Môi Ôn Uyển rất mềm, mặc dù nụ hôn không hề có trình tự, nhưng loại vụng về non nớt này, lại càng có thể khơi dậy dục vọng chiếm hữu của đàn ông. Huống hồ cô gái đang hôn anh này lại chính là người mà mình yêu sâu đậm, cơ thể cô đơn lâu ngày vô cùng khát vọng được ôm chặt lấy cô, hôn đáp lại cô, thậm chí là trực tiếp chiếm hữu lấy cô.
Nhưng cuối cùng, anh không thể làm gì được.
Môi Ôn Uyển vẫn áp vào môi anh, kiên trì thêm vài giây, có lẽ là do mãi không có được sự đáp lại, cô buông tay ra, ngã trở lại ghế, tiện tay đẩy anh một cái.
Anh muốn duỗi tay kéo cô, sau đó cô co rụt lại, dán chặt mình vào cửa xe.
“Anh đừng…… Chạm vào em!”
Tay anh ngừng giữa không trung.
“Anh đừng chạm vào em.” Cô trợn tròn đôi mắt trừng anh.
Cô luôn luôn dịu ngoan, chưa từng mạnh mẽ như vậy bao giờ.
Tuy nhiên, ánh đèn ngoài xe chợt lóe qua, anh nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô.
Tay anh vẫn treo giữa không trung như cũ, muốn chạm vào cô, an ủi cô, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi thu tay lại, chỉ nhẹ giọng trấn an cô: “Được, anh không chạm vào.”
Cô càng chán chặt hơn vào cửa xe, gục đầu xuống, mái tóc che khuất nửa khuôn mặt.
“Hai chúng ta……” Bởi vì do say rượu, giọng cô còn nhẹ nhàng hơn so với bình thường, tốc độ nói rất chậm, rất yếu ớt, “Hai chúng ta…… Tỏ tình, là em chủ động, lần cuối cùng ấy, ôm anh, cũng là em, chủ động, còn có vừa nãy, lần đầu tiên hôn, cũng là em chủ động. Đều là em chủ động.”
Cô ngừng một chút, dán mặt lên chỗ tựa lưng của ghế sau, co mình, cả khuôn mặt gần như đều bị tóc dài che lại.
“Em trước kia, đã nói với anh, em vẫn luôn, vẫn luôn rất nhát gan, thật sự, em vẫn luôn, rất sợ hãi. Em đã cố gắng hết sức rồi, em thật sự không biết, phải làm gì khác được nữa. Em sợ anh chán ghét em, chê em phiền, em không dám lại, liên lạc với anh, nhưng mà……” Cô hít mũi, giọng nói nhẹ nhàng hơn, gần như nói mê, “Nhưng mà em, thật sự rất muốn hỏi…… Muốn hỏi…… Muốn hỏi……”
Cô lặp lại “Muốn hỏi” vài lần, nhưng vẫn không có nói ra muốn hỏi gì.
“Muốn hỏi cái gì?” Anh nhẹ giọng dụ dỗ cô.
Ôn Uyển chầm chậm lắc đầu: “Em muốn hỏi, cái gì nhỉ? Em không muốn hỏi gì cả. Em…… Em chỉ là không biết, anh lúc trước, vì sao lại cho em hy vọng?”
Cô hơi xoay người, đưa lưng về phía anh, cả người vẫn cứ cuộn tròn thành một khối dựa lên cửa xe.
Trong không gian kín mít lúc sáng lúc tối, chỉ có tiếng hít thử nhợt nhạt của cô.
Khi trong lòng anh nghi ngờ cô đã ngủ, giọng Ôn Uyển khe khẽ mà truyền vào tai anh.
“Em thật sự, rất muốn…… Chưa từng quen…… quen biết anh.”
Anh vẫn không nhúc nhích, cứ nhìn cô như vậy.
Cô hối hận, có lẽ đây là kết cục tốt nhất.
Ngoài cửa xe, là một thế giới sáng rỡ, những gì anh muốn, lại chỉ có cô, người đang co người thành một khối nho nhỏ bên cạnh.
Chỉ có cô mà thôi.
Trong lòng anh bỗng nhiên trào dâng một chút ấm ức: Vì sao lại không thể? Rõ ràng là yêu nhau như vậy!
Anh bỗng dưng giơ tay, ôm lấy bờ vai gầy ốm của Ôn Uyển, nhẹ nhàng mà ôm cô vào lòng.
Trong lúc ngủ mơ Ôn Uyển bị giật mình, hơi hơi mở to đôi mắt, rồi chui tọt vào lòng anh.
Trình Vị Thức lại bởi vì cái nhìn kia của cô, trở nên tỉnh táo lại, rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Cơ thể Ôn Uyển cứng lại một chút, cũng không nhìn anh, chỉ co người đến cạnh cửa một lần nữa, đặt đầu lên cửa kính.
Thỉnh thoảng ánh sáng xuất hiện, anh nhìn thấy vai cô khẽ run.
Trong lòng anh nghi ngờ rằng cô đang khóc, nhưng lại không dám kiểm chứng.
--
Ôn Noãn vẫn cứ không yên tâm về Ôn Uyển, nhất định phải ở dưới nhà chờ cô.
Hướng Đồ Nam không có cách nào, chỉ có thể chờ cùng cô.
Cũng may không bao lâu sau, xe Trình Vị Thức cũng đến nơi.
Cô từ từ chạy tới, cùng Trình Vị Thức đã xuống xe chào hỏi.
“Chị tôi đâu?”
“Ngủ rồi.”
Ôn Noãn cẩn thận mở cửa xe, Ôn Uyển đang ngồi dựa trên ghế, rũ đầu, quả thật là đang ngủ say.
Ôn Noãn không thể đánh thức chị mình, chỉ có thể sai bạn trai nhà mình: “Đến đây, anh đẹp trai, cơ hội thể hiện của anh đến rồi, hộ em bế chị em lên lầu đi.”
Hướng Đồ Nam liếc nhìn Trình Vị Thức.
Anh do dự một chút, né tránh tầm mắt.
Hướng Đồ Nam thở dài trong lòng, cúi người, vươn hai tay, chuẩn bị bế người xuống xe.
“Để tôi đi.” Trình Vị Thức bỗng nhiên cắt ngang anh.
Hướng Đồ Nam khẽ thở phào, lập tức lùi sang một bên, tiện tay kéo Ôn Noãn cứ nhìn chằm chằm Trình Vị Thức như hổ rình mồi lại.
Dưới mí mắt bọn họ, còn sợ anh chiếm tiện nghi của Ôn Uyển được à?
Ôn Noãn quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, rất có ý muốn chơi đẹp anh.
Anh lập tức nở nụ cười lấy lòng xin tha, nhân tiện gãi vào lòng bàn tay cô.
Ôn Noãn dẩu môi, nhìn như không hài lòng, nhưng bình thường vẻ mặt này của cô tỏ vẻ cô đã không tức giận nữa rồi.
Trình Vị Thức hoàn toàn không thấy được chút lời ngon tiếng ngọt sau lưng của đôi vợ chồng son bên cạnh. Anh nới lỏng cổ áo, rồi cởi nút tay áo, kéo tay áo khoác lên một chút, sau đó mới cúi người, thật cẩn thận mà bế Ôn Uyển trong xe ra.
Từ khi Ôn Noãn từ chức, cô và Hướng Đồ Nam cùng nhau chuyển nhà, chuyển đến ở cùng một khu nhà với Hướng Đông Dương.
Ôn Uyển ở trong phòng cho khách ở tầng hai, từ cửa vào, lên lầu, đến đưa cô vào phòng ngủ, lên tới trên giường, cô vẫn ngủ mê man, cho dù một dấu hiệu muốn tỉnh lại cũng không có.
— —
Đối với Ôn Uyển mà nói, cô thật sự đã rất lâu chưa từng có giấc ngủ bình yên như vậy. Cảm ơn ly rượu trắng kia, có thể khiến cô ngủ thật ngon giấc một đêm như vậy.
Đáng tiếc sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô đau đầu khủng khiếp, cả người vẫn choáng váng nặng nề, một chút tinh thần cũng không có.
Ôn Noãn ngồi ở mép giường cô, vẻ mặt lo lắng.
“Mấy giờ rồi?” Cô hỏi. Cổ họng đau, giọng nói rất khàn, giống như khi cô bị cảm lần trước.
“Gần 9 giờ rồi.”
Ôn Uyển bị thời gian này dọa sợ, vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng cả người mềm nhũn, lại ngã trở lại giường.
“Chị, chị còn nhớ tối hôm qua chị về thế nào chứ?” Ôn Noãn lo lắng sốt ruột, “Chị với Trình Vị Thức…… Trước kia từng yêu nhau?”
Trong đầu Ôn Uyển ong một chút, trong chốc lát không nhớ nổi, tối qua rốt cuộc đã làm gì, hoặc đã nói gì đó.
“Sao lại hỏi như vậy?” Cô giả bộ thoải mái.
Vẻ mặt Ôn Noãn nghiêm túc lại: “Vậy, chị còn nhớ tối hôm qua là ai đưa chị về không?”
Trong lòng Ôn Uyển có chút luống cuống, trực giác mách bảo tối hôm qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Cô ngồi dựa ở đầu giường, cố hết sức khôi phục lại ký ức về chuyện tối hôm qua, dần dần, ký ức từng chút sống lại.
Cô kính rượu anh.
Anh nói đưa cô về.
Cô lên xe anh, sau đó……
Mặt Ôn Uyển trở nên hơi trắng bệch, cuối cùng vì chút ký ức mơ hồ này, mà làm cô cảm thấy xấu hổ cùng lúng túng.
Cô chống tay xuống giường, từ từ bò dậy, xốc chăn xuống giường.
“Chị còn chưa đánh răng rửa mặt, những việc này, chờ chốc nữa chúng ta lại nói.”
Ôn Noãn cũng không cản cô.
Ôn Uyển ở trong phòng tắm rửa mặt, ngây ngốc nhìn chính mình trong gương.
Uổng phí có bề ngoài xinh đẹp, mà tâm hồn lại không thú vị, đúng thật là dễ khiến người khác nhàm chán.
Anh rốt cuộc vẫn mất đi hứng thú với cô.
Cho tới bây giờ, cô thật sự rất muốn hỏi anh một chút, cô rốt cuộc không tốt chỗ nào? Chỉ cần anh không hài lòng, cô đều có thể sửa, nhưng lúc này, nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, cô bỗng nhiên không muốn hỏi nữa.
Không thích chính là không thích, đâu ra nhiều lý do như vậy.
Ôn Uyển ngẩn người trong phòng tắm rất lâu, biết tránh cũng không thể tránh, cuối cùng vẫn phải mở cửa đi ra.
“Noãn Noãn.” Cô đứng cạnh cửa phòng tắm, một tay nắm chặt khung cửa, nắm chặt đến mức làm ngón tay đau nhức, “Đừng hỏi được không? Chị chỉ có thể nói với em rằng, ở trong lòng anh, chị không quan trọng lắm. Một chút cũng không quan trọng, là loại có thể có thể dễ dàng bỏ qua.”
Hết lần này đến lần khác vứt bỏ rụt rè, hết lần này đến lần khác chủ động, đem mọi tự tôn mặc anh giẫm đạp, cô đã không biết bản thân còn có thể làm gì nữa?
Lại tiếp tục không biết xấu hổ mà dây dưa, ngay cả cô cũng sẽ khinh thường chính mình.
Cho nên, cứ như vậy đi.
Thật sự chết tâm rồi.
Cũng nên hết hy vọng rồi.
Ôn Noãn đi đến trước mặt cô, cho cô một cái ôm.
“Được, em không hỏi. Chị, dù sao chị hãy nhớ, mặc kệ ra sao, em cũng ở bên cạnh chị.”
Mắt Ôn Uyển nóng lên, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng: “Chị biết. Noãn Noãn, sau này đừng nghĩ đến việc giật dây cho chị nữa, chị tạm thời thật sự không muốn lại bàn đến chuyện yêu đương. Nhưng mà em yên tâm, sau này nếu gặp được người thích hợp, chị vẫn sẽ sẵn sàng thử một lần.”
Ôn Noãn càng ôm chặt cô hơn: “Được.”
“Còn nữa, đừng nói cho mẹ, chị không muốn bà ấy lo lắng.”
“Được.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Hướng Đồ Nam đứng ở ngoài cửa.
“Anh Trình ở dưới lầu, muốn gặp chị chúng ta.”
“Không gặp!” Ôn Noãn cả giận nói.
Hướng Đồ Nam quá hiểu tính cách bạn gái mình, nhưng đây là chuyện của Ôn Uyển, có lẽ nên để tự cô quyết định.
Trong mắt Ôn Uyển có do dự, có không buông bỏ, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì để nói hết, cậu bảo anh ấy đi đi.”
Ôn Uyển, làm người phải biết xấu hổ, phải có giới hạn.
Không được gặp lại, không được hèn nhát nữa!