Không chờ sứ thần lên tiếng, Lý Thuần Sinh đã mở miệng: “Nếu là ngươi đến nghị hòa bản vương cũng không muốn nghe ngươi dài dòng, nói thẳng, muốn bản vương lui binh cũng không khó. Có hai điều kiện, thứ nhất, Đại Tống trước bất lễ với sứ thần Tây Hạ ta, sau lại đả thương binh lính của ta, bản vương muốn Đại Tống bồi thường một trăm vạn lượng bạc. Thứ hai, bản vương muốn hoàng đế Đại Tống thu lại binh quyền của Duyên Lăng Mộ Thanh, khiến hắn trở về làm một quận vương bình thường!”.
“Lúc đi hoàng thượng đã phân phó tiểu thần, chỉ cần là việc Đại Tống có thề làm, Đại Tống đều đáp ứng. Điều kiện của vương gia, tiểu thần có thế đáp ứng ngay tức khắc”.
Nói xong, sứ thần Đại Tống trình lên thư nghị hòa: “Chỉ cần đại vương đóng kim ấn vào đây, trong vòng bảy ngày điều kiện của đại vương sẽ được đáp ứng”.
“Tốt!”. Thu thư nghị hòa, Lý Thuần Sinh cười to một tiếng: “Vậy bản vương chờ bảy ngày sau, Đại Tống các ngươi thực hiện điều kiện của ta, bản vương sẽ đóng ấn, dẫn quân trở về”.
“Vậy tiểu thần xin về Lâm An bẩm báo hoàng thượng”.
“Được, không tiễn!”.
Nhìn sứ thần Đại Tống rời đi, Lý Thuần Sinh cười nhìn Nhược Cẩm lặng lẽ bất động bên cạnh: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, nữ Gia Cát, quả nhiên danh bất hư truyền”.
Nhược Cẩm liên tục cười trừ, Mộ Thanh, ta nên báo cho ngươi cẩn thận đánh lén thế nào đây? Hơi giương mắt nhìn thấy thân ảnh của Sa Lý Cổ Chân ở ngoài, hay là lần này ngươi sẽ giúp ta thông báo cho Mộ Thanh…
Quyết định, Nhược Cẩm cố ý nói to: “Đại vương, hôm nay sứ thần Đại Tống đã tới, tin rằng ít ngày nữa Đại Tống sẽ đưa bạc đến, chúng ta nên bố trí việc đánh bất ngờ Duyên Lăng Mộ Thanh thôi”.
“Được! Tất cả cứ làm theo lời ngươi”.
“Chiếu theo đường rút quân của Duyên Lăng Mộ Thanh, hẳn là từ đây… tới…”. Nhược Cẩm hơi ghé mắt nhìn bên ngoài lều, thân ảnh kia đã không ở, không khỏi mỉm cười, Sa Lý Cổ Chân, lần này Nhược Cẩm thật tình cảm ơn ngươi…
Cuối tháng hai, cây hai bên bờ sông đã ra lá, sắc xanh ánh vào trong mắt đúng là quanh cảnh thư thái nói không nên lời.
Ánh trăng mê ly, chiếu xuống lòng sông, cảnh đẹp như trong mộng.
Niệm Nhã trong trang phục gia tướng lặng lẽ tới gần bờ sông, chắp tay trước ngực, nhìn ánh trăng, an tĩnh cầu phúc: “Xin đức Phật phù hộ cho Mộ Thanh cùng Nhược Cẩm, kiếp này nhân duyên kết trái… A Di Đà Phật”.
Tiếng vó ngựa vang lên, Niệm Nhã hoảng hốt nhảy xuống sông, ẩn thân trong làn nước dầy đặc.
“Công công, ngươi nói Duyên Lăng Mộ Thanh có uống rượu này không?”.
“Đây chính là hoàng mệnh, hắn uống cũng chết, không uống cũng chết, làm gì có chỗ nói không?”.
“Hoàng thượng sao lại giết hắn vào lúc này, vạn nhất Tây Hạ không thủ tín, tiếp tục đánh thì làm sao?”.
“Tiểu tử, ngươi hỏi ít thôi, hành tẩu trong cung, biết càng ít sống càng lâu. Được rồi, mau đến doanh trại thôi, đừng nói nữa, cẩn thận Duyên Lăng Mộ Thanh biết sẽ tạo phản”.
Một đám thái giám giục ngựa chạy, nhẹ nhàng thì thầm, nhưng cách đại doanh một dặm đột nhiên im bặt.
An tĩnh đợi bọn thái giám đi xa, Niệm Nhã cũng đã kinh hoàng không gì sánh được bò lên bờ. Mộ Thanh ơi Mộ Thanh, ngươi có biết tính mạng của ngươi sắp gặp nguy hiểm.
Không để ý tới toàn thân ướt đẫm, Niệm Nhã vội vã chạy về đại doanh.
Lẳng lặng ngồi trong lều lớn, Mộ Thanh nhíu mày nhìn địa đồ: “Kế của tứ ca mãi chưa đến, nếu Tây Hạ tập kích ta nên làm thế nào?”. Thừa dịp mấy ngày yên ổn, tiểu Nhĩ xuất phát đưa ni cô ở Hoa Đào am đến đạo quan, đã mấy ngày rồi sao còn chưa về?.
“Mộ Thanh! Mộ Thanh!”. Tiểu Nhĩ bỗng nhiên vội vã vén rèm vọt vào.
“Chiến lược của tứ ca đến rồi?”. Mộ Thanh vẻ mặt vui mừng.
“Là thánh chỉ tới!”.
“Thánh chỉ?”.
Mộ Thanh khó hiểu vén rèm đi ra, cùng tiểu Nhĩ đến trước cửa đại doanh tiếp chỉ.
Công công tuyên chỉ vừa thấy Mộ Thanh, liền mở thánh chỉ, the thé đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: “Duyên Lăng quận vương, Duyên Lăng Mộ Thanh đánh trận vệ quốc, vang danh thiên hạ, thiếu niên xuất chúng, hôm nay Đại Tống cùng Tây Hạ nghị hòa, thiên hạ thái bình, trẫm vô cùng vui mừng, nhớ tới tháng giêng vừa qua ban hôn cho quận vương cùng công chúa Niệm Nhã, đặc biệt triệu quận vương cùng công chúa mau chóng quay về Lâm An, cử hành đại hôn, khắp nơi ăn mừng, cùng chung thái bình”.
Mộ Thanh ngẩn ra: “Tây Hạ vẫn chưa rút quân, lúc này ta sao có thể trở về cử hành đại hôn?”.
“Hoàng thượng sớm biết quận vương sẽ nói như vậy cho nên đặc biệt ra lệnh cho lão nô đem một bình nữ nhi hồng thượng đẳng, chỉ cần quận vương tiếp chỉ, đợi Tây Hạ rút quân, quận vương cùng công chúa lúc ấy về Lâm An cũng không muộn”.
Công công truyền chỉ vừa nói, vừa cười khanh khách lệnh cho tiểu thái giám phía sau dâng nữ nhi hồng: “Quận vương gia, hoàng thượng thật sự muốn phò mã ngài cùng công chúa sớm ngày thành hôn, nỗi khổ tâm này ngài không nên cô phụ”.
Mộ Thanh ngạc nhiên nhìn bình rượu nữ nhi hồng, bình tình nhìn tiểu thái giám rót cho nàng một chén, có chút chần chờ cầm lên: “Mộ Thanh đa tạ hoàng thượng ưu ái”.
Bây giờ không biết Niệm Nhã ở nơi đâu, chắc hẳn là cố ý trốn ta, coi như là Tây Hạ rút quân ta cũng tìm không được ngươi, đương nhiên không thể quay về Lâm An…
Tiểu Nhĩ không hiểu vì sao trong lòng đột nhiên thấy bất an, vô ý chức đè lại tay Mộ Thanh, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mộ Thanh nặng nề thở dài, có thể không uống sao?.
“Nếu là rượu phụ vương ban thưởng, thân là công chúa, có thể nào không cùng phò mã uống đây?”. Thanh âm của Niệm Nhã bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy nàng toàn thân ướt sũng đi tới.
Nhã nhi…. Tâm nhịn không được đau xót, Mộ Thanh thản nhiên nhìn nàng. Hóa ra, ngươi vẫn ở gần ta như vậy, ngay ở trong quân.
Tiểu Nhĩ thở dài thật dài, muội muội ngốc, vừa thấy Mộ Thanh gặp nạn, ngươi luôn không nhịn được xuất hiện giúp nàng… Thế nhưng lần này cho dù ngươi có ra mặt, cũng không thể giúp, rượu vua ban, có thể không uống sao?. Cho dù ngươi dùng thân phận công chúa đoạt uống rượu, hy sinh chính mình, Mộ Thanh vẫn phải tuân chỉ uống rượu.
Đứa ngốc.
Con mắt trong suốt nhìn tiểu Nhĩ, Niệm Nhã cười xán lạn đến phá lệ, nhẹ nhàng đoạt rượu trong tay Mộ Thanh: “Kiếp này Niệm Nhã cho tới giờ cũng không phụng dưỡng tốt phụ hoàng, mẫu hậu, rất hổ thẹn, tuy rằng một tâm nhập Phật, nhưng khó đoạn trần duyên, khổ không thể nói… May mà…”. Lẳng lặng nhìn Mộ Thanh: “Đời này có duyên, vì quân hát một lần, đã không còn gì nuối tiếc”.
“Muội muội, đừng uống!”. Tiểu Nhĩ hoảng loạn mở miệng, nghe ra ý tứ của nàng, gấp gáp lắc đầu.
“Nhã nhi…”. Mộ Thanh nắm lấy tay nàng: “Đừng uống, ngươi nên sống, đừng uống”.
Niệm Nhã cười thản nhiên như trong hội đèn hoa đăng năm đó ở thành Phạm Dương: “Mộ Thanh, ta từng nói qua, kiếp này ta trả ngươi lại, ngươi nợ Nhược Cẩm nhiều như vậy, không thể phụ nàng…”.
“Công chúa điện hạ, hoàng thượng mệnh cho quận vương gia uống, người không nên kháng chỉ”. Công công tuyên chỉ nói, phân phó thái giám hai bên đến đoạt rượu trong tay Niệm Nhã.
“Phụ hoàng không phải là muốn một mạng sao? Dùng mạng của Niệm Nhã đổi lấy mạng của Mộ Thanh, các ngươi cũng có đường ăn nói!”.
Thoát khỏi tay Mộ Thanh, chén rượu trào ra, Niệm Nhã liên tục lùi sau, bỗng nhiên nhằm phía tiểu thái giám bưng rượu, một ngụm uống cạn cả bình rượu: “Ngự rượu đã hết, Mộ Thanh, ngươi không cần uống nữa…”. Đau nhức từ bụng mọc lên, Niệm Nhã run rẩy, xụi lơ trên mặt đất, nhịn không được phun ra một ngụm máu đen.
“Công chúa điện hạ, ngươi….”. Sắc mặt thảm biến, công công tuyên chỉ run rẩy quỳ xuống: “Xong rồi, xong rồi. Mạng nhỏ của lão nô không còn rồi…”.
“Nhã nhi! Sao ngươi lại ngốc như vậy!”. Mộ Thanh hoảng hốt tiến lên ôm lấy thân thể Niệm Nhã, nước mắt tuôn rơi, tâm giống như bị xé thành nghìn mảnh: “Ngươi chết nên là ta, nên là ta!”.
“Muội muội!”. Tiểu Nhĩ rưng rưng quỳ xuống, xoa khuôn mặt run rẩy của Niệm Nhã: “Ngươi rõ ràng đáp ứng sau này cùng ta hành tẩu giang hồ, vì sao phải ngốc như vậy, hy sinh tính mạng tác hợp cho các nàng ấy? Đứa ngốc! Đứa ngốc! Đứa ngốc!”.
“Xin… xin lỗi…”. Niệm Nhã gượng cười: “Ta…. đã không còn… đường để đi…”.
“Nhã nhi…”. Mộ Thanh oán hận quay đầu, hung hăng trừng công công tuyên chỉ: “Người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta! Ta muốn bọn chúng đền mạng!”.
“Duyên Lăng Mộ Thanh, ngươi… phản rồi”. Công công tuyên chỉ run giọng.
“Bắt lại!”.
“Dạ!”. Gia tướng nhà Duyên Lăng đều động thủ, trong nháy mắt đã ấn ngã nhóm công công xuống đất.
“Mộ Thanh…. Đừng… Bọn họ… cũng là… Thân bất do kỷ…”. Niệm Nhã cật lực giơ tay, xoa mặt Mộ Thanh: “Thả… thả bọn họ đi…”.
“Nhã nhi, ta làm không được!”. Mộ Thanh căm hận cắn răng, chăm chú nắm chặt tay nàng, ôm chặt lấy nàng; “Ngươi đừng đi, đừng đi có được không…”.
“Tử Thanh…. Đang đợi ta… Ta nên đi gặp…nàng….”. Bỗng nhiên cười, Niệm Nhã ngửa đầu lẳng lặng nhìn vào mắt Mộ Thanh, con ngươi trong suốt không hề có một tia hoảng hốt.
“Ta không phải là Tử Thanh sao? Nhã nhi?”. Mộ Thanh đau lòng vô cùng: “Ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra sao?”.
Niệm Nhã cật lực lắc đầu: “Đưa… Đưa ta đi gặp nàng… có được hay không?”.
“Được… ngươi muốn đi đâu, ta đều mang ngươi đi…”. Mộ Thanh gật đầu, cõng nàng sau lưng: “Ngươi nói Tử Thanh ở đâu? Ta mang ngươi đi…”. Nhã nhi ngốc, hóa ra ngươi vẫn nghĩ ta quên mất ngươi, thống khổ như vậy ta dĩ nhiên lại không biết.
“Ta… muốn ngắm… hoa đào… Tử Thanh… nàng một mực đợi… ở đào nguyên… ta…”.
“Ngươi cố chịu, ta đưa ngươi đi… đưa ngươi đi…”. Mộ Thanh nghẹn ngào, cõng Niệm Nhã chạy về hướng Hoa Đào am.
Tiểu Nhĩ muốn đuổi theo nhưng lại thôi, giờ phút cuối cùng có nàng làm bạn với ngươi có lẽ là tốt nhất… Cúi đầu nhìn lũ thái giám kêu khóc cầu xin trên mặt đất, tiểu Nhĩ chán nản phất tay: “Muội muội nói thả bọn chúng, vậy thả đi…”.
Niệm Nhã, vì sao duyên tỷ muội với ngươi kiếp này lại ngắn đến vậy… Ngươi cùng Mộ Thanh có rằng buộc sâu đậm đến độ có thể vì nàng không cần tính mạng… Rốt cuộc giữa các ngươi có quan hệ thế nào mới dây dưa như vậy…
Nhìn Mộ Thanh với Niệm Nhã biến mất khỏi tầm mắt, tiểu Nhĩ không khỏi âm thầm rơi nước mắt, đáy lòng chua xót khổ sở vô hạn.