• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần một năm hành hạ dằn vặt lẫn nhau thì ra chỉ vì hiểu nhầm ngu ngốc ấy, mà Tô Thần nhiều lần thanh minh giải thích lại bị hắn ác ý coi như bị cậu lừa dối. Điều khiến hắn ân hận nhất chính là không chủ động điều tra tìm hiểu sự thật, nhất mực khẳng định em ấy lừa dối mình, một nam nhân quật cường như vậy, sao lại cam tâm tình nguyện chịu đựng yêu cầu tàn nhẫn, vũ phu của hắn…

Hắn ngẩng đầu lên, hung hăng nhắm chặt hai mắt, thì ra Tô Thần thực sự rất yêu mình.

Suy nghĩ này làm khó chịu trong lòng Tiếu Nam càng trở nên mãnh liệt, thì ra hắn sống ba mươi năm trên cõi đời này mới biết đến mùi tình yêu, thật muốn hét đầy sung sướng; nhưng song song với đó là một niềm bất an thấp thỏm xé rách tim hắn, Tô Thần sẽ tha thứ cho hắn sao? Sẽ bỏ qua tất cả khi bị đối xử như vậy?

Dí chặt điếu thuốc, Tiếu Nam tận lực bảo trì trầm tĩnh đi vào khu nhà trọ của Tô Thần, gõ cửa thật lâu vẫn không thấy ai trả lời, hắn cau mày lấy điện thoại gọi cho đối phương, lại nhận được thông báo tắt máy.

Chậm rãi ngồi lại vào trong xe, hắn trầm tư cầm di động trong tay mà suy nghĩ Tô Thần có thể đi đến nơi nào?

Bây giờ đã là gần tối, có lẽ nào em ấy đã tìm được công việc mới nên đang trên đường về? Nhưng một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, ánh mắt cũng trở nên vội vã, lập tức khởi động xe đến Mị Sắc.

Khi Duyệt Dạ thấy hắn cũng không biểu lộ chút ngạc nhiên nào, trái lại trên mặt hiện lên chút đắc ý nho nhỏ, phảng phất như được bí mật gì mà nam nhân chưa biết.

“Tô Thần không đến đây sao?” Tiếu Nam đi thẳng vào vấn đế, không hề vòng vo lảm nhảm.

Tiếu ý bên môi Duyệt Dạ ngày càng đậm: “Anh ấy đi rồi.”

“Ý gì?” Đôi mắt lam lạnh lẽo nheo lại, nguy hiểm mơ hồ hiện hữu trong đáy mắt.

Duyệt Dạ móc trong túi quần ra một chùm chìa khóa xe, giơ cao lên trước mặt hắn: “Anh ấy để lại cho tôi cái này.”

Tiếu Nam sửng sốt, thấy chữ S quen thuộc trên đồ vật kia hắn biết chính là chiếc Suzuki của Tô Thần.

“Cậu ấy đang ở đâu?”

Duyệt Dạ có chút vui mừng khi chứng kiến cảnh nam nhân bối rối, ngữ khi còn châm chọc: “Thời gian anh ấy ở bên, anh không quý trọng, anh ấy đi rồi tìm được về cũng vô dụng thôi, a…”

Cái cằm thon gọn của Duyệt Dạ đột nhiên bị hung hăng bóp chặt, cho dù dưới ngọn đèn huyễn sắc trong quán bar lúc này thần sắc hung ác của hắn vẫn hiện lên rõ ràng: “Nhanh nói cho tôi cậu ấy ở đâu, nên nhớ sự kiên trì của tôi rất hữu hạn.”

“Anh cho là anh ấy sẽ nói cho tôi sao?”  Đáy mắt Duyệt Dạ hiện lên tia bi thương nồng đậm, không nhớ lại nỗi sợ hãi khi nhận được lá thư cùng chiếc chìa khóa này.

Lá thư Tô Thần gửi cho Duyệt Dạ, à không nó căn bản không thể gọi là thư,  chỉ là vài câu nói ngắn ngủi mà thôi, ngoại trừ nói xe lưu lại cho hắn, còn lại là ý cậu sẽ không quay trở lại Bắc Kinh nữa, nói cậu muốn đến một nơi để thực hiện ước mơ của mình. Thế nhưng không nói đến nơi nào, cũng như nguyên nhân tại sao cậu phải rời đi, một chữ cũng không hề nhắc đến.

“Biển người mênh mông, không thể đòi hỏi lúc nào có thể gặp lại nhau, có lẽ sẽ không bao giờ gặp được nữa,…”

Tiếu Nam chăm chăm nhìn vào đôi mắt u buồn của hắn, chậm rãi buông tay ra, sau đó xoay người biến mất sau cánh cửa.

“Người có được lại tùy ý dẫm đạp, các anh sẽ không bao giờ đến được với nhau đâu, không bao giờ,….”

Phía sau truyền đến thanh âm của Duyệt Dạ, gần như chớp một cái liền biến mất sau thứ âm thanh hỗn loạn của quán Bar. Tiếu Nam đi bộ ra ngoài cửa, môi mỏng không tự chủ được mím chặt.

Trong lòng tựa như có gì đó đang bóp chặt lấy, đau đớn theo từng nhịp thở tràn ra ngoài, chạng vạng những ngày mùa thu, lạnh lẽo thế nhưng vô ý tràn vào trong cả áo khoác ấm, Tiếu Nam đứng ở cửa gọi một cuộc điện thoại:

“Tôi muốn tìm một người, Tô Thần, giới tính nam, 30 tuổi, có một em trai tên là Tô LY, học khoa tiếng Anh đại học MD.”’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK