• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng qua, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy tỷ lệ hỏi được khu mỏ từ miệng Tiểu Bạch có lẽ như Mèo Đen đitìm một khu mỏ vậy, trắc trở ngang nhau.

Mặc dù Cẩu Bất Lý mềm cứng đều làm, nhưng Tiểu Bạch như tên cô bé, hoàn toàn ngốc nghếch, căn bản không biết bọn Cẩu Bất Lý đang nói gì.

Dần dà, Tô Tầm cực kỳ nóng nảy.

Mất công có thêm một cái đuôi, ai cũng không vui.

Cho nên nói thế giới này kỳ dị mà, đâu phải chuyện nào cũng có thể theo ý mình. Dù bạn là nam chính.

Tô Minh là một nam chính đấy, kết quả lại bị Tô Tầm dễ dàng giết trong nháy mắt.

không hỏi được vấn đề gì từ Tiểu Bạch, vô số lần anh muốn vung đao, nhưng đều bị Nguyễn Kiều Kiều ngăn cản.

“Đừng mà đại nhân, tôi sợ máu.”

“...”

Khi cô nói câu này, tất cả mọi người đều thoáng im lặng, sau đó lặng lẽ quay đầu đi.

Chả biết là người nào mới vừa vung dao giết heo rừng, còn mắt không chớp tim không đập nhanh băm thành tám mảnh.

Có điều, lúc nói như thế, Nguyễn Kiều Kiều dùng giọng điệu nũng nịu nói với Tô Tầm, anh đều sẽ nghe lời. Dẫu trên mặt anh hiện mấy chữ ‘Tôi sẽ không nghe em’, song kết quả...

Hành động thường xuyên khác với vẻ mặt anh.

Haha... đúng là một boy đơn thuần.

Mãi không hỏi ra được vị trí khu mỏ, đất hoang cũng chẳng cần thiết ở lại. Nguyên nhân chỉ có một, Sai Nhĩ nằm vùng ở thành Nhân Loại tra ra tin tức.

Tin tức Tô Minh chết đã truyền đến thành Nhân Loại. Hơn nữa, Thú vương cũng đang trên đường tới.

Tóm lại, nếu Tô Tầm không đi, chỉ e sẽ không đi được nữa.

Tô Tầm vẫn một bộ lười biếng, bóp chết con bồ câu đưa tin của Sai Nhĩ, sau khi báo một tiếng với Nguyễn Kiều Kiều tối nay ăn bồ câu nướng, rồi trốn đi ngủ.

Gần đây anh cực kỳ thích lên cây ngủ, rõ ràng không phải động vật họ nhà mèo, nhưng thích trèo cây. Thỉnh thoảng còn thích mang theo Nguyễn Kiều Kiều cùng nhau trèo.

Cây cối ở đất hoang rất cao, dần dà, bệnh sợ độ cao của Nguyễn Kiều Kiều cũng được chữa khỏi. Thậm chí, cô còn cảm thấy kiểu hẹn hò này rất ‘lãng mạn’.

Đứng trên cao, nhìn xa. Tô Tầm ngồi trên cây khô, cái đuôi thật dài buông thõng xuống, giống như lông cáo. Nguyễn Kiều Kiều nhịn không được sờ một cái.

Đúng là rất đã tay đó.

“Đại nhân, anh nhìn gì thế?”

“không nhìn gì cả.” Tô Tầm nhìn Nguyễn Kiều Kiều, chậm rãi nhắm mắt lại.

“...” Gần đây anh thích làm cô cụt hứng à?

Nguyễn Kiều Kiều biết có Tô Tầm ở đây, nên cô sẽ không bị ngã. Chẳng qua cô cũng cố gắng ít nhìn xuống dưới, vì ——

Rất cao, cô sợ.

Tuy nhiên một mảng rừng xa xa, trời đất giao nhau thành một màu. Cảnh tượng như vậy làm người ta nghĩ tới vách núi ở núi tuyết, hai người cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự.

“Đại nhân.” Nguyễn Kiều Kiều lấy ra một hạt thông, đưa cho Tô Tầm, “anh cũng rất thích màu xanh ư?”

Tô Tầm ăn hạt thông cô đưa, nhai nhai, “Vị không tồi.”

“Đương nhiên.” Nguyễn Kiều Kiều nâng tay Tô Tầm, bỏ toàn bộ hạt thông còn sót lại lên tay anh.

Tô Tầm cúi đầu, nhìn hạt thông nơi lòng bàn tay, lại nhìn cô, “Em không thích sao?”

“Hử?”

Tô Tầm chỉ vào hạt thông, “Em không thích ăn hả?”

Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, “Thích ạ. Nhưng không phải đại nhân muốn ăn à?”

Tô Tầm không thèm nói tiếp, nhìn cô rất lâu, sau đó tiếp tục tựa vào thân cây.

“Tôi thích.” Lát sau, Tô Tầm nói một câu không đầu không đuôi.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn biển rừng nơi xa, khá lâu mới phản ứng kịp.

Ý Tô Tầm là thích màu xanh này, biển rừng này.

Lúc trở về, bồ câu nướng đã được Tiểu Bạch bưng lên. Tuy Tiểu Bạch ngốc nghếch, chả có sức sát thương gì, theo Tiểu Manh học võ cũng chỉ có thể chọc Tiểu Manh giận sôi người, cuối cùng chỉ có Nguyễn Kiều Kiều thu nhận cô bé.

một khoảng thời gian theo Nguyễn Kiều Kiều, cá tính của Tiểu Bạch cô cũng mò ra. cô bé này vốn dĩ không phải người thú thỏ gian xảo, cô bé hoàn toàn ngốc nghếch, chỉ thích hợp lấy về nhà, sinh con nấu cơm, nũng nịu với chồng.

Mấy chuyện máu me kia, hoàn toàn không thích hợp với cô bé.

Cho nên, cô nghĩ Tô Tầm muốn lợi dụng Tiểu Bạch để tìm khu mỏ là chuyện hoàn toàn không khả thi.

Chẳng qua cô cũng thấy rất tốt, tài nấu nướng của Tiểu Bạch không tồi, có cô bé giúp đỡ, cô cũng thoải mái không ít. Đây cũng là lý do sau cùng quan trọng nhất Tô Tầm không giết chết cô bé.

Tô Tầm ăn bồ câu nướng xong, bèn đi tắm rồi ngủ. Lúc Nguyễn Kiều Kiều thu dọn xong trở về, Tô Tầm nằm trên mặt đất, dường như đã ngủ.

“Đại nhân?”

không ai trả lời, chắc ngủ mất rồi. Nguyễn Kiều Kiều cẩn thận từng bước, cầm chăn đắp cho Tô Tầm. Khi chuẩn bị rời đi, tay chợt thít chặt, một thứ lông xù đã quấn quanh cánh tay cô.

Nguyễn Kiều Kiều quay đầu lại, chỉ thấy cái đuôi của Tô Tầm quấn lấy không biết từ lúc nào, cái đuôi lông xù cố tình trêu chọc cổ tay cô. Sức lực không nặng không nhẹ, mang theo mập mờ như có như không, mặt mo của Nguyễn Kiều Kiều có chút chịu không nổi.

Mẹ nó, đây là quyến rũ sờ sờ trước mắt nha. không ngờ Tô Tầm cũng học được chiêu này, biết nhược điểm của cô, sau đó đặc biệt công kích nhược điểm cô.

cô đâu phải người tùy tiện như vậy.

Nhưng —— một khi đã tùy tiện cô không phải là người nữa.

Tô Tầm cũng không ở giai đoạn động dục, song từ sau khi anh khai trai, giống như đã mở ra cánh cổng của thế giới mới. anh như bất kỳ giống đực khác, làm chuyện này không biết chán. Trước đó vì chuyện Bạch Đồ, anh bận rộn một khoảng thời gian, lại buồn phiền một quãng thời gian nữa, nên không ham muốn.

Tuy nhiên đêm nay trạng thái này quá rõ ràng.

Trắng trợn quyến rũ, cầu hoan.

Nguyễn Kiều Kiều cũng trống trải một khoảng thời gian, dục vọng là thứ không nói chính xác được. Trước đây khi chưa có nó thì dường như chẳng có gì quan trọng, nhưng khai trai rồi, cô phát hiện côcũng có chút ham muốn.

Tô Tầm vừa quyến rũ như thế, gặp cô giống như đốm lửa nhỏ mòi thùng thuốc nổ.

Bùm —— nổ tung.

Cũng chẳng biết là ai bắt đầu trước, dù sao đợi đến khi Nguyễn Kiều Kiều ý thức được, cô đã ôm cổ Tô Tầm.

Cái đuôi của anh nhanh chóng quấn lấy cô, kéo cô vào lòng.

“Chờ chút... hơi đau.. Này... tôi đã nói hơi đau rồi... Đồ chơi của anh lớn thế, không thể chậm rãi ra vào sao...”

Nguyễn Kiều Kiều hận không thể đá bay tên thô lỗ này ra ngoài, nhưng mới vừa động cước, đã bị Tô Tầm nắm chặt trong lòng bàn tay. Lần này đúng là anh chậm lại, dùng tay xoa dịu cô một chút, sau khi cảm giác được chỗ ấy ướt át, anh mới từ từ động.

Có điều, anh không phải boy kiên nhẫn, nên chốc lát sau càng lúc càng nhanh. Khiến Nguyễn Kiều Kiều như đi tàu bay, lúc lên lúc xuống, cả người nghiêng ngã như muốn văng ra ngoài.

Sau khi xong việc, lần nào cũng vậy, Nguyễn Kiều Kiều muốn đi tắm một chút, song ở nơi núi non khôngcó bóng người này, lại chẳng có sông thì ở đâu ra nhiều nước để tắm chứ.

Nhưng kêu lâu thế, miệng cô quả thực khô khốc.

Lúc uống nước, cái đuôi của Tô Tầm còn quét qua quét lại trêu chọc tấm lưng cô.

“Đại nhân, tôi không được rồi.”

Thân thể cô mềm mại, Tô Tầm tới một lần là làm đủ một tiếng, còn là hàng thật giá thật, nếu tới thêm lần nữa, ngày mai cô khỏi cần đi đường.

Cái đuôi anh chậm rãi hạ xuống, Nguyễn Kiều Kiều uống nước xong, đang định rời đi.

Hai người không ngủ chung với nhau, trừ lúc đặc biệt như thời điểm hiện tại.

Tô Tầm không thích có người ngủ chung với anh, Nguyễn Kiều Kiều cũng không miễn cưỡng. một mình cô tự do tự tại, càng thoải mái.

Nhưng cổ tay chợt thít chặc, Tô Tầm đã kéo cô ngã vào lòng anh.

“Buồn ngủ rồi, ngủ đi.”

“Đại nhân?” Nguyễn Kiều Kiều cọ cọ trong lòng Tô Tầm, sau đó cảm thấy tay đối phương càng ôm chặt eo cô hơn, rốt cuộc cô bất giác phát hiện một vấn đề.

Tối nay Tô Tầm muốn ngủ với cô.

Là ngủ thật sự, tuyệt đối không phải kiểu ngủ ưm ưm a a giữa nam và nữ kia.

Chẳng qua, cái ôm của Tô Tầm không khó tiếp nhận như tưởng tượng, dù sao trước đó hai người còn tình cảm với nhau mà.

Thậm chí, trên người anh còn có chút mùi mồ hôi, song Nguyễn Kiều Kiều không hẹp hòi thế. Người anhtràn đầy mùi vị sau khi hoan ái, lẽ nào cô không có ư?

Thôi, không ngại.

cô ôm hông Tô Tầm, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Ánh trăng điềm tĩnh, rọi vào người hai người ôm nhau ngủ, cũng có một cảm giác năm tháng bình yên.

Hôm sau, Nguyễn Kiều Kiều bị Tiểu Bạch đánh thức. Vì hai người là đầu bếp của cả nhóm, từng giây từng phút phải trông nom việc ăn uống của tất cả thành viên.

Nguyễn Kiều Kiều ngáp một cái, đặt cánh tay Tô Tầm vào trong chăn, bản thân theo Tiểu Bạch đi ra.

Nguyên liệu nấu ăn có hạn, Tiểu Bạch nấu canh thịt.

Nguyễn Kiều Kiều nếm thử, vị thịt nồng đượm, Tiểu Bạch còn bỏ thêm cà rốt làm món ăn ngon bất ngờ, khá giống canh cà rốt hầm xương trước đây Nguyễn Kiều Kiều ăn.

cô rât hài lòng với cô học trò này, đôi khi cô còn nhịn không được nghĩ.

Nếu Tiểu Bạch nhỏ lại vài tuổi, hoặc Cẩu Bất Lý lớn thêm mấy tuổi, nói không chừng còn có thể thu xếp nội bộ với nhau. Chứ không nhìn tính cách con trai cô đi, xa cách với người khác, cô thật sự lo cậu sẽđộc thân cả đời.

Tiến sĩ Gấu từng nói cô bận tâm quá sớm. Lông Tiểu Bạch còn dài nữa mà, cô quan tâm sớm vậy khôngphải mù quáng sao?

Làm mẹ - cái nghề này, là từ ngày đó có con đã bắt đầu nhọc lòng rồi, chừng nào không thể nhọc lòng nữa mới thôi.

Ăn sáng xong, Tô Tầm gọi Chuột Đệ tới. Hai người trốn ở một bên thương lượng một hồi, sau đó lúc Chuột Đệ lần nữa bước ra, đã mang đến một tin tức.

Bọn họ phải rời khỏi.

Vì Thú vương đang trên đường tới.

một câu thôi, Tô Tầm vẫn tránh đi.

Nhưng Nguyễn Kiều Kiều có chút không hiểu, thời điểm nhận được tin từ Sai Nhĩ, đáng lẽ Tô Tầm phải rời đi rồi, tại sao giờ mới đi?

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, theo cái tính thối của Tô Tầm, rất có thể anh lại tính toán chuyện gì đó sau lưng.

Chẳng qua Thú vương mà, một trong những nam chính trong truyền thuyết đấy, cô thực sự muốn mở mang một chút.

Thú vương dịu dàng phúc hắc, được nữ chính gọi là chàng trai ấm áp trong truyền thuyết, rốt cuộc là người thế nào.

sẽ không —— giẫm đạp tam quan của cô nữa chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK