Mộ Thanh chống kiếm đứng bên bờ sông, nhẹ nhàng giơ tay: “Tất cả làm theo lời tứ ca dặn, cung thủ chuẩn bị”.
“Dạ!”. Ba nghìn cung thủ nhà Duyên Lăng đứng kín bên sông, tên đã lên cung.
“Chờ thuyền bọn chúng tới gần bở bên này một chút rồi tất cả cùng bắn!”. Mộ Thanh ra lệnh, nhìn một chút tiểu Nhĩ: “Tiểu sư muội, ngươi đi vào trước đi, ở đây nguy hiểm”.
“Lẽ nào có mỗi mình ngươi là đệ tử đắc ý của sư phụ? Huống chi, ta mới là công chúa Đại Tống chân chính, hôm nay trước quốc nạn, há có thể trốn trong đại doanh?”. Rút ra trường kiếm bên hông, tiểu Nhĩ cười lẫm liệt: “Trận này ta nhất định phải đánh”.
“Tốt lắm, chúng ta cùng nhau đánh”. Mộ Thanh rút kiếm, nhìn một nghìn kỵ binh phía sau: “Tên bắn ba hồi xong, kỵ binh tấn công, mọi người nghe rõ chưa?”.
“Rõ!”. Kỵ binh tay phải chăm chú siết thương, tay trái nắm chặt dây cương, nhiệt huyết sôi trào, ổn định nhìn thuyền Tây Hạ dần lộ rõ phía xa xa.
“Bộ binh nghe lệnh!”. Mộ Thanh hô: “Bảo vệ xung quanh đại doanh, sẵn sàng đợi lệnh, nếu tiền trận bị phá, chúng ta sẽ huyết chiến với Tây Hạ tới cùng!”.
“Rõ!”.
“Nhược Cẩm…”. Mộ Thanh khẽ gọi, bỗng nhiên xé áo, vững vàng buộc kiếm vào tay phải, nhắm mắt chăm chú hít một hơi, đời này kiếp này, Duyên Lăng Mộ Thanh ta hứa với Nhược Cẩm một đời, ta không thể do dự khiến nàng bị thương thêm một chút nào nữa!.
Trên mặt hiện lên một mạt ý cười kiên quyết, Mộ Thanh bỗng nhiên rống to: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, cho dù ngươi chạy tới đại doanh Tây Hạ ta cũng liều mạng đem trói ngươi trở về!”.
Tiểu Nhĩ cả kinh, ngạc nhiên nhìn Mộ Thanh.
Mộ Thanh… Xa xa, nghe thấy tiếng Mộ Thanh rít gào, Nhược Cẩm đứng ở trên thuyền cảm thấy ấm áp trong lòng, đứa ngốc, chúng ta đều phải sống, ai cũng không được liều mạng.
Nhược Cẩm nhịn xuống nhiệt lệ, hờ hững nhìn tướng sĩ Tây Hạ bên người: “Đã hiểu lời ta phân phó trước khi lên thuyền chưa? Lúc lên bờ chỉ cần phô trương thanh thế, thấy ta phất cờ chủ soái, lập tức giả thua rút lui về thuyền, hiểu chưa?”.
“Hiểu rồi ạ!”.
Hạ neo, ván gỗ hạ xuống bờ sông.
“Giết!!!”. Đại quân Tây Hạ giống như đàn kiến rời tổ, chi chít vọt ra.
“Phóng tên!”.
Mộ Thanh ra lệnh, ba nghìn tên đột nhiên bắn ra, binh lính Tây Hạ vội vàng giơ thương, chỉ nghe tiếng kêu thảm không dứt, ai cũng không ngờ quân Tống dùng chiêu này.
Nhất định là kế của tứ công tử!. Nhược Cẩm hơi an tâm, Mộ Thanh tốt quá, vẫn có người giúp ngươi.
“Sao còn không gọi quân quay về thuyền?”. Sa Lý Cổ Chân một mực im lặng đứng phía sau Nhược Cẩm đột nhiên mở miệng: “Phía trước có cung thủ, nếu không quay về thuyền, chỉ sợ quân ta thương vong mấy nghìn người”.
“Giả thua nếu không bị tổn thất thì đâu còn giống nữa?”. Nhược Cẩm cười lạnh lùng: “Ngươi cho rằng Duyên Lăng Mộ Thanh ngốc như vậy ư?”. Mộ Thanh, bắn thêm nhiều tên nữa vào, tiêu hao binh lực Tây Hạ càng nhiều càng tốt, cứ như vậy tới ngày thực sự quyết đấu ngươi mới có cơ hội thắng!.
Sa Lý Cổ Chân hơi kinh hãi: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi của ngày hôm nay thật khiến ta thấy có chút lạnh”.
“Còn không phải là do ngươi bức ra?”. Nhược Cẩm nhìn thẳng vào hai mắt của Sa Lý Cổ Chân: “Sa Lý Cổ Chân, cho dù ta có không cần Duyên Lăng Mộ Thanh, nàng cũng chỉ có thể chết trong tay ta, vĩnh viễn không thuộc về ngươi!”.
“Vậy chúng ta cứ thử xem”.
“Ngươi muốn ta rút quân về sớm như vậy là sợ ta dùng binh lực mạnh phá tan Tống doanh, làm bị thương Duyên Lăng Mộ Thanh?”. Cố ý nói to, Nhược Cẩm cười đến băng lãnh: “Sa Lý Cổ Chân, ta nói cho ngươi, hôm nay ta muốn thương tổn nàng rồi mới hạ lệnh rút quân!”.
“Đại vương!”. Sa Lý Cổ Chân cấp bách quay đầu nhìn Lý Thuần Sinh ngồi dưới cờ chủ soái lạnh lùng nhìn chiến cuộc: “Thật sự không thể sớm thu quân ư? Sẽ tổn hao rất nhiều binh sĩ đấy?”.
Nhìn Sa Lý Cổ Chân một lượt từ trên xuống dưới, Lý Thuần Sinh liếc nhìn Nhược Cẩm cười: “Bản vương tin Hoàn Nhan Nhược Cẩm tự có chừng mực, nếu là có thể làm bị thương chủ soái của quân Tống, cho dù giả thua cũng có lợi cho sĩ khí quân ta”.
“Đại vương!”. Sa Lý Cổ Chân thật không dám tin.
“Đừng nói nhiều nữa!”. Lý Thuần Sinh lạnh lùng phất tay áo: “Hai quân giao chiến mà ngươi trong lòng tràn đầy tình ái, đúng là lòng dạ đàn bà!”. Giương mắt nhìn đợt tên thứ hai bắn ra, trong lòng cũng có chút hoảng loạn: “Dũng sĩ Tây Hạ của ta mà sợ mấy mũi tên này ư?”.
Nhìn Sa Lý Cổ Chân cười, Nhược Cẩm lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người nhìn mưa tên trước mặt, trong lòng thản nhiên, Mộ Thanh, chúng ta gắng kiên trì một chút, mây đen này nhất định sẽ tan…
Ba hồi tên đã bắn xong, cung thủ đều lui sang hai bên, một nghìn thiết kỵ Đại Tống dâng lên mãnh liệt xông thẳng về hướng quân Tây Hạ.
Kêu lên thảm thiết, quân lính Tây Hạ nhất thời tan rã, thậm chí còn có người vứt bỏ vũ khí chạy về thuyền.
Cùng tiểu Nhĩ dẫn đầu xông tới, kiếm trong tay Mộ Thanh vung lên không ngớt, rơi xuống chỗ nào chỗ đấy tóe máu binh sĩ Tây Hạ.
“Giết!”. Mộ Thanh hét lớn một tiếng, cung thủ hai bên lên dây cung, đồng loạt bắn hạ binh sĩ Tây Hạ.
Nhìn thân ảnh Mộ Thanh tới ngày càng gần, tâm Nhược Cẩm không khỏi một trận ấm áp, thấy rõ mặt mày của nàng, nhẫn lệ, mắng một tiếng: “Duyên Lăng Mộ Thanh! Hôm nay trúng kế của ngươi, mối hận thua trận này ngày khác sẽ lấy mạng ngươi bồi thường!”.
Mộ Thanh hơi giãn mi, cười nghiêm nghị: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ta nói rồi, cho dù ngươi đưa rượu độc ta cũng uống, mạng của ta chỉ cần ngươi nói ta sẽ cho ngươi!”.
Đứa ngốc! Nhược Cẩm nghẹn ngào, quay lưng lại, nhìn tiểu tốt cầm cờ quát: “Đến lúc rồi, mau chóng rút quân!”.
“Vậy cố giữ mạng nhỏ của ngươi chờ ta đến lấy!”. Nhược Cẩm không dám nhìn Mộ Thanh lâu, thanh âm lạnh lùng không khỏi có chút run rẩy, đứa ngốc, ngươi có nghe hiểu không, cố sống…
“Được…”. Mộ Thanh nghẹn ngào gật đầu, giơ cao tay, nhìn binh lính Tây Hạ đều chạy trở về thuyền, đi xa dần.
“Mộ Thanh, vì sao không đuổi theo?”. Tiểu Nhĩ bối rối nhìn nàng: “Rõ ràng chúng ta có thể giết thêm vài tên Tây Hạ”.
“Trận này ta đã thắng rồi, không cần bức Nhược Cẩm thêm nữa”. Mộ Thanh buồn bã cười, ta thắng thế nhưng Nhược Cẩm ngươi thì sao? Có bị chủ soái Tây Hạ trách cứ không?.
“Quận vương gia, chúng ta thắng rồi! Thắng rồi!”.
“Đẩy lùi đại quân Tây Hạ, còn giết mấy nghìn tên, chúng ta đại thắng rồi!”.
Phía sau, bất luận là kỵ binh thân đầy vết thương hay là cung thủ người đầy máu đều hô vang truyền tới tai Mộ Thanh, nhưng trong lòng một chút vui vẻ cũng không có.
Duyên Lăng quận vương thống lĩnh một vạn gia tướng mở màn đại thắng, sau đó quân Tây Hạ dường như mất hết sĩ khí, chỉ trú quân bên sông, không hề xuất kích, hình như có ý lui quân.
Danh tiếng của Mộ Thanh chỉ trong một ngày truyền khắp nam bắc sông Hoài, kinh động thiên hạ.
Trở lại lều lớn, Lý Thuần Sinh hắng giọng hung hăng vỗ ghế: “Bản vương rốt cuộc tổn thất bao nhiêu binh?”.
“Hồi… hồi đại vương, đủ tám nghìn…”. Tiểu tướng quỳ rạp xuống đất, ấp úng trả lời.
Lý Thuần Sinh tức giận nhìn Nhược Cẩm: “Đây là kết cục giả thua mà ngươi muốn?”.
“Ta đã sớm khuyên đại vương mau chóng rút quân thế nhưng ngài lại nhất quyết không nghe”. Sa Lý Cổ Chân nhịn không được mở miệng.
Cười nhạt, Nhược Cẩm thản nhiên chống lại hai con mắt chất vấn của Lý Thuần Sinh: “Đại vương chớ nóng vội, cơ hội thắng vẫn nằm trong tay chúng ta”.
Nói xong chỉ về hướng địa đồ trong lều lớn: “Đại vương, lấy tính tình của hoàng đế Đại Tống từ trước đến nay, chỉ cần có chiều hướng tốt liền thu quân, chúng ta chỉ cần đóng quân tại chỗ, tin rằng không bao lâu sau hắn sẽ phái sứ giả tới đàm phán hòa bình. Thứ nhất, chúng ta có thể kiếm thêm được chút quân lương. Thứ hai, cũng có thể mượn tay hắn bức Duyên Lăng Mộ Thanh rút quân”.
“Sau đó thì sao?”. Lý Thuần Sinh có phần nguôi xuống.
“Nhược Cẩm cười nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Nguyên bản theo lời nương nương thì tối nay đánh úp quân Tống đang vui vẻ mừng công là kế tốt nhất, nhưng Nhược Cẩm thấy, giờ chưa phải lúc”.
Mắt vừa chuyển, hàn ý càng đậm: “Nếu là đánh bất ngờ lúc Duyên Lăng Mộ Thanh rút quân, Duyên Lăng Mộ Thanh có muốn phản kháng cũng không dám bởi vì Đại Tống cùng chúng ta đã nghị hòa, nếu hắn đánh lại tức là phạm tội khi quân. Đại vương, chúng ta chỉ cần mấy nghìn người là có thể tiêu diệt hết bọn chúng”.
“Kế hay!”. Lý Thuần Sinh vỗ tay.
Sa Lý Cổ Chân lẳng lặng nhìn Nhược Cẩm: “Ngươi thật sự xuống ta được? Dĩ nhiên nghĩ ra kế ác độc như vậy?”.
“Độc nhất là lòng dạ phụ nữ, nương nương, ta thế này không giống trong tưởng tưởng của ngươi sao?”. Nhược Cẩm lạnh lùng hỏi lại: “Ván cờ vẫn còn tiếp tục, chẳng lẽ nương nương muốn chịu thua?”.
“Ngươi….”.
“Được rồi, nương nương, ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, bàn bạc chiến lược có bản vương với Nhược Cẩm là đủ rồi”. Lý Thuần Sinh nguội lạnh nói.
“Đại vương!”. Sa Lý Cổ Chân muốn nói lại thôi, đành giận dữ trừng Nhược Cẩm: “Từ tước tới nay ta chưa từng thất bại, lần này cũng vậy!”.
“Nhược Cẩm chờ nương nương xuất chiêu”. Nhược Cẩm cười băng lãnh khiến Sa Lý Cổ Chân không tự chủ được run lên: “Trên đời này chỉ cần là người phụ ta sẽ không có kết quả tốt, mạng của Duyên Lăng Mộ Thanh, ngươi giữ không nổi đâu”.
“Ngươi còn ác độc hơn cả ta…”. Sa Lý Cổ Chân cố hít một hơi, xoay người vén rèm đi ra.
Ác độc? Mộ Thanh, ngươi từng nói cho dù ta giết ngươi, ngươi cũng không rời xa ta, nếu lời ngươi nói là thật ta tất nhiên cũng sẽ không làm khó ngươi… Nhớ tới Mộ Thanh năm lúc trước nói những lời này, trong lòng Nhược Cẩm ấm áp không khỏi nhếch khóe miệng, cười phức tạp.
“Nhược Cẩm”. Lý Thuần Sinh bất thình lình gọi một tiếng.
Nhược Cẩm xoay người lại: “Đại vương có gì phân phó?”.
Lý Thuần Sinh bình tĩnh nhìn nàng: “Ngươi hôm nay khiến bản vương có chút sợ hãi”.
“Sợ?”.
“Xem ra nếu bản vương muốn lập ngươi làm hậu, hậu cung chỉ có thể có một mình ngươi, bằng không bản vương chết trong tay ngươi lúc nào cũng không biết”. Lý Thuần Sinh cười nhăn nhó.
“Ha ha, đại vương cần phải cân nhắc kỹ”. Nhược Cẩm cười lạnh.
“Cho dù ngươi ác độc bản vương cũng chỉ có thể giữ ngươi bên mình, bằng không với trí tuệ của ngươi nếu bị người khác sử dụng, sẽ là đại địch!”. Lý Thuần Sinh âm thầm cảm thán.
“Nếu đại vương làm theo tâm nguyện của Nhược Cẩm, Nhược Cẩm sẽ đoạt thiên hạ cho đại vương”.
“Được, mặc kệ Sa Lý Cổ Chân dùng mưu kế gì, bản vương bảo đảm, mạng của Duyên Lăng Mộ Thanh sẽ do ngươi định đoạt”.