Hắn nói phảng phất như đây là chuyện rất bình thường vậy, phảng phất như cậu chỉ là kẻ bán thân rẻ mặt, phảng phất như giữa hai người bọn họ chỉ có quan hệ mua bán xác thịt mà thôi!
Đáy mắt Tô Thần nổi lên đầy hơi nước, đôi môi run nhè nhẹ không nói nổi nên lời, tại sao? Tại sao cậu chỉ có thể là người chịu tổn thương? Tại sao không ai chịu tin tưởng cậu?
“Tôi cự tuyệt!” Hai con mắt tràn đầy bi thương lúc này không hề yếu ớt nhìn thẳng vào con ngươi lạnh lành của hắn.
Tiếu Nam cười nhạt: “Cậu không có tư cách để cự tuyệt tôi.”
“Anh nói vậy là có ý gì?” Tô Thần dựng thẳng lưng dậy, trái tim trống rỗng không có chút xúc cảm nào: “Gần một năm qua, tôi rất mệt mỏi, anh cũng vậy, chúng ta không nên tiếp tục giày vò nhau nữa.”
Không khí càng ngày càng lạnh hơn, Tô Thần khiếp sợ nhìn thấy trong đáy mắt nam nhân có một loại xúc động tựa như muốn xé xác cậu ra vậy, tiếp theo đó chính là những lời nói xấu xa, tàn nhẫn của hắn: “Tìm được kim chủ mới cho nên muốn nhanh chóng thoát khỏi tôi vậy sao?”
Tô Thần vốn tưởng rằng trái tim đau nhức đã không thể tiếp tục cảm nhận được đau đớn nữa, thế nhưng lời nói của nam nhân vẫn lần nữa khiến cậu thê lương thật sâu, cay đắng nở ra một nụ cười buồn bã: “Coi như là vậy đi, tôi vốn cũng không phải sủng vật của anh.”
Cậu tự mỉa mai chính mình, cũng là tuyệt vọng dành cho đoạn tình cảm này, từ khi đem lòng yêu thương nam nhân này nhân cách của cậu dường như đã nên thật thấp kém, thấp đến mức khó ai có thể chấp nhận được nữa, cho nên Tô Thần không muốn tiếp tục chìm sâu dưới đáy bùn lầy nữa, tình nguyện buông tha tất cả mà không chút oán hận nào nữa.
“Cậu!” Tiếu Nam hung hăng nắm chặt tay, bờ môi bởi vì tức giận mà gắt gao mím chặt, khiến cho khuôn mặt càng thêm đông cứng đến đáng sợ: “Tốt! Cậu cho rằng mình rất đặc biệt với tôi hay sao? Người như cậu nếu tôi muốn có cả hàng người đang đứng chờ!”
Tô Thần nhắm hai mắt lại, liều mạng không muốn nước mắt ẩm ướt rơi xuống, hít thở mấy hơi thật sâu, sau đó ép buộc chính mình phải mở hai mắt thật to nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt, thanh âm vang lên nhè nhẹ run run nhưng rất kiên định: “Bởi vì yêu anh cho nên tôi mới để anh hết lần này đến lần khác chà đạp lên tôn nghiêm của bản thân, mới cho anh quyền thương tổn đến tôi. Lúc này, tôi quyết địnht hu hồi quyền của anh, thu hồi tất cả tình yêu tôi dành cho anh, Tiếu Nam, nếu như anh vẫn không học được cách tin tưởng người khác, anh sẽ vĩnh viễn không thể có được hạnh phúc.”
“Cậu đối với ai cũng nói nhưng lời dối trá như vậy sao? Không nên hy vọng có thể lừa được tôi!”
Nam nhân nổi giận không nằm ngoài dự đoán của cậu, lúc bị thô bạo đẩy ngã xé hết quần áo xuống thảm trên sàn nhà cậu như nghe được tiếng trái tim mình như hóa thành viên băng lạnh giá, cứng rắn, thậm chí còn nghe được tiếng nó vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
Hắn vẫn hung hăng độc ác như vậy, thậm chí không thể gọi là hôn môi, gần như chỉ có phát tiết thân thể, cơ thể không được chuẩn bị tốt, nơi khô khốc chưa được chuẩn bị chu đáo đã bị nam nhân không thương tiếc xỏ xuyên qua đến mức xé rách.
Đau đớn, thực sự rất đau.
Tô Thần cắn răng không kêu lên một tiếng, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào cảnh vật xung quanh, cực điểm tuyệt vọng đã hòa theo mạch máu lan tỏa khắp cơ thể.
Hắn chưa bao giờ thô bạo như hôm nay, lúc bị ép buộc cậu ở văn phòng tổng giám đốc ở tổng bộ Hong Kong, thời điểm bị ép buộc làm thành giao dịch, cậu cho rằng mình đã tuyệt điểm vô vọng, nhưng giờ mới biết đây mới là chân chính cực hạn của vô vọng.
Hết hy vọng rồi, Tô Thần chỉ có thể thừa nhận dục vọng trầm nộ giận giữ của nam nhân, giống như thả rơi thân thể theo chiều gió. Cậu biết mình cùng Tiếu Nam là hai đường thẳng song song cùng tồn tại, không có bất cứ điểm giao nhau, cho nên xuất hiện cùng nhau một chỗ chỉ có thể đem lại trừng phạt thống khổ mà thôi,
Tình yêu, nam nhân này có sao? Bất quá chỉ là lới nói dối được biên soạn mang ra lừa người khác, xé rách ngụy trang, chỉ còn lại cướp đoạt cùng thô lỗ xâm phạm, cậu nhỏ bé như vậy sẽ chỉ là vật hy sinh cho đám người giàu có cao cao tại thượng kia. Bọn họ làm gì có chân tình, lúc hứng khởi thì đột nhiên ban phát chút ôn nhu, càng giống đỗi đãi mà thú cưng được hưởng.
Thế nhưng, Tô Thần nguyện mình không bị đối xử như thú cưng, nếu như không tìm được phương pháp bình đẳng đối đãi, mặc dù có bị thương tổn nặng nề cậu cũng quyết định không thỏa hiệp!
“Bị tôi thượng, nhưng trái tim lại tư tưởng đến ai?” Ngang ngạnh nắm lấy mặt cậu xoay lại, Tiếu Nam không khỏi thốt lên chất vấn.
Tô Thần mờ mịt nhắm chặt hai mắt, cự tuyệt trở lời, cũng là không muốn mình phải đối mặt với cơn thịnh nộ đang phun trào dữ dội của hắn. Cùng lúc đó lửa giận càng bốc lên nghi ngút trong mắt lam, lưỡi dao sắc bén không ngừng trướng lớn trong thân thể cậu, tiến nhập thô bạo khiến cậu đau đớn đến nhíu mày thật sâu, song vẫn kiên trì gắt gao cắn chặt răng không chịu nhượng bộ.
“Sao vậy? Tôi không thể khiến cậu thỏa mãn ư? Tôi còn nhớ lần trước cậu rên rất lớn ma!” Tiếu Nam bị dáng vẻ quật cường của cậu kích thích cũng không lựa chọn được từ ngữ, không thèm suy nghĩ gì cứ thế phun ra, muốn nói những lời khiến cậu thật đau đớn, đến mức phải khuất phục dưới thân hắn.
Hắn ra vào rất nhanh trong thân thể người đang nằm dưới sàn, Tô Thần có cảm giác mình đã chết đi, mà sự im lặng của cậu càng khiến máu bạo ngược sâu trong lòng Tiếu Nam phun trào, đầu vang lên một tiếng, hắn không biết có đang tự hỏi mình hay không thốt lên tràng ngôn từ khiến người khác chán ghét:
“Đêm nay đổi hai lần nơi làm cậu rất thích đúng không? Nơi này chăm chú cắn chặt lấy tôi không tha, hai cái miệng đều được thỏa mãn đi?”
Không! Dừng lại đi! Tô Thần trong lòng muốn hét lên thật to, nhưng cổ họng lại không phát ra âm thanh nào!
Bộ dáng điên cuồng này của nam nhân thật giống với Trang Diệp ngày ấy, Tô Thần không khỏi run rẩy hoảng sợ, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được chảy dài xuống má, cậu giơ hai tay hung hăng áp chặt vào mặt, không muốn nam nhân thấy được bộ dạng yếu đuối của mình lúc này.
Ý thức đang phát cuồng của Tiếu Nam chợt thanh tỉnh đi vài phần, hắn chậm rãi dừng lại động tác, ánh mắt phức tạp tựa như đang suy nghĩ toan tính gì đó khi nhìn thấy người dưới thân không ngừng khóc lóc. Hắn trầm mặc một chút rồi oán hận đấm một cái thật mạnh xuống mặt thảm, miệng truyền đến một tia nguyền rủa.
Cho dù khí quan đang cương cứng nhưng Tiếu Nam vẫn rút nó ra khỏi hậu huyệt, hắn không nói một lời liền bật đứng dậy đi thẳng lên lầu trên, đầu cũng không hề ngoảnh lại, chỉ có thanh âm trầm thấp vang lên: “Ngày mai không cần đi làm.”
Sau khi nghe được tiếng đóng cửa mạnh trên tầng hai, Tô Thần mới buông đôi môi bị cắn đến chảy máu nức nở thành tiếng, bọn họ cuối cùng cũng phải đi đến đoạn đường này.
Kéo lê thân xác đau xót ngồi trên xe taxi một giờ liền, khi về đến nhà cậu thậm chí không còn khí lực để tắm rửa tẩy trừ dấu tích nhớp nháp trên thân thể, tê liệt ngã xuống giường, một lát sau chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong mộng mị Tô Thần vẫn không thể thoát được đôi mắt màu lam băng lãnh của hắn, loại vận động thô bạo đã hành hạ thân thể cậu, khiến cậu đau nhức cùng khiếp sợ mà tỉnh lại!
Ngoài cửa sổ trời vẫn tối đen đặc, cậu phát giác mình mới chỉ mới ngủ được mấy giờ, cảm giác mệt mỏi dài tựa như cả đời gộp lại vậy. Tô Thần cuộn thân mình lại lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ kia, cậu biết từ nay mình sẽ không đủ dũng khí và yêu thươgn để có thể hy vọng vào đoạn tình cảm này nữa…
*********
Nghỉ ngơi một vòng, nam nhân cũng không hè gọi điện thoại đến một lần, giống như triệt để biến mất khỏi cuộc sống của Tô Thần vậy, mọi dấu vết trên người cũng trở nên nhàn nhạt, nhưng bi thương trong lòng thì phải cần rất rất nhiều thời gian mới có thể khép lại.
Mở ứng dụng danh bạ trong điện thoại, cậu quyết tâm xóa bỏ hai chữ Tiếu Nam lưu trong ấy, vài giây ngắn ngủi dường như đã cắt đứt hết tất cả mọi quan hệ với nam nhân.
Hôm nay cậu mới đọc qua mấy tin nhắn ngày trước An Tuần gửi đến nói muốn hẹn gặp mặt ăn cơm, suy nghĩ một chút cậu quyết định nhắn tin trả lời, thế nhưng không ngờ được đối phương lại nhanh chóng gọi qua, mà bên kia đầu giây chính là giọng nói cô đơn đầy phiền muộn của cậu ta.
Rất nhanh hai người đã hẹn được thời gian và địa điểm gặp mặt, cậu thu dọn nhà cửa thật sạch sẽ, tắm rửa một chút sau đó liền ra ngoài.
Hết chương 63.