Nguyễn Kiều Kiều đã lừa anh một lần. Lần này, cô tìm không ra lý do để lừa anh nữa.
Thấy cô cắn môi hồi lâu không nói lời nào, Tô Tầm mở miệng: “Lần đó, em không có cách nào chịu nổi cuộc thí nghiệm, rõ ràng chết rồi. Về sau, em nhảy nhót tưng bừng xuất hiện trước mặt tôi, không biết mặt tôi, còn sinh con cho tôi, rốt cuộc em là ai?”
trên ót Nguyễn Kiều Kiều toàn là mồ hôi.
cô là ai có quan trọng không? Từ đầu chí cuối cô đều là một người qua đường A không quan trọng gì.
“Tình huống của em tương tự Liễu Như Yên, tôi có thể nhận định em không phải người ở chỗ này? Hay em muốn tôi trấn hồn em, em mới nói thật?”
“...”
Đàn ông trở mặt đúng là như lật bánh tráng. rõ ràng trước đó hai người còn ngọt ngào nhiệt tình, giờ anh còn đòi trấn hồn cô.
Liễu Như Yên từng nói Tô Tầm dùng thủ đoạn đặc biệt trấn áp hồn cô ta. Nếu dùng thủ đoạn kiểu này trên người mình, Nguyễn Kiều Kiều rùng mình một cái.
“Đại nhân, tôi cũng không biết. Tôi không biết tôi đến từ đâu, thậm chí cũng chẳng biết đây là nơi nào. Dù sao... thế giới ban đầu trong trí nhớ tôi khác với thế giới này.”
“Khác chỗ nào?”
Tô Tầm ngồi trước mặt cô, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
“không có chiến tranh, rất hòa bình. Ừm, ít nhất mặt ngoài là thế.”
“Hả?” Ánh mắt đen láy của Tô Tầm dạo một vòng, “Còn gì nữa không?”
“Còn gì à?” Nguyễn Kiều Kiều nghèo từ rồi, cô vuốt đầu vắt hết óc suy nghĩ, “Thức ăn nhiều hơn chỗ này, ít ô nhiễm hơn. Con người cũng nhiều hơn ở đây. Đúng rồi...” cô nghĩ tới một khác biệt quan trọng nhất.
“Thế giới của tôi không có người thú.” Càng không có người bán thú.
Tô Tầm híp mắt, “Ý em là chỗ của em không có con người và người thú yêu đương?”
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, phát hiện sắc mặt Tô Tầm khó coi. cô lập tức thêm một câu, “Mặc dù khôngcó con người và người thú yêu đương, nhưng vẫn có khẩu vị nặng lắm. Chẳng hạn như nam với nam, nữ với nữ, nhân thú đều rất bình thường, nên anh không cần lo, tôi hoàn toàn không có vấn đề...”
Quả nhiên sắc mặt Tô Tầm khá lên hẳn. anh nắm tay Nguyễn Kiều Kiều, ôm vào lòng, “Em ở đó vừa thích nữ, nam và thú?”
“...”
cô đâu có khẩu vị nặng thế. cô chỉ là một cô gái có nhan sắc bình thường, nhưng thích người có nhan sắc thôi.
Ngại quá, Nguyễn Kiều Kiều nửa thật nửa giả nhìn Tô Tầm.
“Tôi thích người đẹp.” Trước khi mặt Tô Tầm đen lần nữa, Nguyễn Kiều Kiều nịnh nọt bỏ thêm một câu, “Giống như đại nhân ấy.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Tầm giống như trời nhiều mây chuyển qua trời quang, ánh mặt trời bắn ra bốn phía suýt chọc mù mắt chó của cô.
Sau đó Tô Tầm còn hỏi rất nhiều vấn đề, kể cả việc làm sao cô tới chỗ này và năng lực mới của cô.
Nguyễn Kiều Kiều đáp đúng sự thật, “Tôi không biết sao mình tới đây, dù gì cũng mơ hồ tới. Hơn nữa tôi chỉ là một cô gái bình thường, nếu đại nhân có cơ hội tới chỗ tôi, chắc chắn sẽ không để ý cô gái như tôi đâu. Mặt mũi bình thường, bản lĩnh cũng bình thường. Mỗi ngày chuyện thích làm nhất là hóng hớt xem náo nhiệt, thuận tiện bàn vô bàn ra.”
Tô Tầm nhìn cô, mặt mày dịu dàng, “Em lại biết...”
Đương nhiên cô biết. Đàn ông có nhan sắc, gia cảnh tốt, tâm tư lại quỷ dị như Tô Tầm, vừa nhìn đã biết không cùng thế giới với cô. Chỉ e mà ở bên kia, ít nhất là trai nhà giàu cán bộ cao cấp gì đó rồi.
Đồng nghiệp đã kết hôn từng nói với Nguyễn Kiều Kiều rằng quan hệ giữa người với người thật ra như vòng tròn. Bạn thuộc tầng lớp vòng tròn gì, người mà bạn gặp gỡ cũng ở vòng tròn ấy. Muốn vượt qua vòng tròn này lại khá chật vật.
Tô Tầm híp mắt, một lát sau anh giơ tay lên sờ mái đầu xù của Nguyễn Kiều Kiều, “Tôi ngược lại rất thích em.”
Sau khi cho cô một viên kẹo, anh lập tức ném cây gậy to ra, “Liễu Như Yên biết kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch, em cũng biết chứ?”
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu như trống bỏi, còn kém chút giơ hai tay lên xin thề.
cô không biết, cô chẳng biết gì hết mà.
không biết rốt cuộc Tô Tầm có tin hay không, dù sao đêm đó cô trôi qua một cách sóng yên biển lặng.
Lúc ngủ, Tô Tầm dùng đuôi của mình quấn quít cô chặt chẽ, dùng tư thế từ phía sau tiến vào cô. Khi ở trên giường, Tô Tầm xem như dịu dàng, có điều tối nay anh hơi thô bạo.
cô lại khô khốc, đau đến run cả người. Tô Tầm dừng động tác lại, khẽ liếm vành tai cô, động tác ngược lại thả chậm.
Cái tên này phát bệnh gì ấy.
Sau đó, Tô Tầm khôi phục sự dịu dàng ngày thường, còn dùng đuôi to của anh ôm cô. Cuối cùng giọng nói trầm thấp của anh vang bên tai cô.
“Sinh thêm một đứa con gái cho tôi.”
“...”
Tô Tầm vừa nói xong, Nguyễn Kiều Kiều sợ đến mức cả người run cầm cập, thân thể vừa động quấn lấy Tô Tầm. Tô Tầm không ngờ cô phản ứng lớn vậy, nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng.
Trải qua sự nhắc nhở của anh, rốt cuộc cô nghĩ tới một chuyện quan trọng nhất. Kinh nguyệt cách biệt ba năm của cô tới rồi, kinh nguyệt không chỉ đại diện cho đau bụng kinh, còn đại diện cho có thể mang thai.
Lúc đó khi mang thai Cẩu Bất Lý cô cũng không biết, đợi đến khi Cẩu Bất Lý tồn tại, cậu giống như mộtquả trứng lăn ra ngoài.
Hơn nữa, tiến sĩ Gấu nói, dựa theo nguyên lý, cô không thể sinh được con cho Tô Tầm. Cẩu Bất Lý là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn.
Tình cảm Tô Tầm dành cho Cẩu Bất Lý rất lãnh đạm, giờ anh lại muốn sinh thêm một đứa con gái. anhbị động kinh à?
Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, may mà lúc lên đường về thành Nhân Loại, kinh nguyệt tới, cô mới yên tâm.
Tạm thời cô thực sự chưa muốn có con.
Liễu Như Yên cũng theo Tô Tầm trở về. Vì Nguyễn Kiều Kiều thành thật nói ra suy nghĩ của Liễu Như Yên với anh, anh suy nghĩ một chút, vậy mà giữ lại mạng cho cô ta.
“Tôi có thể dẫn cô về, cũng có thể lần nữa đưa cô lên cao. Nhưng cô có biết tôi muốn gì không?”
Liễu Như Yên gật đầu, ánh mắt tràn đầy kiên định.
“Đại nhân yên tâm, tôi biết phải làm gì rồi.”
nói Liễu Như Yên ngu xuẩn, hình như cũng chẳng ngu đến mức hết thuốc chữa. Mặc dù biết Tô Tầm lợi dụng cô ta, song không phải cô ta cũng đang lợi dụng anh ư?
Dù gì hai người đều không phải người lương thiện gì.
Liễu Như Yên trở lại làm thái tử Lý Tuyển rất mừng rỡ. Nguyễn Kiều Kiều không kêu nổi cái tên ban đầu của thái tử – Chu Tuyển, vì thực sự quá hài, nên dứt khoát dựa theo chính hắn gọi Lý Tuyển.
Nguyễn Kiều Kiều còn đang suy nghĩ, trong nguyên tác tên Lý Tuyển này dành bao nhiêu tình cảm cho Liễu Như Yên, dù cô ta cắm bao nhiêu cái sừng cho hắn, hắn đều vui vẻ nhận. Về sau, ở thành Tây Bắc xuất hiện cuộc chiến tranh với quy mô lớn, rốt cuộc cô cũng sáng tỏ.
Dẫu Lý Tuyển có thích Liễu Như Yên không, hắn vẫn cần cô ta.
Chiến sự căng thẳng, hắn càng cần nhiều khoáng thạch - nguyên liệu chiến tranh hơn. Lúc này phải cần Liễu Như Yên rồi.
không biết cô ta có biết tâm tư của Lý Tuyển không? Dù sao hai người họ luôn anh anh em em, ngọt ngấy cả người.
Coi như Liễu Như Yên thông minh, ở chỗ Thú vương không nói ra kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch, chỉ làm Thú vương cho rằng cô ta là một sủng thiếp nho nhỏ.
Bằng không, dựa theo tính tình thối ấy của Thú vương, căn bản không để cô ta sống đến bây giờ.
Liễu Như Yên sống sót, mỗi ngày ngoại trừ tình cảm với Lý Tuyển ra, còn phải đi giám sát việc tinh luyện khoáng thạch. Trước đây việc này do Tô Minh làm, Tô Minh đã chết, theo lý thuyết hẳn nên đến phiên Tô Tầm.
Lý Tuyển còn kiêng kỵ Tô Tầm, Tô tướng quân bị phái đến Tây Bắc đánh với bọn người thú, anh vẫn làm công việc sở trường, thay hắn tìm khoáng thạch khắp nơi.
Nhưng có lẽ Tô tướng quân thực sự già rồi, Tây Bắc bên kia rất lâu không truyền đến tin tức tốt, trái lại liên tiếp nhận được tin tức tổn thất nghiêm trọng.
Lý Tuyển giận dữ, người càng phẫn nộ hơn chính là cha ruột của Lý Tuyển, tổng chỉ huy của quốc gia này. Ông ta vừa tức giận mắng Tô tướng quân không tận trung hoàn thành trách nhiệm, vừa tra ra được vũ khí Lý Tuyển đưa có vấn đề, dù sao vấn đề cuối cùng đều ở trên người Lý Tuyển.
Sau cùng Lý Tuyển hết cách, đành phái Tô Tầm đi Tây Bắc làm giám quân. Tiện thể trên đường đi còn có một Liễu Như Yên đi theo giám thị Tô Tầm.
Liễu Như Yên nói là đi kiểm tra chất lượng nhóm vũ khí kia, thật ra là khoáng thạch xuất hiện vấn đề. Kẻ sáng suốt đều biết Lý Tuyển cài người ở chỗ Tô Tầm.
hắn biết nhà họ Tô đối xử tệ bạc với Tô Tầm, lai lịch của anh còn là câu đố, Tô tướng quân không phải đánh mắng anh, thì cũng nuôi anh không bằng một con chó.
Tô Tầm ghi hận, mấy năm nay Lý Tuyển đều thông qua Lý Manh Manh biết được điểm này. Cho nên đây cũng là lý do hắn vứt bỏ Tô Minh, xoay qua túm lấy Tô Tầm.
Nhưng hai người rốt cuộc có quan hệ máu mủ, lòng nghi ngờ của Lý Tuyển rất nặng, suy nghĩ một hồi dứt khoát dùng Liễu Như Yên thực hiện kế phản gián[1].
[1]Kế phản gián: chống địch bằng kế lý gián.
cô ta phải làm hai cha con họ trở mặt thành thù.
Nguyễn Kiều Kiều chẳng biết Liễu Như Yên còn mang theo mục đích như vậy đến đây, nếu không chắc chắn cô sẽ nói với Liễu Như Yên, đừng uổng phí tâm tư.
Hai cha con này trở mặt thành thù lâu rồi được chưa?
Đến thành Tây Bắc, lần đầu tiên Nguyễn Kiều Kiều trông thấy chiến tranh tàn khốc. Vũ khí công nghệ cao thì sao, đối với người thú có năng lực chữa trị, chỉ có viên đạn được tinh luyện từ khoáng thạch mới có thể giết chết họ.
Nhưng tài nguyên kiểu này rất quý, không thể tái sinh.
một ngày nào đó, loài người không tìm được tài nguyên như vậy nữa, có phải cũng mất đi ưu thế duy nhất ở trước mặt người thú không.
Vừa vào thành, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy hơi thở ngột ngạt, bầu không khí ngoại trừ bụi khói, còn có mùi máu tanh nồng nặc.
Nguyễn Kiều Kiều túm tay Cẩu Bất Lý, có chút muốn ói. Cẩu Bất Lý vừa kịp đỡ lấy cô, “Mẹ, mẹ khôngsao chứ?”
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, “không sao.” Cuộc sống thoải mái quá lâu, cô cũng trở nên yếu ớt hẳn.
Tô Tầm đang nghiên cứu công việc vào thành với Chuột Đệ, nghe được lời này lập tức quay đầu, “Sao thế?”
“Mẹ hơi khó chịu ạ.”
Tô Tầm phất tay, “Tới khách sạn.”
Chuột Đệ vô cùng kinh ngạc, “không phải đi phủ tướng quân trước sao?”
Tô Tầm nhếch môi cười lạnh, “Đưa Liễu Như Yên qua đó trước.”