Đứng trước cửa nhà, Mạc Hoài giấu đi thứ gì đó ở sau lưng, dùng một tay mở cửa, thu lại chút ý cười trêи mặt, cố tỏ ra không có chuyện gì: “Đường Đường, anh về rồi.”
Không nhận được lời đáp, anh tiếp tục nói: “Anh mang đồ này về cho em này, nếu em… Nếu em vui thì phải khen anh cho tốt đó.”
“Đường Đường?”
Mạc Hoài mở cửa phòng cô, không có một bóng người, lại đi đến phòng bếp, phát hiện nguyên liệu nấu ăn bày la liệt. Nghĩ chắc cô lại vừa ra ngoài, Mạc Hoài đành buông đồ vật trêи tay xuống, cởi áo khoác chuẩn bị rửa sạch đồ ăn.
Cái lạnh dần dần bao phủ ngày một nhiều, như cả người bị ngâm ở đêm tháng mười, sự lạnh lẽo như chui thẳng vào cốt tủy.
“Tỉnh rồi.” Giọng nói trầm mang ngữ khí khẳng định.
Lông mi đen dài hơi rung, Ninh Mật Đường thong thả mở to đôi mắt, cô mờ mịt nhìn nữ sinh cao gầy trước mặt, “Rốt cuộc cô là ai?” Cô cựa quậy mới giật mình phát hiện, nửa người trêи bị buộc chặt trêи một thân cây, mà nửa người bên dưới lại bị ngâm trong nước đá, nhiệt độ lạnh không ngừng đánh úp, hóa ra vừa rồi không phải là ảo giác, cô thật sự bị thả ở nơi lạnh lẽo.
“Muốn biết tôi là ai hả?” Đối phương đi quanh hồ, từ trêи cao nhìn xuống mặt Ninh Mật Đường, “Chẹp chẹp, khuôn mặt quả là xinh đẹp, trách không được Tống Cảnh Thần nhớ mãi không quên.”
Nghe được cái tên quen thuộc này, Ninh Mật Đường ngạc nhiên vô cùng.
Cô bị nước hồ làm khuôn mặt tái nhợt đông cứng không có sắc máu, cánh môi lúc này trở nên khô nhợt, tựa như cánh hoa mất nước, vậy mà không tổn hại gì đến sắc đẹp cả.
“Rốt cuộc thì cô là ai?”
Thời tiết quá lạnh khiến giọng nói cô run rẩy, răng cũng run cầm cập.
Nữ sinh cao gầy ngồi xổm bên cạnh cô, bàn tay hướng về phía cô, nắm lấy cái cằm nhỏ xinh, ánh mắt tràn ngập thưởng thức sắc đẹp kinh diễm, “Bảo bối, em thật khiến tôi rung động.”
Cô ta nhìn từ trêи xuống dưới một lượt, cảm nhận được đầu ngón tay di chuyển trêи làn da trơn bóng của cô, cô ta vừa lòng vuốt ve, “So với bốn người con gái trước thì em là người ưu tú hoàn mỹ nhất.” Cô ta mê đắm nhìn Ninh Mật Đường thay đổi sắc mặt, “Vốn tôi cũng rối rắm không biết có nên bắt em tới hay không, nhưng không có cách nào cả, em quá hấp dẫn…”
Trêи gương mặt bị đông cứng như có cả hàng ngàn con rắn độc ɭϊếʍ láp đến ghê tởm, cảm xúc này khiến Ninh Mật Đường giãy giụa, cô chất vấn: “Cô bắt tôi đến đây với mục đích gì?”
“Ưm!”
Nữ sinh cao gầy đặt ngón trỏ chặn lại đôi môi đang mấp máy của Ninh Mật Đường, ngăn lại lời cô muốn nói, “Bảo bối, em ngoan chút đi, tôi không muốn động chân động tay với em đâu, da thịt tuyệt như vậy nếu bị hỏng thì quá đáng tiếc nhỉ.”
Ninh Mật Đường bình tĩnh lại, ý thức được việc mình giãy giụa cũng không giải quyết được gì, cô lạnh lẽo nhìn chăm chú vào nữ sinh trước mặt này, chỉ có thể yên lại xem cô ta bày trò gì.
Trong mắt nữ sinh cao gầy hiện lên ánh kinh dị, không ngờ đối phương lại bình tĩnh nhanh thế, quả nhiên có kế, lý trí hơn mấy người kia nhiều.
“Bảo bối, em muốn biết thì tôi sẽ từ từ cho em biết.” Cô ta buông ngón tay nhéo mặt Ninh Mật Đường, chạm vào đầu tóc của chính mình. Dưới cái nhìn khϊế͙p͙ sợ của Ninh Mật Đường, anh ta cười đến sung sướиɠ, “Giờ biết tôi là ai rồi đúng chứ.”
Dáng người thẳng tắp cao lớn của Mạc Hoài vẫn đứng trước cửa, chờ Ninh Mật Đường về.
Anh lấy di động ra xem giờ, gần 8 giờ tối rồi, cô còn chưa về nữa. Nhẫn nại của anh không còn, anh gọi điện cho cô.
“Thuê bao quý khách gọi hiện không liên lạc được…”
Giọng nói truyền tới từ đầu kia khiến lông mày Mạc Hoài nhíu chặt, tự nhiên lại tắt máy?
Anh gọi thêm lần nữa.
Lần nào cũng nghe được giọng nói kia cả.
Dưới đáy lòng bỗng có một cảm giác xa lạ mãnh liệt, đôi mắt đen như mực của Mạc Hoài híp lại, kiềm chế ɖu͙ƈ vọng muốn đi tìm cô, nghĩ chắc cô có việc đột xuất thì sao, di động lại không gọi được, nhỡ đâu lát cô về tìm anh lại không thấy thì phải làm thế nào, vậy nên anh quyết định chờ thêm một chút.
Thời gian chờ đợi lâu hơn anh nghĩ nhiều, đồng hồ trêи tường trôi qua từng giây từng phút, mặt mày Mạc Hoài càng lộ rõ vẻ lo lắng buồn rầu, gương mặt cứng lại, rõ ràng là lạnh lẽo.
Trong phòng u ám âm trầm phát ra tiếng thủy tinh.
Đôi mắt đen nhánh của Ninh Mật Đường bị miếng vải che khuất, “Giang sư huynh?”
Giang Hiền Tài gỡ tóc giả xuống, lộ rõ gương mặt được trang điểm thanh tú, “Là anh.”
Anh ta đứng lên, giọng nói không đè xuống như ban nãy nữa, “Mật Đường sư muội, em đừng sợ, chỉ cần em ngoan ngoãn không giãy giụa, sư huynh sẽ không làm em bị thương.”
“Vì sao anh muốn bắt tôi?” Ninh Mật Đường kϊƈɦ động giãy giụa một chút là vết thắt do bị buộc đã hiện ra vệt đỏ.
Môi của Giang Hiền Tài đỏ như lửa, gương mắt trắng nõn ngập tràn dịu dàng, “Vừa nãy anh nói rồi, báo bối à, em quá hoàn mỹ, chính là kiệt tác của trời cao, anh cảm thấy nếu không nếm thử hương vị của em thì phí của trời lắm.” Nói xong, anh ta chậm rãi đi tới một góc, nơi đó có một chiếc bàn dài màu đen.
Anh ta cầm trong tay một cái chai trong suốt, Giang Hiền Tài say mê nhìn chất lỏng bên trong lòng chai, quơ quơ lên, giọng nói thâm trầm có chút hưng phấn trong đó, “Đợi chút nữa anh sẽ cho em thử thứ tốt này.”
Cả người bị cái lạnh lẽo vây lấy, sắc mặt Ninh Mật Đường càng ngày càng tái nhợt, cô cảm giác cơ thể tê tái lắm rồi.
Giang Hiền Tài cầm một bình nhỏ đi về phía cô, tim cô đập mạnh hơn, ánh mắt đen nhánh của Ninh Mật Đường âm trầm, cô cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt đang tới.
Giật Giật cổ tay bị trói, dây thừng thô ráp buộc chặt cọ vào đau muốn chết, làn da non mịn bị cọ đến đỏ bừng.
“Đừng giãy nữa, kể cả có cởi được dây thừng thì em cũng không ra khỏi đây được đâu, đây là chỗ anh ở, không ai tới cứu em nổi đâu.” Môi đỏ như máu của Giang Hiền Tài chứa ý cười biến thái, anh ta hưởng thụ cái cảm giác giãy giụa trong vô vọng của cô gái này vô cùng.
Ánh sáng trong phòng lập lòe không rõ, thấy đối phương đi từng bước đến gần mình, cái trán trơn bóng của Ninh Mật Đường đổ đầy mồ hôi lạnh, cô cắn môi, nỗ lực kiềm chế hoảng loạn, “Có thể thả tôi ra không?”
“Haha!”
Tựa như đang nghe được chuyện gì đó buồn cười, Giang Hiền Tài ɭϊếʍ khóe miệng, ngồi xổm xuống bên cạnh Ninh Mật Đường, giọng nói ôn hòa: “Bảo bối, em đáng yêu quá.” Môi đỏ để sát vào bên tai cô, anh ta nhỏ giọng: “Em đáng yêu và thú vị hơn bốn cô gái trước kia nhiều, quá thú vị.”
Hơi thở nặng nề truyến đến bên tai, cả người Ninh Mật Đường nổi đầy da gà, đáy lòng không nhịn được phải rùng mình. Nghe được ý trong lời nói của Giang Hiền Tài, cô không thể tưởng tượng nổi phải trừng đôi mắt đen láy, Kiều Tử Nham từng nói đến án vứt xác, hóa ra hung thủ lại là anh ta?
Có vẻ như đoán được suy nghĩ của Ninh Mật Đường, Giang Hiền Tài thấp giọng cười, “Kĩ thuật trước đây không được tinh vi cho lắm, nên bốn cô gái kia mới có thể phản kháng. Em biết không? Những cô gái không nghe lời đều phải chịu sự trừng phạt của thần cả. Còn em thì khác, thần sủng ái yêu chiều em thì anh cũng sẽ đối với em như vậy, lát nữa chắc chắn em sẽ không chịu nhiều đau khổ đâu.”
Ninh Mật Đường quay đầu đi, trong lòng lạnh dần, khủng hoảng này không ngừng len lỏi vào từng lỗ chân lông của cô, cô nỗ lực coi thường tên tâm thần này, nhưng lại âm thầm sốt ruột. Cô không biết trước đó mình đã hôn mê bao lâu, Mạc Hoài có phát hiện cô đã biến mất hay không. Nếu anh phát hiện ra, không biêt anh có tìm được cô không đây.
“Em suy nghĩ gì tôi biết hết đấy.” Giang Hiền Tài như một con rắn độc, bàn tay lạnh băng lại duỗi về phía Ninh Mật Đường một lần nữa, dùng sức nhéo hai má cô rồi bẻ cằm cô bắt cô phải nhìn anh ta, một tay khác mở nắp chai, rót xuống miệng cô, “Ngoan ngoãn uống đi.”
Tuyết trắng rơi xuống cả đêm này, không hề có dấu hiệu ngừng lại. Màu trắng mênh ʍôиɠ bao phủ thành phố, làm tâm trạng người ta trở nên bi thương.
“Hoài ca.”
Tào Dương nuốt nước miếng, mới phát hiện yết hầu khô khốc khó chịu. Ánh mắt cậu dừng trêи mặt Mạc Hoài, sợ tới mức phải dời đi ngay lập tức, “Em đã báo cho đám anh em đi tìm rồi, bọn họ có tin gì sẽ báo lại ngay.”
Con đường mờ mịt, đèn đường tản ra thứ ánh sáng mỏng manh mang theo sương lạnh, không khí nặng nề làm người ta cảm thấy áp lực đến khó thở.
Tuyết trắng đậu xuống mái tóc ngắn, rồi rơi xuống đầu vai, đèn đưởng mỏng manh vẫn không che giấu được sự cô liêu và đám đá sỏi dưới chân. Mạc Hoài âm trầm, môi mỏng gắt gao nhấp đầy sắc bén.
Anh nhìn nơi nào đó bị tuyết rơi che phủ, ánh mắt hơi mờ mịt, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Cậu nói xem, liệu có phải cô ấy đang trêu tôi không, trừng phạt tôi vì lần trước hư đốn với cô ấy?”
Tào Dương rũ mi mắt, không dám đáp lại, Ninh tiểu thư không phải người sẽ đối xử với người khác như thế, muộn thế này còn không gọi được, hoặc là có chuyện gì gấp hoặc là bản thân đã xảy ra chuyện gì. Cậu hy vọng là vế trước, còn nếu là vế sau…. Cậu lại liếc mắt nhìn Mạc Hoài, gương mặt tuấn tú của anh quá mức tái nhợt, cậu không dám tưởng tượng nếu mất đi Ninh tiểu thư thì…..
“Hoài ca, hay là chúng ta về trước đã? Biết đâu Ninh tiểu thư đã về rồi thì sao.” Những nơi nên tìm đã tìm cả rồi, trêи người Mạc Hoài chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng, Tào Dương lo lắng người còn chưa tìm được thì anh đã ngã xuống rồi. “Nếu, em nói là nếu nhé, Ninh tiểu thư mất tích 24 giờ còn chưa tìm ra, chúng ta có thể đi báo mất tích.”
Mạc Hoài lạnh lùng nhìn cậu một cái, đi về hướng chung cư. Chắc là Đường Đường về rồi.
“Này, Hoài ca, chờ em đã.” Tào Dương lập tức đuổi theo.
Không lâu sau hai người về đến dưới lầu chung cư, vừa lúc gặp phải Kiều Tử Nham đang xuống xe.
Nếu ngày thường lui tới với Ninh Mật Đường, Mạc Hoài sẽ nhìn người ta không vừa mắt, ứng xử không tốt một chút. Nhưng giờ phút này, anh hoàn toàn coi thường sự xuất hiện của đối phương.
“Có việc gì?”
Nhìn Kiều Tử Nham đang chắn trước người mình, Mạc Hoài lạnh lùng lên tiếng.
“Ninh Mật Đường ở đâu?” Giọng Kiều Tử Nham mang theo vài phần sốt ruột.
Thần sắc Mạc Hoài trầm xuống, mắt đen hiện lên nguy hiểm, “Tôi đâu có đụng chạm đến anh, đừng cản đường tôi.”
“Cô ấy có ở trêи nhà không?” Kiều Tử Nham đứng thẳng người, không nhúc nhích nửa bước, chất vấn: “Hay là nói, cô ấy mất tích rồi?”
Giây tiếp theo, dưới ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của Tào Dương, khuôn mặc tuấn tú của Mạc Hoài mang theo âm ngoan, anh nắm cổ áo Kiều Tử Nham, giọng nói như ra lệnh, “Anh biết gì rồi hả?”
Kiều Tử Nham dùng một tay khống chế đối phương, “Có người báo án, thấy cô ấy bị người khác đưa đi.” Anh ấy không dám đưa ra phán đoán kia, nhưng gọi mãi cho Ninh Mật Đường đều thuê bao, anh ấy hiểu người báo án nói có thể là sự thật.
Trong lòng đột nhiên run lên, hoảng loạn ngập trời như sóng biển, mãnh liệt đánh vào tim.
Mắt Mạc Hoài gập tràn giáng hồng, ánh mắt lạnh như muốn giết người, giọng nói trầm khàn, “Cô ấy ở đâu?”
Ninh Mật Đường muốn ngậm chặt miệng, nhưng lực tay của đối phương quá lớn, ép cô phải mở miệng ra, đổ thứ chất lỏng đó vào.
“Khụ, khụ, khụ…..”
Cổ họng cảm nhận được cảm giác nóng rát, khóe mắt chảy lệ, cô không ngừng có suy nghĩ muốn nhổ chất lỏng đó ra khỏi miệng, khuôn mặt tái nhợt nhịn đến đỏ bừng.
Giang Hiền Tài hưởng thụ cảm giác thỏ con giãy giụa này, anh ta cảm thấy thoái mái đến kɧօáϊ cảm. Người con gái thanh thuần động lòng người còn sạch sẽ không tì vết, ɖu͙ƈ vọng muốn phá hủy cô càng thêm mãnh liệt.
“Được rồi, tiếp theo chúng ta chơi một trò chơi đi.” Giang Hiền Tài đi đến góc bàn bên kia lấy một con dao nhỏ.
Hắn ɭϊếʍ lưỡi dao sắc bén, trong mắt nhiễm hưng phấn điên cuồng.
Khóe mắt Ninh Mật Đường đẫm nước mắt, sắc môi trở nên trắng bệch, không biết có phải chất lỏng kia phát tác hay không, cô bắt đầu có cảm giác say xe. Nhìn Giang Hiền Tài cầm con dao sắc bén đặt ở xương quai xanh của cô, hốc mắt ngập trước nhìn xung quanh rồi rốt cuộc cũng rơi nước mắt.
Cô không còn nữa, vậy A Hoài của cô phải làm sao đây?
A Hoài của cô cao ngạo như thế, tự mãn như vậy, khinh thường toàn bộ phụ nữ thích mình, nếu cô không còn nữa, anh nhất định sẽ không khóc, cũng không tự làm mình bị thương, càng không tìm người phụ nữ khác, sẽ chỉ ở một mình, ɭϊếʍ láp lấy vết thương không bao giờ chữa lành…..