng nhanh chóng, "Người yêu."
Giống như Cố Vấn Thành nói, người tình vụиɠ ŧяộʍ.
Đại não Diệp An hoàn toàn chìm vào bối rối, cậu không chấp nhận được, sững sờ hoảng hốt bật dậy, "... Xin cho em một ít thời gian, em muốn... Tiếp thu tin tức này thật tốt."
Đồng đội của chủ nhân biến thành người yêu, ôi trời.
Giữa đàn ông với nhau thế mà lại xuất hiện tình yêu.
Sao có thể thích đàn ông được chứ?
Chờ sau khi cậu rời đi, Cố Vấn Thành buồn cười, "Chuyện của chúng ta còn cần cậu ta chấp nhận chắc?"
Lý Tấu Tinh rất bình tĩnh, "Mặc dù là người yêu nhưng vẫn phải cần thêm tiền tố, bảy ngày nữa mới là người yêu?"
Người hiểu rõ anh đều biết anh đang cố ý chọc cười, Cố Vấn Thành cười hùa theo, thật sự rất cưng chiều anh.
Trước đó Lý Tấu Tinh có nói sớm một ngày coi như ông đây thua, đàn ông đích thực thua thì thua. Hai người hàn huyên một hồi, đúng như dự đoán, các đồng đội cũng tìm tới đây.
Bọn họ nhận được tin tức Diệp An gửi tới, ai nấy đều im lặng. Nhưng Lý Tấu Tinh im lặng còn có nụ hôn lý trí của Cố Vấn Thành, bọn họ im lặng chỉ có thể lẻ loi cùng nhau vực dậy từ đau buồn.
Trong đó người khó chịu nhất không ai bằng Hi Nam.
Cái tên to con đơn thuần này bị hiện thực dạy cho một bài học hiểm ác, vành mắt đỏ bừng không thốt nên lời.
"Xin lỗi Tấu Tinh," cuối cùng hắn nói với vẻ khó chịu, "Lúc đó cậu nói không đúng, nhưng tôi đã không tin."
Lý Tấu Tinh xoa xoa tóc hắn, lại theo thường lệ đè đầu hắn xuống, "Không phải lỗi của cậu, cho dù tôi có nói không đúng thì tôi cũng chỉ muốn dẫn cậu và Tế Du chạy khỏi."
Tế Du đứng dậy ôm bọn họ một cái, an ủi, "Cũng không có ai biết chiếc phi thuyền kia giấu bí mật gì."
Khó chịu vẫn hoàn khó chịu, nhưng sau cùng vẫn phải tiến về phía trước.
Nhưng chỉ sợ bất kể là chuyện liên quan tới Wasser hay là liên quan tới Kim Địch, nhà trường đều không quản được.
Cho nên bọn họ chia sẻ tin tức liên quan đến Kim Địch cho Vưu Mông.
Phi thuyền của Diệp An đang hướng về sao Thác Bang, sau khi biết bọn họ đã an toàn Vưu Mông trịnh trọng tạ lỗi, cuối cùng để lộ một chút tin tức, "Sau khi bình Nan kia bị trộm đi chúng tôi đã chiết xuất thêm hai bình nữa, dự kiến sẽ thành công sau ba ngày."
Cố Vấn Thành nhếch môi trước tin tức này.
Tinh thần càng bại càng chiến của đế quốc vẫn khiến hắn tán thưởng.
Đều là đàn ông đàn ang, sau khi Lý Tấu Tinh ngắt liên lạc với Vưu Mông Hi Nam liền khôi phục tinh thần, ánh mắt kiên định, "Lần sau nhìn thấy ông ta, tôi nhất định sẽ đánh vỡ đầu gã!"
Các đồng đội không muốn đả kích hắn, bèn cổ vũ: "Có chí khí."
"Tốt lắm, tiếp tục cố gắng."
Khen xong liền nói sang chuyện khác, cố ý tìm đề tài thoải mái giảm bớt bầu không khí.
"Tôi nghe nói gần đây trường học có một hạng mục bình chọn rất hot," Tế Du suy nghĩ một lát, "Hình như là hoạt động bình chọn cặp đôi đẹp nhất trong lòng mỗi người."
Lăng Niên a một tiếng, "Nhưng mà không ai trong chúng ta có bạn gái cả."
Vừa nghe cái tên này Lý Tấu Tinh liền cảm thấy không ổn, khóe mắt liếc sang, quả nhiên, Cố Vấn Thành rất hứng thú lên mạng tra xét.
"Nghe nói cặp đôi xếp hạng nhất sẽ nhận được một giải thưởng," Swarin cảm thấy rất hứng thú với cái này, mặc dù không có bạn gái nhưng hắn là tên thích ăn cơm chó, "Là một cặp nhẫn làm từ thực vật gọi là Nhụy Hoa Vĩnh Cửu."
Nhụy Hoa Vĩnh Cửu là cái thứ gì?
Một đám nam sinh chẳng hiểu lãng mạn là gì ngơ ngác.
Lăng Niên đọc câu trả lời, "Nhụy Hoa Vĩnh Cửu, có hương hoa đặc biệt, có thể khiến cho đôi bên đeo vào sản sinh hormone tình yêu mãnh liệt với đối phương, khiến người đeo có thể cùng đối phương rơi vào cảm xúc yêu đương mãnh liệt tột độ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu."
"Nói cách khác," Lăng Niên mặt không cảm xúc, "Thuốc kíƈɦ ɖụƈ chỉ có tác dụng với hai người đeo."
Swarin lặng lẽ đỏ mặt, "Thế mà lại là cái tác dụng này à..."
Thiếu niên ngây thơ đều đỏ mặt, Lý Tấu Tinh nín thở, cố gắng nín đỏ lỗ tai.
Thật ra cái tác dụng này chẳng có gì to tát với anh và Cố Vấn Thành, nghĩ tới phòng tắm, phòng tắm thật là...
Khụ.
Chỉ cần hai người bọn họ ở cùng nhau thì sẽ có tình huống hormone không dừng lại được.
Lý Tấu Tinh đã có thể nghĩ tới những gì anh sẽ đối mặt sau khi về trường quân đội Thừa Dương.
Chuyện thứ nhất, nhất định là lên giường.
Cố Vấn Thành nghẹn đến sắp nổ tung, tương tự, Lý Tấu Tinh cũng nghẹn đến sắp nổ tung.
Phải có hoa tươi, phải có giường êm, phải có ánh đèn.
Cánh hoa màu đỏ dính vào trên người Cố Vấn Thành, thật không biết hoa hay Cố Vấn Thành cái nào thơm hơn.
Còn cần một vài thứ cần thiết.
Lý Tấu Tinh lặng lẽ suy nghĩ, hy vọng thế giới này có những thứ cần thiết kia.
Bằng không anh lớn như vậy, bị thương thì không đẹp nữa.
"Tôi thích tác dụng này của chiếc nhẫn." Cố Vấn Thành lắc đôi chân dài, rục rịch.
Suy nghĩ về bộ dạng Lý Tấu Tinh vừa thấy hắn hai mắt liền bốc lửa, sẽ quấn lấy hắn nói muốn bị hắn đòi hỏi, đáng yêu biết bao.
—— Nhưng mà trước đó phải khiến đối phương trở thành người của hắn đã.
Rồi sau đó, dù cho hắn có nhỏ đến mấy đối phương cũng không thể ghét bỏ được.
Danh Sách Chương: