• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tỉnh lại lần nữa, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy. Ngu Phương Linh mở mắt, nhìn quanh bốn phía, đỉnh đầu là mành lụa màu xanh lá, phía sau rèm là một ao tắm, ao đặt sau núi giả, từ đường rãnh chảy ra dòng nước, rót vào trong ao.

Ngu Phương Linh nghe được tiếng nước, chính là tiếng của dòng nước này.

Bên ao ngồi quỳ một bóng người, bóng người kia đưa lưng về phía Ngu Phương Linh, mơ hồ có thể phân biệt ra, đó là bóng dáng của một nam tử. Sương mù lượn lờ phiêu ra từ trước người hắn, mờ mịt một khoảng, không thấy rõ bộ dáng.

Hắn đang pha trà.

Động tác của hắn rất ưu nhã, từng cử động đều như một bức tranh, Ngu Phương Linh nhận ra bóng dáng này.

Phù Loan!

Cô lấy lại bình tĩnh. Phù Loan có rất nhiều thế thân, những thế thân đó bất luận là thân hình hay là hành động cử chỉ, dường như phải giống Phù Loan như đúc, cô không chắc chắn người trước mặt này là Phù Loan thật, hay là thế thân.

“Tỉnh?” Nam tử rót một ly trà, nhẹ nhấp một ngụm, thanh âm nhạt nhẽo từ sau rèm phiêu lại đây.

Ngu Phương Linh đợi choáng váng trong đầu dần rút đi, giãy giụa đứng dậy, phất mành, đi đến trước mặt Phù Loan.

Tạm thời xưng hắn là Phù Loan đi.

Phù Loan ngẩng đầu lên, con ngươi sâu thẳm lẳng lặng mà đối diện với cô.

Ngu Phương Linh nhìn chằm chằm mặt nạ Mẫu Đơn trên mặt hắn.

Khóe môi Phù Loan cong lên một độ cung mỉa mai: “Ngươi thoạt nhìn rất bình tĩnh, chắc đã sớm dự đoán được ta sẽ đến tìm ngươi, Liễu cô nương, hoặc là, ta hẳn nên xưng hô ngươi là Ngu cô nương.”

Đây là Phù Loan!

Ngu Phương Linh kích động, bí mật của cô chỉ có Phù Loan thật biết, Phù Loan sẽ không nói bí mật này cho thế thân của hắn. Xem ra hắn đã đoán ra, cô là Tư Họa đã cướp đi Hồng Ngọc Nô, cũng là Ngu Phương Linh nhiều năm trước tặng hắn Hồng Ngọc Nô.

“Vì sao không nói gì? Bị câm?” Ý mỉa mai trên khóe môi Phù Loan dày đặc vài phần, rót một ly trà, đưa cho Ngu Phương Linh.

Ngu Phương Linh ngồi quỳ đối diện hắn, tiếp nhận chung trà hắn đưa, nhờ chung trà che đậy, sờ lên chiếc nhẫn trên ngon tay.

Nhẫn còn cất giấu hai cây đinh độc, nếu như nhân lúc Phù Loan chưa chuẩn bị, dùng đinh độc giết hắn, lại dùng chủy thủ cắt da mặt của hắn ra, gỡ mặt nạ Mẫu Đơn xuống…

Trong đầy Ngu Phương Linh tràn đầy ý nghĩ máu me.

Phù Loan bất động mà nhìn cô một cái, nhẹ gác chung trà lên bàn. Động tác của hắn rất nhẹ, mặt bàn lại lặng yên lõm xuống một phân.

Động tác nâng chung trà của Ngu Phương Linh cứng đờ. Võ công của Phù Loan đã khôi phục, thậm chí càng mạnh hơn trước.

Người nam nhân này thật sự ngoan tuyệt, ba năm trước đây, hắn trước sau không thể đột phá một bước《 Hoa thần quyết 》 cuối cùng, tự biết không phải là đối thủ của Bách Lí Triều Hoa, đơn giản cắt đứt đường lui lại xông ra, mượn tay Bách Lí Triều Hoa, phế đi võ công của mình, lại lợi dụng tình ý của Bách Lí Triều Lộ, ẩn nhẫn ngủ đông ba năm, bắt đầu lại từ đầu.

Không biết lần này võ công của hắn đã tu tới bước nào.

“Trong lòng ngươi đang nghĩ sẽ giết ta như thế nào? Thật là làm ta đau lòng, ngươi và ta nói ra sao cũng đều là người quen đã lâu, ta hao hết trăm cay ngàn đắng mời ngươi tới đây, nhưng đầu ngươi lại chỉ nghĩ giết ta.” Miệng Phù Loan nói đau lòng, nhưng trong giọng nói lại không thấy một chút đau lòng nào.

“Ngươi mời ta tới đây, chắc cũng không chỉ ngồi nói việc này thôi đâu nhỉ.” Vẻ mặt Ngu Phương Linh chưa thay đổi, trong lòng lại nghi ngờ gấp đôi. Phù Loan tìm cô lâu như vậy, hơn nửa là vì phá giải mê chướng trong lòng, làm sao hiện tại không vội mà giết cô, ngược lại như đang muốn trò chuyện việc nhà.

“Tất nhiên không phải, ta mời ngươi tới, là làm tân nương của ta.” Phù Loan đứng dậy.

“Ngươi nói cái gì?” Vẻ mặt Ngu Phương Linh nứt ra.

“Nửa tháng sau chính là ngày hoàng đạo, chuẩn bị thật tốt, tân nương của ta.” Phù Loan cười khẽ một tiếng, xoay người rời đi.

“Phù Loan, ngươi nói rõ ràng cho ta, cái gì gọi là tân nương của ngươi! Ngươi mẹ nó rõ ràng đaz luyện võ công đoạn tử tuyệt tôn!” Ngu Phương Linh đứng dậy đuổi theo bước chân của hắn, không nhịn nổi, phun ra một câu nói bậy.

Phù Loan nghe thấy câu “Đoạn tử tuyệt tôn” kia, bước chân ngập ngừng, suýt chút nữa lảo đảo một bước.

Mới vừa đi tới cửa, hai bóng người đã che phía trước Ngu Phương Linh, ngăn cô lại, xụ mặt nói: “Cô nương mời về.”

Ngu Phương Linh nâng mắt, Phù Loan một lần nữa cất bước, bóng dáng dung nhập vào trong ánh nắng mặt trời, càng đi càng xa.

Ngu Phương Linh nhìn hai đang người vừa ngăn cô lại, hai người đều mặc đồ đen, bội đao bên hông, nhịn khuôn mặt, dáng vẻ nỗ lực nghẹn cười.

Một câu “Đoạn tử tuyệt tôn” kia của Ngu Phương Linh, thật sự quá chấn động, nhiều năm như vậy, luôn luôn được tôn sùng là bảo vật võ lâm, 《 Hoa thần quyết 》, không ngờ lại bị người ta hình dung như thế.

Đoạn tình tuyệt ái, nói cách khác, còn không phải là đoạn tử tuyệt tôn sao?

Tưởng tượng như vậy, Phù Loan luyện môn võ công này dường như cũng không có gì đáng giá để hâm mộ.

Ngu Phương Linh thu hồi ánh mắt.

Không cần phải nói, hai người đang canh giữ ở trước cửa này nhất định là cao thủ số một số hai.

Trong viện này đều là người của Phù Loan, giải quyết hai người này cũng không chạy ra ngay được, Ngu Phương Linh đánh mất ý tưởng dùng đinh độc bắn hai người họ, xoay người quay về phòng.

Cô không thể gấp gáp, cô phải bình tĩnh lại, nhìn xem Phù Loan định làm như thế nào, cô còn lâu mới tin Phù Loan thật sự muốn cưới cô. Dù sao mục đích của cô đã đạt được, Phù Loan xuất hiện, lừa lấy được mặt nạ Mẫu Đơn của hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Phù Loan đi ra sân, Thị Kiếm đứng ở cửa sân chờ hắn.

“Chuẩn bị công việc thành thân, sau mười lăm ngày nữa sẽ thành thân, đừng quên đưa thiệp mời cho Bách Lí Triều Hoa.” Phù Loan nhàn nhã phân phó, như bị mê hoặc, trong đầu có một âm thanh quỷ dị, không ngừng lặp lại câu “Đoạn tử tuyệt tôn” kia của Ngu Phương Linh.

Đúng là gặp quỷ.

“Tuân lệnh, giáo chủ.” Thị Kiếm gật đầu.

Đợi Phù Loan đi xa, Thị Kiếm truyền đạt lời Phù Loan nói cho Chúc Lan Nhược.

Trước khi Hoa thần giáo bị công hãm, Chúc Lan Nhược do quá điên điên khùng khùng làm người ta phiền chán, bị người viết thư cáo trạng đến trước mặt Phù Loan, Phù Loan sai người đưa nàng ta ra khỏi Hoa thần giáo đi tĩnh dưỡng, ngược lại cứu nàng ta một mạng.

Chúc Lan Nhược điên rất nhiều năm, hai năm trước tinh thần đột nhiên tỉnh táo, bên người Phù Loan vừa lúc thiếu nhân tài, liền triệu hồi nàng ta về căn cứ bí mật, lấy thân phận Tả hộ pháp cũ ở lại bên cạnh Phù Loan.

Chúc Lan Nhược nghe nói Phù Loan muốn cưới Ngu Phương Linh, trong mắt tràn đầy oán độc: “Đây là có chuyện gì? Không phải nói nàng ta là tâm ma của giáo chủ, giết nàng thì giáo chủ có thể đột phá tâm ma, luyện đến một tầng cuối cùng của thần công, sao giờ lại quyết định cưới nàng?”

“Trước kia giang hồ đều đang lan truyền tin nàng ta đã chết, cách bảy năm, giáo chủ trước sau không thể đột phá, ngươi cảm thấy giết nàng ta thêm một lần nữa là có thể giúp giáo chủ đột phá sao?”

Ánh mắt Chúc Lan Nhược biến ảo.

“Ngươi yên tâm, giáo chủ sẽ không giữ nàng ta lại.” Ánh mắt Thị Kiếm phiêu xa, nhìn màn trời màu xanh, lẩm bẩm nói, “Hoa thần giáo từng có người luyện thành thần công này, trước động tình, lại chặt đứt, đây mới là mấu chốt để đột phá tâm ma. Mười bốn tuổi giáo chủ đã quen nàng, tâm sinh ma chướng, chỉ là khi đó niên thiếu, không biết tư vị tình yêu. Hiện giờ có muốn trở lại năm mười bốn tuổi, đã không có khả năng, nếu muốn đột phá ma chướng, không bằng tự mình nếm thử mùi vị tình yêu, đền bù cho tiếc nuối năm đó, lại chặt tình căn, khi đó tâm ma sẽ phá.”

Khi Bách Lí Triều Hoa cưỡi ngựa đuổi về Vạn Hoa Lâu đã là lúc sao đầy trời. Hắn đẩy cửa phòng, mới vừa cởi áo khoác trên người ra, treo ở trên bình phong, đã đi vào hai tên ám vệ, quỳ gối trước người hắn: “Giáo chủ, thuộc hạ có tội, Liễu cô nương đã… Mất tích.”

Bàn tay đang nâng lên của Bách Lí Triều Hoa ngừng giữa không trung.

Bách Lí Lam biết được tin tức Ngu Phương Linh mất tích, nhanh chóng gọi thám tử hôm nay giám thị ở Vạn Hoa Lâu tới, mang đến tranh đã vẽ xong hôm nay, trình lên trước mặt Bách Lí Triều Hoa.

Bách Lí Triều Hoa vững vàng mang khuôn mặt lạnh lẽo, xem từng bức tranh, cho đến khi nhìn đến khuôn mặt ôn nhã của một thanh niên trên giấy.

“Tề Ngọc!” Bách Lí Lam thấy rõ bộ dáng người nọ, hốt hoảng mà nói ra một cái tên.

Bách Lí Lam lập tức cho người đi tra tung tích của Tề Ngọc. Lần này mất tích là Ngu Phương Linh, Bách Lí Lam không dám chậm trễ, gọi tất cả thám tử ở Trường An cùng với người ở gần Trường An ra hết.

Quả nhiên không phụ lòng người, tới nửa đêm, rốt cuộc truyền đến tin tức.

Bách Lí Triều Hoa suốt đêm cưỡi ngựa ra khỏi thành.

Bóng đêm tối như vẩy mực, màn trời treo một vòng trăng, ánh trăng mông lung chiếu xuống, xuyên thấu qua cành lá, chiếu ra một mảnh loang lổ.

Bách Lí Triều Hoa cưỡi ngựa ngừng ở giữa đường, ánh sáng loang lổ dừng trên gò má hắn, chiếu rõ đáy mắt hắn.

Một chỗ khác của ánh trăng, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới, trước xe treo hai ngọn đèn lồng, chiếu lên gò má người đánh xe.

Người đánh xe kéo chặt dây cương, quát lớn kéo ngựa dừng lại, dáng vẻ kinh hoảng mà nhìn Bách Lí Triều Hoa: “Ngươi, ngươi là người phương nào? Vì sao cản xe ngựa của chúng ta?”

Từ bên trong xe dò ra một bàn tay trắng nõn, tiếp theo, một nữ tử áo đỏ đi ra.

Tiết Hồng Lệ bằng vào thị lực tốt thấy rõ Bách Lí Triều Hoa, kinh ngạc nói: “Là ngươi. Không biết Bách Lí công tử đêm khuya tới đây, có việc gì sao.”

Bách Lí Triều Hoa cưỡi ngựa đi đến trước xe, nhìn vào trong xe phía sau Tiết Hồng Lệ, trong xe ngồi Úc Cẩm Huyền cùng Tề Ngọc.

Tề Ngọc nâng mắt, liếc nhìn Bách Lí Triều Hoa một cái, đầy mặt toàn vẻ khiếp sợ, che lại miệng vết thương ho nhẹ một tiếng: “Bách Lí Triều Hoa? Ta đang muốn đi tìm ngươi, Liễu sư muội nàng…”

Bách Lí Triều Hoa chưa nói một lời, cưỡi ngựa rời đi.

Bách Lí Lam vội vàng giục ngựa đuổi kịp: “Giáo chủ, đã xảy ra chuyện gì?”

“Chúng ta trúng kế.” Bách Lí Triều Hoa nói, “Ong dẫn đường đều thả ra hết chưa?”

“Giáo chủ yên tâm, đều đã thả ra ngoài, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức.” Bách Lí Lam nói.

*

Nửa tháng chớp mắt đã qua.

Ngoại trừ ngày bị chộp tới ấy, nửa tháng tới nay, Ngu Phương Linh cũng chưa từng gặp lại Phù Loan.

Mỗi ngày chỉ có ma ma đưa cơm cùng nha hoàn quét tước có thể nói chuyện với cô hai câu, từ trong miệng họ cũng không hỏi ra được gì.

Trong lúc đó cô gặp được Chúc Lan Nhược, cô cho rằng Chúc Lan Nhược đã chết ở trong đại chiến Hoa thần giáo lần đó, nhưng giờ nàng ta không những không chết, ngược lại khôi phục thần trí, trở thành trợ thủ đắc lực của Phù Loan.

Lần này người giúp cô trang điểm thành tân nương chính là Chúc Lan Nhược.

Khi Chúc Lan Nhược trang điểm cho cô, từ đầu đến cuối đáy mắt đều treo vẻ oán độc cùng ghen ghét.

Ngu Phương Linh đề phòng nàng ta sẽ giết mình, ngón tay vẫn luôn không rời khỏi nhẫn trên tay.

Nhưng Chúc Lan Nhược lại chả làm gì, giúp cô trang điểm xong liền rời đi.

Ngu Phương Linh nhìn mình ở trong gương. Không ngờ, tay nghề của Chúc Lan Nhược không tệ, chẳng sợ nàng có ghen ghét mình, thì cũng không hề quấy rối khi trang điểm. Lần trang điểm này cho tân nương, đã tăng mạnh vẻ đẹp cho Liễu Uyển Âm.

Hai thị nữ đỡ cô, thay cô đội mũ phượng lên.

Ngu Phương Linh chỉ cảm thấy đầu mình như đang đỡ tảng đá cả ngàn cân, linh tính trong đầu chợt lóe, mũ phượng làm nặng như vậy, không phải là phòng ngừa tân nương nhất thời bỏ trốn chứ? Đương nhiên, cô chỉ là mua vui trong khổ. Tất cả nghi lễ, quy chế khi kết hôn, Phù Loan đều chưa từng bạc đãi cô, có thể nhìn ra được, hắn thật sự muốn nghiêm túc cưới cô một lần.

Mang xong mũ phượng, đội lên khăn voan, tầm mắt bị một màu đỏ tươi giấu đi. Có người đỡ cô đi tới cửa, vượt qua ngạch cửa, đi tới hỉ đường đã chuẩn bị tốt.

Dọc theo đường đi đã có tiếng pháo, cũng có chiêng trống vang trời. Quanh co lòng vòng một lúc, Ngu Phương Linh cảm giác được lụa đỏ trong tay mình bị người cầm.

Cô cụp mí mắt, nhìn về phía người nọ, chỉ nhìn đến một đôi cẩm ủng màu đỏ, cùng với một đoạn vạt áo đỏ tươi.

Một chỗ khác của lụa đỏ truyền đến lực kéo, kéo theo cô rời đi. Cô theo lực kéo kia, đi đến giữa sảnh lớn.

“Nhất bái thiên địa ——”

Ngu Phương Linh hơi do dự, xoa nhẫn trên ngón tay.

Phù Loan rất thoải mái, chỉ cầm tù, chưa từng sai người lục soát người cô, có lẽ là bởi vì hắn biết, dựa vào vũ lực của cô, cho dù trên người có ẩn giấu vũ khí sắc bén, cũng không thể làm thương được tới tính mạng của hắn. Hắn rất vui lòng với đêm tân hôn, cởi áo cưới của nàng ta, cùng với đống vũ khí sắc bén, như là bảo vật mà tìm từng cái ra, rồi lại lột da róc xương nàng, ăn vào trong bụng.

Cô hẳn nên theo ý của Phù Loan, cứ bái thiên địa, chờ đến lúc vào động phòng, nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, dùng đinh độc giết hắn.

Nhưng cô đột nhiên nhớ tới Bách Lí Triều Hoa.

Cô đã từng cùng Bách Lí Triều Hoa bái thiên địa với ánh trăng, bọn họ cũng từng thề, chỉ yêu mình nhau, quyết chí không thay đổi.

Cô đã là vợ của Bách Lí Triều Hoa, nếu hôm nay cô lại gả cho người khác, Bách Lí Triều Hoa nhất định sẽ rất thương tâm.

“Phu nhân, nên bái thiên địa.” Hỉ nương đứng ở một bên thấy Ngu Phương Linh vẫn đứng thẳng người, không nhúc nhích, nhắc nhở một câu.

Phù Loan liếc nhìn hỉ nương một cái, hỉ nương hiểu ý, đưa ra một ánh mắt. Hai thị nữ đi lên trước, một trái một phải bắt lấy cánh tay Ngu Phương Linh, áp thân thể của cô xuống.

“Tân nương đã không chịu bái thiên địa, cần gì phải làm khó người khác.” Một giọng nói quen thuộc bỗng dưng vang lên ngoài cửa.

Ngu Phương Linh nhớ rõ giọng nói này, là cốc chủ Úc Cẩm Huyền của Độc Vương Cốc. Dựa theo thời gian thế giới này trôi đi mà tính, từ lần từ biệt trước kia, đã có bảy năm không gặp, không thể ngờ được hôm nay lại ở chỗ này gặp được hắn.

Đối với Úc Cẩm Huyền, trong lòng cô vẫn có chút áy náy, cô cướp mất di vật duy nhất mẫu thân hắn để lại, đến nay còn chưa có cơ hội trả cho hắn.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Sao sao!

Editor: Q17

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK