• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời dâng lên từ phía đông, ánh nắng xuyên qua tầng mây, xua tan đám sương trong sơn cốc, lại không thể làm tiêu tan khói mù trong lòng Bách Lí Triều Hoa.

Hắn nghĩ đến một loại khả năng, sắc mặt từ tái nhợt chuyển sang tối tăm, một đôi mắt thâm thúy hung ác nham hiểm, xuyên thấu qua lụa trắng nặng nề mà nhìn chằm chằm Tống Yêu Yêu, như đang xuyên thấu qua nàng ta, nhìn một người khác.

“Khởi bẩm Thiếu cốc chủ, vừa có người đưa tới thứ này.” Đang lúc yên lặng, một thị vệ áo đen chạy như điên mà đến, quỳ gối trước mặt Úc Cẩm Huyền, đôi tay dâng lên một cái hộp. Bên ngoài chiếc hộp kia khắc hoa văn tinh xảo, được khóa lại bằng một chiếc khóa đồng nhỏ.

“Là ai đưa tới đây?” Tiết Hồng Lệ hỏi.

“Bẩm Tiết cô nương, người nọ tự xưng là chưởng quầy của Hiệu cầm đồ đứng đầu thiên hạ, từng nhận người giao phó, phải tự tay giao vật này vào tay Thiếu cốc chủ Độc Vương Cốc.”

Hiệu cầm đồ đứng đầu thiên hạ, đây là tên của hiệu cầm đồ, không phải tất cả hiệu cầm đồ đều có thể lấy danh hào “Đứng đầu thiên hạ”, hiệu cầm đồ này đã có lịch sử mấy trăm năm, mỗi một đời chưởng quầy đều vô cùng thần bí.

Mặc kệ là thứ gì, chỉ cần không phải vật chết, vào hiệu cầm đồ này, trừ khi là chủ nhân của vật phẩm tới chuộc, ai cũng không thể đoạt được vật phẩm. Bởi vậy trên giang hồ có ai có được bảo vật, tạm thời không thể bảo quản, thì sẽ nghĩ ra việc đem bảo vật đi cầm đồ, ước định kỳ hạn tới chuộc lại.

Tiết Hồng Lệ kỳ quái nói: “Độc Vương Cốc chưa từng có giao dịch gì với Hiệu cầm đồ đứng đầu thiên hạ, có phải đưa sai hay không?”

Thị vệ đáp: “Thuộc hạ đã xác nhận rất nhiều lần, chưởng quầy cũng nhiều lần bảo đảm, tuyệt đối sẽ không đưa sai, chiếc hộp này chính là đưa cho Thiếu cốc chủ. Hắn nói, mười lăm năm trước có một cô nương, bỏ một trăm lượng hoàng kim, gửi chiếc hộp này ở hiệu cầm đồ, cùng hắn ước định, vào ngày hôm nay của mười lăm năm sau, tự hắn phải đưa hộp đến Độc Vương Cốc.”

“Có biết trong hộp là thứ gì?” Tiết Hồng Lệ lại hỏi.

Thị vệ lắc đầu: “Thuộc hạ không dám tự mình mở ra, chưởng quầy cũng không biết, bởi vì chủ nhân của hộp đã từng nói, ngoại trừ Thiếu cốc chủ, ai cũng không được mở chiếc hộp này ra.”

Tiết Hồng Lệ quay đầu nhìn Úc Cẩm Huyền, vẻ mặt lo lắng: “Thiếu cốc chủ, sợ sẽ có nguy hiểm.”

Ánh mắt của Úc Cẩm Huyền dừng ở trên mặt hộp, hơi ngừng lại, cầm hộp vào trong tay.

Tiết Hồng Lệ tiến lên một bước: “Thiếu cốc chủ, có lẽ nên mời giám định.”

Bách Lí Triều Ca cũng nói: “Tiết cô nương nói đúng, hộp này có kỳ quặc, Thiếu cốc chủ vẫn nên cẩn thận mới tốt.”

Bách Lí Triều Hoa nhíu mày, không nói một lời, đầy mặt như suy tư gì.

Đinh Đương nhỏ giọng hỏi: “Công tử biết huyền cơ trong đó?”

“Mười lăm năm trước ta vẫn còn là một đứa trẻ chín tuổi, suốt ngày bị khóa ở trong hồ thuốc, ngoại trừ Độc Vương Cốc, giang hồ không ai biết sự tồn tại của ta, nếu như có người thật sự có thể tính kế tới trên đầu ta, người này nhất định không phải người thường, đã không phải người thường, nếu muốn hại ta, cần gì phải mất công như thế.” Úc Cẩm Huyền bật cười, hai ngón tay nắm lấy khóa đồng, dùng sức kéo, “Lạch cạch” một tiếng, khóa đồng theo tiếng mà mở.

Úc Cẩm Huyền mở nắp hộp gỗ ra.

Tất cả ánh mắt của mọi người ở đây, đều tụ tập tới chiếc hộp kia, vẻ mặt Tiết Hồng Lệ khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào hộp, giống như giây tiếp theo, hộp sẽ bắn ra đủ loại ám khí lấy mạng người.

Chỉ là mọi người đợi nửa ngày, đều không chờ được ám khí, nhưng thật ra ánh mắt Úc Cẩm Huyền lại thay đổi.

Hắn nhìn thoáng qua đồ vật trong hộp, đột nhiên quay đầu nhìn thi thể của Tống Yêu Yêu đang nằm trên mặt đất, trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc kia, biểu tình từng tấc mà vỡ ra, che kín khiếp sợ cùng khó có thể tin.

“Thiếu cốc chủ.” Giọng nói của Tiết Hồng Lệ kéo tinh thần của Úc Cẩm Huyền về.

Úc Cẩm Huyền lấy đồ vật bên trong hộp ra, đó là một miếng ngọc bội màu đỏ máu, điêu khắc hình phượng hoàng, liếc mắt nhìn qua, giống như một con phượng hoàng lửa đang bay lên.

Nhóm người Bách Lí Triều Ca không nhìn ra được miếng ngọc bội này có chỗ nào huyền diệu, có thể làm Úc Cẩm Huyền có phản ứng như thế, sắc mặt Tiết Hồng Lệ cũng thay đổi giống Úc Cẩm Huyền.

Bọn họ chưa từng thấy ngọc bội phượng hoàng triền ti, tất nhiên không biết, Úc Cẩm Huyền lấy ra không phải thứ khác, đúng là thứ bị Tống Yêu Yêu cướp đi, rồi lại biến mất ở dưới đáy hồ.

“Tại sao lại như vậy?” Đây là lần thất thố thứ hai trong hôm nay của Tiết Hồng Lệ.

Bách Lí Triều Ca nhẹ giọng hỏi: “Ngọc bội này có chỗ nào không ổn sao?”

“Thật không dám giấu giếm, ngọc bội này là đồ vật của Độc Vương Cốc, chỉ là không cẩn thận làm mất, hiện giờ tìm về, mất lễ nghĩa, làm các vị chê cười. Hồng Lệ, đừng làm khách nhân đứng trong gió, mời các vị vào nhà đi.” Vẻ mặt Úc Cẩm Huyền rất nhanh đã khôi phục như bình thường, cất ngọc bội phượng hoàng triền ti vào trong tay áo.

“Các vị, mời.” Tiết Hồng Lệ nói.

Đã là đồ của Độc Vương Cốc, lại chỉ là một miếng ngọc bội nho nhỏ, không có liên quan tới Bách Lí thị, Bách Lí Triều Ca cũng không đặt tâm tư ở trên đó, hợp tác với Độc Vương Cốc mới là chuyện quan trọng.

Từ khi thân phận của hắn bị bại lộ, Phù Loan vẫn luôn đuổi giết hắn cùng Bách Lí Triều Lộ, hắn cần phải mau chóng hợp tác với Độc Vương Cốc, đối phó Hoa thần giáo.

Đường Tinh Dao đi ở bên cạnh Bách Lí Triều Ca, dưới chân đột nhiên bị vấp, Bách Lí Triều Ca vươn tay, đỡ lấy cánh tay của nàng, dịu dàng nói: “Cẩn thận, Tinh Dao.”

Đường Tinh Dao ngước mắt, đối diện với khuôn mặt tuấn lãng bất phàm của hắn, trên mặt nổi lên mấy phần đào hoa: “Ta không có việc gì, nhị công tử.”

“Đã nói qua vài lần, kêu tên của ta là được.” Bách Lí Triều Ca bất đắc dĩ mà thở dài.

“Triều Ca.” Gương mặt Đường Tinh Dao nổi lên một nhiệt độ bỏng người, nhỏ giọng gọi một câu.

Mấy người đi theo Tiết Hồng Lệ rời đi. Bách Lí Triều Hoa xụ mặt, đi ở cuối cùng. Đinh Đương đi hầu ở bên cạnh hắn, lo lắng mà nhìn hắn.

Cảm xúc của Bách Lí Triều Hoa không được ổn.

Quanh thân hắn che chở một tầng hơi thở âm lãnh, so với gió lạnh cuối thu còn muốn âm vèo vèo hơn. Đinh Đương hiện giờ đối với Bách Lí Triều Hoa vừa kính vừa sợ, Ngu Phương Linh chết như tằm ăn lên một chút lương thiện cùng ôn nhu cuối cùng trong lòng Bách Lí Triều Hoa.

Tuy rằng Đinh Đương không tận mắt nhìn thấy, nhưng những người còn sống sót trên thuyền đều đang nói, là Bách Lí Triều Hoa tự tay giết chết thê tử của hắn. Hắn tẩu hỏa nhập ma, đến cả chính thê tử của mình cũng không thể nhận ra, kiếm Linh Tê giết vô số người, cuối cùng cũng lấy mạng Ngu Phương Linh.

Đinh Đương nhớ rõ khi hắn nhìn thấy Bách Lí Triều Hoa, bàn tay nắm kiếm Linh Tê của hắn đang run, trên tay đều là máu, máu đó là của hắn, lòng bàn tay hắn bị kiếm Linh Tê cắt thành từng vết, chảy rất nhiều máu.

Có lẽ chỉ có giết chóc cùng máu tươi, mới có thể tạm thời làm hắn quên đi đau đớn.

Một ngày đó, giáo đồ của Ma giáo hơn phân nửa đều chết dưới kiếm Linh Tê của hắn, cũng là từ khi đó, tên của kiếm Linh Tê cùng Bách Lí Triều Hoa, làm tất cả giáo đồ của Ma giáo nghe tiếng sợ vỡ mật.

Bách Lí Triều Hoa thật sự đang kề bên bờ vực tẩu hỏa nhập ma, trong cổ họng hắn dường như nếm tới một hơi thở tanh ngọt, hắn cố ép cỗ hơi thở tanh ngọt này xuống.

Bách Lí Triều Ca không biết đến ngọc bội phượng hoàng triền ti, nhưng hắn lại biết.

Ước chừng ở mười lăm năm trước, hắn từng gặp miếng ngọc bội này, miếng ngọc bội này quá xuất chúng, nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ gặp qua ngọc bội nào giống miếng ngọc bội đó.

Khi miếng ngọc bội kia chiếu vào đáy mắt, nữ tử áo đỏ cùng ký ức mười lăm năm trước, tất cả dũng mãnh tràn vào trong đầu.

Năm Bách Lí Triều Hoa bảy tuổi ấy, đã bái một nữ tử làm sư phụ, nàng thường mặc y phục đỏ, hắn không còn nhớ rõ bộ dáng của nàng, chỉ nhớ mang máng nàng rất đẹp, một bộ váy áo màu đỏ đó, như những ngọn lửa bốc cháy phía chân trời, để lại ấn tượng khắc sâu cho Bách Lí Triều Hoa.

Nàng bị thương, là Bách Lí Triều Hoa cứu nàng. Nàng đưa ra yêu cầu dạy hắn võ công, dạy lại là chiêu kiếm pháp Vô Song cuối cùng đã thất truyền của Bách Lí gia.

Bách Lí Triều Hoa nhiều lần suy đoán thân phận của nàng, từng trộm giả bộ ngủ, quan sát hành động của nàng. Vào ban đêm, nàng lấy ra một miếng ngọc bội màu máu, màu sắc của miếng ngọc bội kia rất đậm, cứ giống như có máu đang chảy xuôi trong đó, lại còn được điêu khắc hình dạng phượng hoàng, bị nàng cầm ở trong tay, ánh nến chiếu vào, giống như tùy thời sẽ bay lượn về trời.

Nhiều năm qua đi như vậy, mặc dù Bách Lí Triều Hoa đã mơ hồ với đoạn ký ức này, khi lần nữa nhìn thấy miếng ngọc bội này, hắn vẫn lập tức nhận ra nó.

Mới vừa nghe đoạn đối thoại giữa Úc Cẩm Huyền cùng Tiết Hồng Lệ, ngọc bội phượng hoàng triền ti hẳn là bị “Tống Yêu Yêu” cướp đi, nhảy vào trong hồ, giờ phút này hẳn phải nằm ở trong bùn dưới đáy hồ.

Bách Lí Triều Hoa rất rõ ràng, người đoạt ngọc bội của Úc Cẩm Huyền không phải Tống Yêu Yêu, nàng chỉ là mượn thân thể của Tống Yêu Yêu, Tống Yêu Yêu đã chết ở trong tay hắn, trong thiên hạ này có thể mượn xác hoàn hồn, hắn chỉ từng thấy một người.

Người kia chính là thê tử kết tóc của hắn, Ngu Phương Linh.

Nàng đã trở lại.

Nàng sống lại ở trong thân thể của Tống Yêu Yêu.

Nàng không hề tới gặp hắn, ngược lại tới Độc Vương Cốc đoạt ngọc bội của Úc Cẩm Huyền.

Là nàng cướp ngọc bội đi, rồi lại đưa trả ngọc bội về tay người trong hiệu cầm đồ, còn nói rõ ngày hôm nay của mười lăm năm sau cần phải đưa lại đây, chỉ có thể phỏng đoán ra một khả năng —— “Sư phụ” mười lăm năm trước từng dạy hắn võ công chính là Ngu Phương Linh.

Nàng sớm đã biết chính mình vào mười lăm năm sau, sẽ bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó, cần phải cướp đi ngọc bội phượng hoàng triền ti. Cướp phượng hoàng triền ti vốn không do nàng mong muốn, nàng dùng xong ngọc bội phượng hoàng triền ti, muốn đem phượng hoàng triền ti trả về chủ cũ, lại sợ bị Úc Cẩm Huyền truy tìm, cho nên ngẫu nhiên một lần trở lại mười lăm năm trước, dùng phương thức này, đem trả ngọc bội phượng hoàng triền ti cho Úc Cẩm Huyền.

Cứ như vậy, Úc Cẩm Huyền căn bản không có cách đi truy tìm nàng của mười lăm năm trước.

Bách Lí Triều Hoa không nhịn được thấp giọng nở nụ cười, khóe miệng gợi lên một độ cung, cất giấu mấy phần cố chấp không muốn người biết.

Hóa ra, Lưu thẩm là nàng, Thanh Nhi là nàng, Tiểu Ngu là nàng, Phương Linh là nàng, ngay cả sư phụ của hắn, vẫn là nàng.

Từ lúc bảy tuổi, nàng cũng đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Hơn hai mươi năm cuộc đời, nàng không ngừng thay đổi thân phận, không ngừng xuất hiện ở trước mặt hắn.

Chỉ là, vì sao nàng đã trở lại, lại không chịu tới gặp hắn? Lần này rõ ràng không giống trước kia, bọn họ đã quỳ xuống trước thiên địa cùng ánh trăng, kết làm phu thê đời đời kiếp kiếp.

Nàng sống lại trong nháy mắt, cùng hắn gần trong gang tấc, chỉ cần nàng mở miệng gọi tên của hắn, hắn nhất định sẽ mừng rỡ như điên mà ôm nàng vào trong lòng.

Vì sao… Không chịu tới gặp hắn?

Năm ngón tay của Bách Lí Triều Hoa nắm chặt, móng tay ép vào vết sẹo ngày xưa trong lòng bàn tay, tùy ý để đau nhức lan tràn. Chỉ có thân thể chịu thống khổ, mới có thể ngăn chặn đau đớn đang lăng trì trong lòng hắn, làm hắn không đến mức rơi vào trong điên cuồng.

Editor: Q17

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK