Ái Linh nhìn nhan sắc của nguyên chủ trong gương. Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang.Mắt như quả hạnh, đong đầy mà sáng ngời. Làn da trắng hồng, thân hình thắt đáy lưng ong. Có thể nói nhan sắc của nguyên chủ ở thời này chính là tuyệt sắc thiên hương.
Ái Linh chải tóc cùng súc miệng xong, Liên Hoa liền dâng lên tráp trầu sơn son. Những miếng trầu trong khay đều được têm vô cùng đẹp mắt.
Cô như thường mà cầm lên nhai, đây được coi như là thú vui hoặc cũng là cách tẩy ô uế thời này. Những bé gái khi nhuộm đen răng từ năm 14 tuổi về sau sẽ được nhai trầu. Sau đó cô liền nhổ bã trầu vào ống bên cạnh.
Ái Linh ngồi trên trường kỷ mà ăn sáng, tới buổi trưa thì cả gia đình mới sum họp ăn uống.
Bộ trường kỷ ngũ sơn đặt chính giữa nội viện, những món ăn phong phú đặt đầy trên đó. Ái Linh đan tay, chắp lại cung kính mà cúi thấp người trước hai người ngồi ở đó.
" Thưa nội "
" Thưa mợ "
✓ mợ: mẹ
Hai người trước mặt vẫn chưa động đũa mà chỉ gật đầu. Sau đó Ái Linh ngồi vào chỗ của mình.
Mợ trước mặt mỉm cười nhẹ với Ái Linh
" Chúng ta đợi một chút, thầy sắp về rồi "
✓ thầy: cha
Vừa nhắc đã thấy cha nguyên chủ, vẫn mặc bộ triều phục tím đi vào nội viện.
Phu nhân thấy vậy liền đứng dậy vội cầm chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán của phu quân.
" Chàng sao lại vội vàng như vậy, ngay cả triều phục cũng không thay ra "
Trần thừa tướng cười sảng khoái
" Nàng không biết đâu, hôm nay ta chọc cho nhị điện hạ tức tới mức muốn hộc máu. Hiện tại tâm trạng ta rất vui..... nô bộc đâu,mau đem rượu tới đây. Hôm nay ta phải uống cho thật đã mới được "
Trần phu nhân trước mắt bị chọc cho cười lên, ngay cả bà nội trong viện cũng cười nhẹ.Ái Linh nhìn cảnh tượng đầm ấm, trong lòng lại dâng lên cổ xót thương khó nói thành lời.
Cả gia đình ngồi vào bàn ăn, ông cha trước mặt vẫn đang mải kể về chiến tích của mình trên triều. Ai cũng chăm chú nghe, bầu không khí gia đình cực kỳ vui vẻ hài hoà.
Nô bộc chạy tới, quỳ xuống bẩm báo
" Lạy đại nhân, điện hạ tới "
Trần thừa tướng dừng đũa, không khí cũng yên ắng lại.
" Là vị điện hạ nào "
Nô bộc quỳ trên đất run rẩy thưa
" Chính là nhị điện hạ, thưa đại nhân "
Ông cau chặt mày, phất áo mà quay đi. Bữa cơm gia đình đang vui vẻ liền trầm lắng trở lại
Ba người vẫn ngồi đó ăn uống, khi ăn xong Ái Linh hành lễ định về viện của mình thì liền có nô bộc quỳ trước chân mà thưa
" Tiểu thư, đại nhân kêu người ra gian chính có chuyện "
Ái Linh nhăn mặt, gian chính là ngoại viện.Từ trước tới giờ nữ nhân trong nhà rất ít ra đó. Vì nơi đó có nhiều nghĩa bộc ( nô bộc nam). Nơi đó lại là nơi tiếp đón khách khứa của thừa tướng nên nữ nhân lại càng không tới đó.
Ái Linh giọng khó hiểu hỏi
" Vì sao thầy lại kêu ta ra đó "
Nghĩa bộc quỳ dưới đất mà nói
" Đại nhân nói, nhị điện hạ có chuyện hệ trọng cần gặp người "
Trần phu nhân nghe vậy liền không ngồi đó nhìn nữa
" Điện hạ....trước giờ làm gì có qua lại với tiểu thư mà có chuyện hệ trọng cần nói chứ "
Bà đứng lên đập bàn một cách tức giận
" Nói, rốt cuộc là có chuyện gì "
Nô bộc sợ hãi mà tường thuật lại câu chuyện mình nghe được.
" Lạy phu nhân, nhị điện hạ nói tiểu thư cùng điện hạ tâm đầu ý hợp. Đã gặp mặt nhau vài lần nên....nên muốn bàn chuyện đính ước "
Trần phu nhân nghe vậy liền quay mặt ý thâm dò nhìn Ái Linh. Cô đương nhiên lập tức lắc đầu, nước mắt sắp lưng tròng, bộ dạng cực kì oan ức.
Trần phu nhân giận dữ dẫn người ra tới gian chính. Ái Linh khi vào đã man mạng che, ngồi xuống đã lập tức có bình phong che chắn.
Trần phu nhân ngồi cạnh bên thừa tướng, nhị điện hạ ngồi ghế bên phải sát thừa tường.
Trần thừa tướng sắc mặt khó coi hỏi
" Con...có từng gặp mặt nhị điện hạ chưa "
Ái Linh đứng dậy hành lễ mà đáp một cách chắc nịch.
" Thưa thầy, từ trước tới giờ con chưa bao giờ gặp nhị điện hạ "
Liêm Phó nghe vậy liền đứng phắt dậy, đi tới muốn ngó qua bức bình phong mà hỏi. Thấy hắn hành xử lỗ mãng như vậy đám nô bộc liền chặn lại.
Thừa tướng cũng nghiêm giọng
" Điện hạ, xin người tự trọng "
Thấy mình đã hành xử lỗ mãng Liêm Phó liền lui lại, ngồi vào chỗ cũ.
" Là ta thất lễ, chỉ là do ta nghe tiểu thư nói vậy khiến lòng ta đau đớn nên mới vậy"
Trần phu nhân im lặng nãy giờ liền cất lời
" Thưa điện hạ, tiện thiếp xin mạn phép hỏi. Người biết đối với nữ nhân, thanh danh quan trọng như tính mạng. Ngày hôm nay, người tới đây nói con ta tâm đầu ý hợp với người. Có từng nghĩ sẽ làm tổn hại đến thanh danh tướng phủ, tổn hại thanh danh hoàng thất chưa "
Vừa nói bà vừa chấp tay cung kính mà đưa lên cao. Liên Phó bị một phu nhân chất vấn, trên mặt liền đỏ bừng. Hắn không nói được lời nào liên tục chỉ quạt vào phu nhân.
" Ngươi....ngươi...."
Thừa tướng không nói gì nhiều, chỉ quay qua hỏi kỹ lại hắn
" Điện hạ, người dám chắc là con ta có qua lại với người "
Hắn bắt được trọng tâm liền gật đầu chắc chắn. Thấy hắn như vậy ánh mắt thừa tướng bắt đầu nảy sinh sát ý.
Nhưng ông vẫn bình tĩnh nói về luật của triều Liêm
" Điện hạ, theo đạo luật hoàng thất. Con cháu hoàng thất nếu sỉ nhục, tổn hại thanh danh của thần dân. Sẽ lập tức bị phạt 50 roi, người biết chứ "
Liên Phó nghe tới đây, sắc mặt liền hơi xanh lại nhưng hắn vẫn chắc chắn.
" Ta chắc rằng ta có qua lại với tiểu thư "
Thừa tướng cười lớn, đã muốn tha cho ngươi mà ngươi cứ cắn chặt không buông.
" Nếu đã vậy, hay là chúng ta mời bà đỡ trong chu điện tới kiểm nghiệm "
✓ đền đỏ, chu điện: ý chỉ cung đình.
Liêm Phó sảng khoái mà đồng ý, hắn chắc chắn đêm đó đã lấy được cái ngàn vàng của Liên Yến rồi. Nên cho dù có cho người tới kiểm tra thì chỉ có mất mặt thừa tướng thôi.
Với chức danh của thừa tướng mời được bà đỡ trong cung không khó. Khoảng thời gian qua một nén hương thì bà đỡ cũng đến.
✓ 1 nén hương: 45-60 phút.
Hai bà đỡ vào phủ đã lập tức vào việc, Ái Linh được đưa vào gian kế bên mà kiểm nghiệm. Lúc đầu họ cởi hết đồ cô ra, kiểm phần trên rồi tới phần dưới.
Thời gian trôi qua 1 tuần trà, ai ở ngoài sảnh chính cũng bồn chồn không yên. Hai bà đỡ ra ngoài liền quỳ xuống mà bẩm báo.
" Thưa đại nhân, tiểu thư vẫn là thân trong trắng "
Nghe tới đây Liêm Phó lập tức đứng dậy, la lên như phát điên
" Làm sao có thể, làm sao là thân trong trắng được. Hôm qua ta đã....."
Không để hắn nói hết câu Ái Linh đã nói một cách oan ức
" Điện hạ, người hết lần này đến lần khác vũ nhục ta. Có phải là muốn ta chết đi đúng không "
Nước mắt Ái Linh như hạt châu liên tục rơi xuống, bộ dạng không thiết sống
" Thanh danh ta coi như hủy rồi....về sau...."
Không nói hết câu, cô đã lập tức đập đầu thật mạnh vào cột đình gần đó. Máu trên trán chảy dài xuống mặt. Cảnh tượng trước mắt quá kinh hoàng khiến cho Liêm Phó cứ đứng chết trân ở đó.
Trần phu nhân hét lên thất thanh, bà chạy lại mà ôm Ái Linh vào lòng. Vùi mặt vào người cô mà khóc nức nở
" Con ta...con ơi....sao lại như vậy....con.."
Cú sốc quá lớn, bà trực tiếp ngất đi trên người Ái Linh. Thừa tướng bàng hoàn trước cảnh tượng khi thấy phu nhân cùng con mình như vậy.
" Mau mời đại phu, mời đại phu "
Ông ôm phu nhân của mình lên, còn Ái Linh thì được hai nghĩa nô ( nô bộc gái) dìu đỡ về phòng.
Trước khi đi thừa tướng để lại một câu cho Liêm Phó
"Chuyện ngày hôm nay, ta sẽ nhớ lấy "