Tim gan Hoàn Huyên gắt gao cuộn chặt lại.
Thì ra nàng còn nhớ rõ, nàng đặc biệt tìm đến đây sao?
Hoa mai nở rồi, nàng thật sự đã trở lại, có lẽ nàng cũng không quên hứa hẹn năm nào.
Hắn không có cách nào thốt nên lời, cũng không có cách nào hít thở. Vui sướng quá đỗi như sóng lớn đánh ngã hắn, hắn chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, không biết hôm nay là hôm nào.
Nhưng ngay sau đó một giọng nói vang lên, giống một gáo nước lạnh tạt vào dập tắt vọng tưởng của hắn: "Tam lang, sao đệ cũng ở đây?"
Đại công chúa đi ra từ sau lưng Tiêu Linh, lúc này Hoàn Huyên mới phát hiện sau bọn họ còn có mấy cung nhân đi theo.
Hoàn Huyên nói: "Hai người tới nơi này làm gì?"
Đại công chúa nói: "Tới xem hoa mai, Tiêu tướng quân thích mai trắng, toàn bộ cung điện chỉ có cây hoa mai trắng này tươi tốt nhất, còn có cả cánh kép hiếm gặp, là năm đó tổ mẫu cho người dời từ Hồng Phúc tự đến đây đấy."
Dừng một chút nói: "Đúng rồi, khi đó đệ đã ra cung lập phủ."
Tùy Tùy nhìn xung quanh một vòng: "Hình như ta đã tới nơi này..."
Mi tâm Hoàn Huyên chợt động, đang định nói gì đó, Đại công chúa cười nói: "Cung điện chỗ nào cũng giống giống nhau mà."
Tùy Tùy gật đầu nói: "Có lẽ ta nhớ nhầm rồi."
Trí nhớ của nàng cũng không kém, nhưng rất nhiều chuyện không đặt trong tâm trí, chuyện lúc còn bé chỉ có ấn tượng mơ hồ, sớm đã ném ra sau đầu rồi.
Ánh sáng trong mắt Hoàn Huyên dần ảm đạm xuống.
"Đúng rồi," Đại công chúa lại nói, "Lúc còn nhỏ Thái tử phi từng được dưỡng dưới gối Thái Hậu, cũng ở trong viện này..."
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền nhớ ra chuyện sâu xa giữa hoàng đệ và Nguyễn Nguyệt Vi, ngượng ngùng gãi má, chỉ vào một chạc cây trên cao, nói với Tiêu Linh: "Cành đó thật đẹp, để Tam lang giúp tướng quân chiết nha."
Tùy Tùy liếc mắt sang Hoàn Huyên một cái, chỉ thấy hắn trầm mặt, môi mỏng mím chặt, không biết lại tức giận ai nữa, nàng cười nói với Đại công chúa: "Ta giúp công chúa chiết."
Dứt lời nhấc làn váy, nhẹ nhàng nhảy lên, nắm lấy một cành cây thô, mũi giày mượn lực từ thân cây, trèo lên linh hoạt, bám vào một cành cây cao hơn, nhẹ nhàng bẻ cành mai vừa rồi Đại công chúa chỉ tới, nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống nền tuyết, nhanh nhẹn như hồng nhạn.
Đại công chúa nhìn ngây ngốc, đến khi nàng cười tươi nhận lấy cành mai, vẫn có chút hoảng thần: "Thân thủ của Tiêu tướng quân thật đẹp, khi còn nhỏ ta cũng biết trèo cây, nhưng khó coi lắm, cứ như con thằn lằn."
Tùy Tùy cười: "Công chúa quá khen. Còn muốn cành nào không, ta giúp tỷ chiết."
Đại công chúa vội nói: "Đưa muội tới ngắm mai, sao lại để muội thay ta chiết hoa."
Tùy Tùy nói: "Không sao, ta cũng chỉ là mượn hoa hiến phật."
Đại công chúa lại nói: "Tiêu tướng quân mặc hồng y rất đẹp."
Tùy Tùy cúi đầu nhìn vạt áo nói: "Ngày lễ lớn vào cung yết kiến trưởng bối, ăn mặc nên tươi sáng một chút."
Đại công chúa nói: "Tiêu tướng quân có vẻ đẹp rực rỡ, nên mặc xiêm y diễm sắc."
Nàng dừng một chút nói: "Ta nhớ lúc còn nhỏ muội vào cung lần đó cũng mặc hồng y."
Tùy Tùy nói: "Công chúa còn nhớ rõ sao?"
Đại công chúa nói: "Lần đầu tiên ta thấy một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, đẹp đẽ như búp bê sứ, sao có thể quên được."
Không phải là búp bê sứ, Hoàn Huyên nói, tượng đất làm sao có thể nặn ra vẻ linh động lóa mắt người như thế? Nàng lúc đó tựa như tạo ra từ ánh sáng.
Nét mặt Tùy Tùy lại buồn bã.
Hoàn Huyên luôn không kiềm được mà nhìn nàng, vừa nhìn vẻ mặt nàng, liền biết nàng đang nhớ tới ai.
Đại công chúa cũng nhớ ra hôn sự của Tiêu Linh và Hoàn Diệp tựa hồ được định lúc vào cung yết kiến lần đó, cũng không khỏi thương cảm, không nói tiếp nữa.
Chiết cành xong, hai người cáo biệt Hoàn Huyên ra khỏi Đường Lê điện.
Trong đình viện to lớn chỉ còn lại Hoàn Huyên và một cây mai già.
Chú chim non năm đó bọn họ cùng nhau chôn, hạt mai họ trồng, phần mộ họ đắp, đương nhiên sớm đã không tìm lại được nữa.
Nàng chỉ nhớ sơ ngộ ngày ấy cùng trưởng huynh của hắn, vĩnh viễn sẽ không biết có một đứa trẻ vì một câu nói vô tâm của nàng, mà ngây ngốc chờ đợi canh giữ một hạt mai vĩnh viễn sẽ không nảy mầm suốt một năm.
Nàng thậm chí không nhớ đã từng gặp hắn.
Bởi vì bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, sinh ra trong sự chúc phúc, lớn lên trong tình thương yêu, sự chói lọi của thái dương đương nhiên chỉ thấy lẫn nhau, sao có thể nhớ rõ một cây cỏ dại, một tảng đá cứng đã từng chiếu đến chứ.
Hoàn Huyên đứng yên một hồi, cười tự giễu, đi ra khỏi cửa cung.
......
Ra khỏi Đường Lê điện, Tùy Tùy theo Đại công chúa đến yết kiến Hoàng Hậu.
Vì là lễ trong năm, Hoàng hậu thay tăng y, mặc áo bào Phật màu xanh hoa văn hoa sen, búi tóc cao, cài lược bạch ngọc, trong sự thanh tao lộ vẻ ung dung.
Thái độ bà khách sáo xa cách, tiềm tàng địch ý như có như không.
Tùy Tùy không để tâm, đây là chuyện hiển nhiên, nói đến cùng với chuyện của Hoàn Diệp, Hoàng hậu ôn hòa nhiệt tình quá mức mới có vẻ cổ quái, đổi lại là nàng e là cũng không thể tâm vô khúc mắc.
Nàng biết thủ đoạn Hoàng hậu đối với thứ tử, cũng biết bà lấy cái chết ra bức trưởng tử, nhưng nàng từ trước đến nay vẫn nhớ Hoàn Diệp nhiều lần nhắc đến mẫu thân với vẻ hoàn toàn sùng kính như vậy, không cách nào suy đoán ác ý về bà ta.
Hoàng hậu và nàng hàn huyên một hồi, ban một ít kim ngọc ngoạn vật và cung lụa, hương dược cho nàng; sau đó nhận lấy một hộp gỗ tử đàn hẹp dài từ trong tay cung nhân, mở ra, lấy một quyển sách lụa ra, cẩn thận từng chút một nâng quyển trục ngà voi đưa cho nàng: "Cuốn kinh Dược Sư này là vật Diệp Nhi trân ái, để lại cho con làm niệm tưởng."
Sắc mặt Đại công chúa khẽ biến, nhưng lại không thể nói gì.
Tùy Tùy hơi sững sờ, ngay sau đó liền nhận lấy, thần sắc như thường nói: "Tạ ơn Hoàng hậu nương nương ban thưởng."
Hoàng hậu lại nói mấy câu với bọn họ, đã tới lúc tụng kinh Phật đường.
Hai người rời khỏi thiền viện, Đại công chúa nhìn thoáng qua hộp gỗ tử đàn trong tay Tùy Tùy, thầm thở dài: "Tiêu tướng quân đừng để tâm, mẫu hậu thương con đau lòng, không cố ý mạo phạm."
Tùy Tùy cười cười: "Không sao."
......
Tiệc Trừ tịch tổ chức tại Thái Phúc điện, cung điện cao lớn rộng rãi, cơ hồ có thể cưỡi ngựa mà đi.
Trong điện bài trí màn gấm tơ lụa, ngoài điện đốt đuốc dưới bậc thềm, thắp sáng đèn cây. Ánh sáng trong đình rạng ngời như ban ngày, hoàng gia quý tộc trong điện hoa phục lộng lẫy, vàng ngọc rực rỡ.
Cánh cửa cung điện mở lớn, mọi người uống rượu thưởng yến đối diện với ngọn đuốc cháy rực trong đình.
Hoàng hậu cũng thay trang phục lộng lẫy, cùng Hoàng đế ngồi trên cao trong màn trướng thất bảo.
Hôm nay Hoàng đế cực kỳ hứng khởi, ngày thường vì bệnh phong mà gần như không chạm vào rượu, chỉ trong yến hội quan trọng nhấp môi một chút, hôm nay là lần đầu tiên uống một hơi cạn sạch rượu Bách trong bình vàng, nói với mọi người: "Hôm nay người một nhà đoàn tụ, không cần giữ lễ tiết, phải tận hứng."
Dứt lời nhìn sang thê tử, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng khen ngợi.
Hoàng hậu cứng rắn cố chấp, chuyện đã nhận định không ai khuyên được, nhưng một khi bà tự nghĩ thông suốt, lập tức có thể buông xuống. Tối nay nét mặt bà rạng rỡ, nghiễm nhiên có phong thái mẫu nghi thiên hạ năm xưa, dấu vết năm tháng trên mặt không những không giảm bớt khí chất của bà, ngược lại thêm phần ung dung trang trọng.
Vì là gia yến, nam nữ không cần phân bàn, phu thê ngồi cùng một chỗ. Ngoại trừ mấy hoàng tử hoàng nữ còn nhỏ, phần lớn mọi người trong tiệc đều đã thành hôn, đều kết cặp thành đôi, kéo thêm gia đình. Đôi huynh đệ cùng cảnh ngộ Hoàn Minh Khuê và Hoàn Huyên này càng lộ vẻ chói mắt.
Tiêu Linh là khách quý, ngồi ghế trên, Đại công chúa ngồi cùng, tất nhiên phò mã cũng theo Đại công chúa.
Hoàn Minh Khuê nhìn lướt qua mọi người trong tiệc, ánh mắt dừng trên người nàng không chút ngạc nhiên, nói với Hoàn Huyên: "Mỹ nhân nên mặc hồng y, cũng chỉ có rực rỡ như nàng mới không bị xiêm y lấn át nhan sắc."
Mí mắt Hoàn Huyên cũng không động dù chỉ một chút, mải lo uống rượu một ly rồi một ly.
Hoàng hậu hiển nhiên phí không ít tâm tư với buổi tiệc Trừ tịch này, món ngon trân quý sơn hào hải vị được dâng lên như nước chảy, bày khắp bàn, Hoàn Huyên lại gần như không động đũa.
Mọi người đều biết hôm nay là sinh thần của hắn, lục tục tiến lên nâng ly chúc mừng, hắn thì ai đến cũng không cự tuyệt, nâng ly uống ngay.
Hoàn Minh Khuê thì thầm: "Bụng rỗng uống nhiều rượu như vậy, đệ không sợ đau bụng sao? Ăn một chút gì lót dạ đi."
Hoàn Huyên hiếm khi không phản bác, nghe lời cầm lấy một quả quýt vàng óng trên dĩa vàng, thành thục lột vỏ, tách gân quýt thật sạch sẽ, liếc mắt về thân ảnh đỏ rực đối diện bàn một cái, ăn một múi quýt, uống một ngụm rượu.
Hoàn Minh Khuê nói: "Chưa từng thấy người nào dùng quýt nhắm rượu cả."
Hoàn Huyên vô cảm nói: "Hiện tại thấy rồi."
Hắn lột cực mau ăn cũng không chậm, một dĩa quýt nhanh chóng chỉ còn một nửa, bình rượu cũng hết, hắn ra hiệu nội thị châm đầy.
Hoàn Minh Khuê thở dài: "Sao ta lại không biết đệ thích ăn quýt như thế."
Hoàn Huyên nói: "Ta cũng chỉ biết lột vỏ quýt."
Người như hắn cũng chỉ đáng lột quýt cùng tiểu tức phụ kia.
Hoàn Minh Khuê xoa thái dương, đoạt lấy bình rượu, tên này đã say rồi.
Đúng lúc này, người hồng y rực lửa đối diện cũng thoáng qua.
Tùy Tùy nâng ly rượu, đứng dậy đi về phía hắn.
Hoàn Huyên đặt quýt chỉ mới lột một nửa vào dĩa, ngồi thẳng người.
Tùy Tùy nói: "Cung chúc điện hạ tùng linh hạc thọ*, mãi mãi vui vẻ."
(Ji: *松龄鹤寿 - lời chúc tốt lành sống lâu khỏe mạnh)
Hoàn Huyên nâng ly rượu lên, nhàn nhạt nói: "Đa tạ Tiêu tướng quân, tiểu vương cũng chúc Tiêu tướng quân mọi việc thuận lợi, được như ước nguyện."
Tùy Tùy nói: "Xin nhận cát ngôn của điện hạ."
- --