“Xin lỗi.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Cô thật sự có hơi không chịu nổi bầu không khí hiện tại, cũng càng ngày càng cảm thấy mình đến chuyến này là điều sai lầm.
Cô cũng không cần câu “Xin lỗi” này, càng không muốn làm anh khó xử.
Nhưng tới cũng tới rồi, chỉ có thể căng da đầu vượt qua cửa này trước đã.
Còn về sau……
Cô cúi đầu, thê lương mà cười.
Dù sao bọn họ không có về sau.
“Em…… Em không sao đâu.” Cô nhẹ giọng nói, “Anh bận việc của anh đi. Những đã nói xong trước đó, bữa tối nay anh mời em, đúng không?”
“Ừ.” Anh gật đầu, “Vậy em ở đây nghỉ ngơi trước đi. Nếu cảm thấy buồn, có sách trên kệ sách bên ngoài.”
Cô siết chặt đôi chân trần, co chân lại, nhẹ nhàng: “Được. Cảm ơn!”
Anh lại vội vàng đi ra ngoài lần nữa.
Ôn Uyển đi chân trần đến sô pha bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống.
Đó là giường anh dùng khi nghỉ ngơi, ngồi trên đó, có một loại cảm giác hổ thẹn không tên, nhưng ra ngoài, dường như không thích hợp lắm, cho nên chỉ có thể tạm thời trốn ở đây.
Cô dựa lên tay vị sô pha. Sô pha vải, có cảm giác rất êm ái.
Cô áp mặt lên, im lặng mà ngẩn người, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc.
Dù sao không có về sau.
Hôm nay xúc động như vậy mà chạy tới, vốn không giống như chuyện mà cô có thể làm ra.
Dần dần, cô thế nhưng thật sự có chút buồn ngủ.
Lờ mờ được có người đang gọi tên cô, Ôn Uyển cau mày, không tình nguyện lắm mà quay mặt đi, dùng tóc dài che khuất gương mặt.
“Uyển Uyển…… Uyển Uyển.”
Cô cảm thấy hơi phiền, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm một câu: “Đừng làm ồn.”
Tiếng người phiền phức vừa rồi thật sự đã biến mất, nhưng Ôn Uyển lại bị chính giọng nói của mình làm bừng tỉnh.
Gần như ngay lập tức, cô nhận ra mình đang ở đâu.
Cô từ từ mở mắt, che giấu sự mất mát trong mắt, ngẩng đầu, cười với anh.
Tư thế vừa rồi, ngủ lâu rất không thoải mái, một cánh tay cô đã tê rần, cổ cũng đau. Sợ anh phát hiện, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
“Xin lỗi, tối hôm qua nói chuyện với em gái muộn quá.”
“Sao không lên giường ngủ?”
Cô cười nhàn nhạt: “Không ngờ lại ngủ quên mất. Đúng rồi, anh đã họp xong rồi sao?”
“Ừ. Gần đến giờ ăn tối rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đã.” Anh đưa chiếc hộp trong tay qua, “Em mặc cái này trước đi, anh chờ em bên ngoài.”
Là chiếc quần tất màu đen.
Trông khác khác mấy với chiếc cũ, nhưng mặc vào có thể thấy cái này thoải mái hơn.
Sau khi mặc xong rồi ra khỏi phòng nghỉ, anh đang ngồi trên sô pha bên ngoài, nhắm mắt dựa lên lưng sô pha, nhìn qua dường như rất mệt mỏi.
Cô đè xuống đau đớn trong lòng, do dự có nên gọi anh hay không, anh lại dường như có thần giao cách cảm mở mắt ra.
“Xong rồi à?” Anh đứng lên, ánh mắt rơi xuống chân cô, không khỏi cười nói, “Giày thì ở bên cạnh em, đi vào đi đã.”
Ôn Uyển cúi đầu đi giày, vừa muốn theo anh cùng nhau đi xuống, chợt nghĩ đến một chuyện quan trọng.
Tất cô vừa cởi còn chưa cất đi.
“Anh chờ em một chút.” Cô nhanh chóng quay lại phòng nghỉ, cuộn cái tất bị ướt sũng kia lại, tìm một vòng, không tìm được cái gì có thể đựng, chỉ có cắn răng cầm ra, xin anh cái túi nilon.
Loại vật dụng riêng tư này, chắc chắn không thể tùy tiện ném ở đây.
Anh yên lặng đi đến ngăn kéo bàn làm việc của mình lục lọi một lúc, rồi đi nhanh ra ngoài, chỉ chốc lát sau cầm một cái túi dán kín đi vào.
Ôn Uyển rũ mắt nhận lấy, người bọc lại, cất vào trong túi xách tay của mình.
“Còn giày.” Cô nhỏ giọng nói, “Thì lấy hộp của đôi giày này để em bọc lại vậy.”
Anh im lặng, rồi vẫn tìm lại cái hộp với túi giấy kia, giúp cô bỏ đôi giày ướt kia vào.
“Đi thôi.” Anh lấy áo khoác của hai người trên giá áo, Ôn Uyển vội vàng lấy áo lông vũ của mình, ôm vào lòng.
“Anh không còn việc gì chứ?” Cô xác nhận lại lần nữa, “Nếu có việc thì anh đi làm đi, em……”
“Không sao, dù sao cũng đã sắp hết giờ làm việc rồi.” Anh đem áo khoác vắt lên khuỷu tay, một tay cầm lấy đôi giày kia của cô, xoay người đi trước.
Ôn Uyển nhìn bóng lưng anh ngẩn ngơ, lập tức theo sát phía sau.
Khi đến cạnh xe, anh giành trước một bước, mở cửa xe giúp cô, tay che trên nóc cửa xe, đợi cô ngồi vào trong xe, đóng cửa, từ sau xe vòng lên bên kia xe.
Tài xế từ từ khởi động xe, lái xe ra khỏi gara.
Anh ngồi ngay ngắn ở đó, nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lãnh đạm, không có cảm xúc rõ ràng.
Ôn Uyển cứng đờ ngồi đó, thật sự hiểu được thế nào là như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Tay cô ôm chặt áo khoác của mình, hận bản thật không thể trở nên thật nhỏ bé, vậy thì sẽ không có bất cứ cảm giác tồn tại nào.
“Nếu anh có việc, thật sự không cần đi ăn tối với em đâu.” Cô lại nói, “Em tùy tiện tìm chỗ ăn với chỗ ở là được rồi.”
“Không sao.” Giọng nói vẫn ôn hòa như thế, nhưng không có bao nhiêu độ ấm.
Cô cảm thấy xấu hổ gấp bội, và, hơi chua xót.
Sau đó anh lại hỏi một ít về chuyện học hành của cô, Ôn Uyển trả lời từng câu một, cũng tỏ vẻ cảm ơn: “Cảm ơn thầy đã quan tâm.”
Anh cười một cái, nụ cười rất nhạt: “Đã không còn là giáo viên nữa.”
Cô cười mỉa một cái: “Quen rồi, ngại quá. Vậy, gần đây anh vẫn tốt chứ?”
Gặp nhau lâu như vậy, mới rốt cuộc cũng nói với nhau vài câu bình thường.
Anh khẽ gật đầu: “Không có vấn đề gì.”
Một câu liền chấm dứt câu chuyện, môi cô giật giật, nhưng cũng không biết nên nói gì thích hợp, vì thế cắn môi, im lặng nhìn phía trước.
Thật sự không nên đến đây. Cô lại khiển trách bản thân trong lòng lần nữa.
Sau này, cô nhất định sẽ không lại đến đây nữa.
Coi như là cho nhau chút hồi ức tốt đẹp cuối cùng còn lại đi.
Mặc dù lần lần gặp nhau này không khác đã hủy hoại sạch sẽ là mấy, cô cười khổ trong lòng.
Anh đưa cô đến một nhà hàng rất yên tĩnh, hơn nữa còn ở nơi kiểu chỉ có một cái ghế dài, cũng không có phòng riêng.
Ôn Uyển nghi ngờ anh không muốn một mình đối mặt với cô, vì thế cúi đầu ăn cả bữa, chỉ lúc anh gắp đồ ăn cho cô, mới nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Bỗng nhiên hơi hoài niệm những ngày trước ấy cùng anh ăn cơm trong căn tin.
Nhưng cô cũng tự biết rằng, đó là là khoảng thời gian chẳng thể quay trở lại.
Cơm nước xong, anh đưa cô đến khách sạn, rồi cầm chứng minh thư của Ôn Uyển đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
Ôn Uyển ôm áo khoác của mình, đứng ở chỗ đằng sau cách anh vài bước, nhìn bóng lưng anh, trong mắt lại dần dần trở nên chua xót.
Anh cầm thẻ phòng, đưa cô lên phòng.
Đến cửa phòng, dùng thẻ phòng mở cửa, anh để cô vào, còn mình vẫn đứng ở cửa.
“Muốn vào phòng ngồi không?”
“Anh còn có chút việc.”
Cô lập tức không dám nhiều lời, chỉ cười cứng đờ.
Nhưng anh lại hỏi một câu: “Ngày mai tính thế nào?”
“Về nhà.”
“Anh giúp em đặt vé máy bay.”
Cô vội lắc đầu: “Không cần đâu, em tự đặt rất tiện.”
Anh im lặng một lúc, nói: “Anh cho người đưa em ra sân bay.”
Cô lại lắc đầu nguây nguẩy: “Không cần, không cần phiền phức như vậy. Em tự đi cũng rất tiện.”
“Uyển Uyển.”
Cô cố gắng lộ ra một nụ cười rạng rỡ hơn: “Thật sự không cần, em cũng không phải trẻ con. Hơn nữa, em cũng không thể cả đời đều dựa vào anh, đúng không?”
Nói xong câu cuối cùng, trong lòng đột nhiên đau xót.
Cả đời ở đâu ra, ngay cả lần sau cũng không có.
Anh cung im lặng, sau một hồi, gật đầu.
“Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng.”
“Buổi tối nhớ đóng cửa cho kỹ.”
“Vâng.”
“Anh đi trước đây, có việc gì có thể gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng.”
Anh xoay người rời đi.
Cô dựa vào cạnh cửa, nhìn bóng lưng anh.
Cô không giống Noãn Noãn, lá gan lớn, cái gì cũng không sợ.
Khi bắt đầu rung động, cô cũng như thế này, chỉ dám lén nhìn bóng lưng anh.
Sau đó khi một nhóm người cùng nhau liên hoan, cô uống vào chút rượu, nương theo men say tỏ tình với anh.
Anh sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, im lặng một lúc lâu, cuối cùng thật nhẹ mà trả lời cô: “Uyển Uyển, anh không biết đã làm gì sai hay không, nhưng…… Bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên thấy em, đã rất muốn chăm sóc em.” Anh nắm lấy tay cô, sức lực cũng không lớn, nhưng có một độ ấm kỳ lạ khiến người khác an tâm, “Cảm ơn em đã cho anh cơ hội này.”
Nhưng cuối cùng, anh lại chủ động từ bỏ cơ hội này.
Trên mặt cô lúc nóng lúc lạnh, bóng lưng anh biến thành một quầng sáng, mắt thấy sắp biến mất ở chỗ rẽ hành lang, cô đột nhiên đuổi theo.
“Chờ một chút!”
Quầng sáng kia dừng lại, xoay người, chờ ở đó.
Cô chạy như bay đến, vứt bỏ rụt rè, nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
“Để em ôm anh một chút, một phút thôi, không, 30 giây, ôm 30 giây thôi, cầu xin anh……” Cô không dám ngẩng đầu, không dám nhìn vẻ mặt anh lúc này.
Anh không ôm lại cô, chỉ cứng đờ đứng đó.
Nhiệt huyết sôi trào trong lòng cô dần nguội lại, dự tính thời gian đã gần đến, cô buông tay ra, cúi đầu chào anh: “Cảm ơn. Xin lỗi. Tạm biệt.”
Cô nhanh chóng xoay người, về phòng mình, đóng chặt cửa lại, dựa lên cửa, lấy hai tay che mặt.
Cô là loại người mà ngay cả khóc cũng không dám lớn tiếng, chỉ có thể hết sức kìm nén.