Hoàn Huyên không hiểu sao lại sinh ra cảm giác nhớ quê nhà, tim đập càng lúc càng nhanh, trái lại cương ngựa càng siết càng chặt.
Nhưng mà một cái phường nhỏ như vậy, bước chân thả chậm, không đến một lát bọn họ đã tới trước cửa tòa trạch viện kia.
Viện tử ở cuối ngõ Bắc phường, bên cạnh cửa trồng một cây du lớn, trên chạc cây trơ trụi phủ đầy tuyết đọng, trước cửa có dấu vết vó ngựa và bánh xe nhàn nhạt —— vừa rồi lại hạ một trận tuyết, hẳn là chủ nhân lúc sáng sớm ra khỏi cửa đã để lại.
Hoàn Huyên bỗng nhiên dâng trào sự sợ hãi mãnh liệt, Chu Nhị Lang thân là thủ lĩnh tặc phỉ, nhất định cực kỳ cảnh giác, bọn họ liệu sẽ nhận thấy không thích hợp, đào tẩu trước rồi không?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, trên trán hắn lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh mong manh, vất vả trèo đèo lội suối tìm tới nơi này, nếu người đi viện trống, quả thực hắn không dám tưởng tượng bản thân phải làm thế nào.
Quan Lục theo ở phía sau, thấy chủ nhân ngồi không nhúc nhích trên ngựa, tiến lên trước nói: "Công tử, không sao chứ?"
Hoàn Huyên tập trung lại, nói một tiếng "Không sao", xoay người xuống ngựa, đưa dây cương cho hắn, tự mình đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ môn hoàn.
Chiếc vòng bằng đồng sáng loáng gõ lên cửa gỗ sơn đen, tiếng vang "Tùng tùng" kia như thể gõ lên trái tim hắn..
Đợi người trông cửa một khắc lại tựa như trăm năm, trái tim Hoàn Huyên đang treo lơ lửng, cũng may bên trong cánh cửa cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân, cánh cửa "Kẽo kẹt" một tiếng, một tiểu đồng thanh y độ mười lăm mười sáu tuổi ló người ra từ cửa, xem xét Hoàn Huyên và Quan Lục Lang, trong mắt đầy hiếu kỳ; "Hai vị tìm ai?"
Quan Lục Lang nói: "Nơi này là Bạch trạch sao?"
Tiểu đồng gật đầu: "Đúng vậy, hai vị có việc gì sao?"
Quan Lục Lang nói: "Công tử nhà ta là khách thương tới từ Dương Châu, có việc muốn thỉnh giáo tôn chủ nhân, xin hỏi tôn chủ nhân có ở nhà hay không?"
Hoàn Huyên mặc thường phục, vẫn khó giấu được sự cao quý trên thân, khác hẳn với thương nhân bình thường.
Tiểu đồng kia cũng không dám trì hoãn: "Hai vị hỏi chuyện mua bán sao?"
Quan Lục Lang đáp phải.
Tiểu đồng có chút khó xử: "Lang quân bị bệnh, còn đang nằm dưỡng bệnh. Chuyện mua bán do nương tử lo liệu..."
Quan Lục Lang nói: "Nương tử nhà ngươi có ở nhà không?"
Tiểu đồng nói: "Nương tử đến cửa hàng, lúc này vẫn chưa về nhà. Hai vị đợi một lát, nô tài vào hỏi lang quân một tiếng."
Hoàn Huyên nói một tiếng "Làm phiền".
Tiểu đồng chạy "lịch bịch" về hướng hậu viện, một lát sau quay trở lại: "Lang quân nói cho người đến cửa hàng mời nương tử trở về, thỉnh hai vị vào chính đường ngồi chờ trước, dùng chén lạc tương."
Vừa nói vừa đưa hai người vào cửa.
Hoàn Huyên nói cảm tạ, cùng Quan Lục vòng qua bình môn, theo tiểu đồng kia vào trong viện.
Tiểu đồng nhận dây cương trong tay Quan Lục.
Quan Lục nói: "Tính cách con ngựa này hung dữ, người khác không thể chạm vào, cẩn thận đá tiểu huynh đệ bị thương đấy, để ta tự dắt đi."
Tiểu đồng liền dẫn hắn dắt ngựa đến chuồng.
Tiểu Hắc Kiểm lại không chịu đi, cứng đầu cứng cổ, hăng hái giơ chân, muốn chui vào viện.
Quan Lục Lang suýt nữa để nó tránh thoát, liều mạng túm chặt dây cương, lúng túng nói: "Con ngựa này nhận chủ."
Hoàn Huyên nhẹ nhàng vỗ đầu ngựa, thấp giọng nói: "Chúng ta vào tìm người, một con ngựa như ngươi tham gia náo nhiệt làm gì."
Tiểu Hắc Kiểm đương nhiên không chịu thỏa hiệp, hí vang với hắn một tiếng rồi muốn đá chân.
Quan Lục Lang vội vàng túm chặt lạc đầu*, toát hết mồ hôi, vất vả dắt ngựa vào chuồng.
(Ji: *Dây cương quấn quanh đầu ngựa)
Tiểu đồng hào phóng đổ rất nhiều cỏ khô vào máng, lại vốc thêm một nắm đậu cho nó, Tiểu Hắc Kiểm cũng không thèm nhìn, phát ra tiếng phì phì trong mũi quay mặt qua chỗ khác.
Hoàn Huyên lười quản con ngựa ngu ngốc này, theo tiểu đồng kia vào trong viện.
Đây là tòa trạch viện có ba hướng, hướng vào cửa là khu nô bộc và chuồng ngựa, hai bên một dãy kho chứa hàng, một chồng hàng hóa chất dưới hành lang, trông thế nào cũng là một nhà thương nhân bình thường.
Có một nô bộc áo nâu đang khuân vác hàng hóa lên xe, tuy rằng mặc y phục mùa đông dày nặng, cũng có thể nhìn ra thân hình những người này cao lớn cường tráng, chẳng qua bọn họ vốn đã quen làm việc chân tay nặng nhọc, vẻ ngoài vạm vỡ cũng không mấy kỳ lạ.
Đi qua viện môn thứ nhất, đình viện sạch sẽ hơn.
Trong đình trồng du hòe, bao quanh bốn phía hành lang, tuyết đọng trong đình được quét sạch sẽ, gạch xanh mang theo thủy quang, phát sáng như được quét dầu dưới ánh mặt trời. Mái ngói trên phòng cùng cỏ cây bị lớp tuyết dày bao phủ, như bọc quang cảnh cỏ cây điêu tàn ngày đông bằng một lớp bạc.
Thân thể Hoàn Huyên khẽ run rẩy khó mà phát hiện, tiểu viện tử này bình thường không có gì kỳ lạ, không khác gì vô số các dân trạch trên thế gian, nhưng hắn vừa bước vào nơi này, bỗng dưng cảm thấy quen thuộc và thân thiết, trong lúc ngẩn ngơ thậm chí còn ngửi được hơi thở quanh quẩn trong mộng.
Nàng đang ở đây, hắn cảm nhận rất rõ ràng, nàng nhất định ở đây.
Tiểu đồng đưa bọn họ tới chính đường, dọn tọa tháp, nói với hai người: "Thỉnh khách nhân ngồi, đã có người đến cửa hàng thỉnh nương tử."
Không đến một lát, có một tiểu tỳ thanh y bưng hai chén lạc tương tới.
Hoàn Huyên cùng Quan Lục Lang không ăn thức ăn người xa lạ bưng tới, bằng không nói không chừng bọn họ sẽ phát hiện, chén lạc tương này rắc thêm quả khô, thêm chút mật hoa hồng, không khác gì so với Lộc Tùy Tùy làm.
Tiểu đồng nói: "Khách nhân sao không dùng lạc tương? Có phải không hợp khẩu vị không?"
Không đợi bọn họ trả lời, lẩm bẩm: "Đúng nhỉ, tựa hồ nam nhân không uống lạc tương, tiểu nhân nấu trà cho hai vị vậy."
Quan Lục Lang nói: "Tiểu huynh đệ đừng làm, bọn ta không khát, ngồi đây chờ chủ nhân nhà ngươi là được."
Tiểu đồng nghe hắn nói như thế, cũng không tiếp tục kiên trì, thu tay đứng sang một bên.
Một lúc sau bầu trời chất chồng tầng mây xám, lại bắt đầu rơi tuyết, cách đây không lâu đình viện mới được quét sạch sẽ, tuyết lại dần tích tụ.
Tiểu đồng nói: "Bên ngoài tuyết rơi, để nô tài buông mành xuống?"
Hoàn Huyên lắc đầu, tầm mắt xuyên qua mành trúc cẩm ngạch màu xanh bị cuốn lên một nửa, nhìn tuyết rơi ngoài hành lang không chớp mắt.
Chờ đợi ước chừng non nửa canh giờ, bên ngoài cuối cùng truyền đến một tràng tiếng bước chân.
Tiểu đồng nói: "Hẳn là nương tử đã trở về, nô tài đi xem thử."
Nói rồi chạy ra phía ngoài.
Hoàn Huyên tức khắc kéo căng sống lưng, trái tim vọt tới cổ họng.
Tiểu đồng kéo cửa viện "Kẽo kẹt" một tiếng, đưa một người tiến vào viện.
Nữ tử kia thân hình cao gầy, thoạt nhìn lanh lợi giỏi giang, mặc một bộ xiêm y lụa sa tanh màu đỏ nhạt mềm mại, khoác áo lông sóc, bộ lông xám tro làm bật lên khuôn mặt trắng tựa ngọc.
Nàng rất xinh đẹp, cũng có một đôi mắt long lanh, nhưng nàng không phải Lộc Tùy Tùy.
Nàng mang đôi giày da hươu, bước qua tuyết đi vào đình, hướng về phía bọn họ, chiếc giày đạp lên tuyết đọng phát ra tiếng "Sột soạt", như đang nghiền nát trái tim Hoàn Huyên.
Quan Lục Lang nhìn sắc mặt trắng bệch của chủ nhân, thấp giọng nói: "Công tử không sao chứ?"
Hoàn Huyên lại dường như không nghe thấy gì cả, chỉ thất thần nhìn nữ tử kia.
Nữ tử vào chính đường, nhìn hai người một cái, chắp tay hành lễ: "Hai vị khách quý vạn phúc."
Hoàn Huyên nói: "Lộc phu nhân?"
Nữ tử mỉm cười gật đầu: "Không biết hai vị khách quý nghe vị bằng hữu nào nhắc tới?"
Quan Lục Lang đang muốn nói chuyện, hai mắt Hoàn Huyên lại bỗng nhiên sáng lên, bước nhanh ra ngoài phòng.
Nữ tử kinh ngạc nói: "Khách nhân đi đâu thế?"
Hoàn Huyên như thể không nghe thấy, ra khỏi chính đường, lập tức hướng về phía nội viện.
Nữ tử xách váy đuổi theo: "Khách nhân xin dừng bước, lang quân ốm đau trên giường, không thể gặp khách."
Nàng càng ngăn trở, Hoàn Huyên càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Có khách nhân đến thăm hỏi, nam chủ nhân tránh không gặp, thà mời thê tử trở về từ cửa hàng, trông thế nào cũng lộ ra vẻ kỳ quặc.
Cho đến lúc này hắn mới phát hiện ra điểm đáng ngờ, thật sự nhất diệp chướng mục mà.
Hắn càng đi sâu vào trong, càng có thể cảm giác được hơi thở của Tùy Tùy rõ ràng, hắn không thể bảo vệ nàng, nhất định nàng bị hắn làm tổn thương, lúc này mới trốn tránh không gặp hắn.
Tiếng gọi của nữ tử phía sau phảng phất truyền đến từ một thế giới khác, mọi thứ xung quanh bắt đầu méo mó biến dạng, tầm mắt trở nên mờ ảo.
Nhưng Hoàn Huyên chẳng quan tâm đến thứ gì nữa, loạng choạng xông vào nội viện nhà người khác, đẩy cửa phòng "cạch" một tiếng.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đắng, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của Tùy Tùy.
Gió lạnh xuyên qua cửa thổi vào trong phòng, lay động màn che trước giường.
Dưới giường đặt một đôi giày bằng lụa sa tanh mềm màu xám.
Không đợi Hoàn Huyên tới trước giường, một cánh tay thon gầy trắng xanh đẩy trướng màn.
Một khuôn mặt lộ ra, là một nam tử trẻ tuổi gầy trơ xương.
Nam nhân tuấn tú, nhưng sắc mặt trắng bệch có chút sắc xanh, hốc mắt và đôi má trũng sâu, đôi môi nứt nẻ bạc màu, hiển nhiên bệnh không hề nhẹ.
Hắn hoảng sợ nhìn Hoàn Huyên: "Ngươi... Ngươi là kẻ nào..."
- --