• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn chưa ra tới xe ngựa Lê Tịch Tuyết đã phải đưa tay che mũi rồi ho lên giữ dội, mùi phấn hoa quá nồng đậm. Từ bên trong sân cửa phủ nàng đã thấy thấp thoáng hai thân ảnh hai người Lưu phu nhân và Lê Tịch Lan Hoa đứng bên cạnh với bộ xiêm y hồng phấn đầy bắt mắt đang cười nói vui vẻ.

Phía sau là hai cỗ xe ngựa được hai ra đinh nắm chặt giây cương đang chờ, không thấy thân ảnh của phụ thân Lê Tịch Nghị và đại thiếu gia Lê Tịch Nam ở đó. Nàng không khỏi nhíu mày hẳn là hai người họ vẫn đang dùng bữa bên trong chính sảnh.

Lê Tịch Tuyết khựng lại một bước vốn không muốn bị ngạt chết vì mùi phấn hoa bên đó, nàng liền quay lưng bước vào trong phía lương đình.

Thì bên phía ngoài Lưu Thái Hòa thấy bpsmg dáng của Lê Tịch Tuyết đang quay vào trong liền hắng giọng nói lớn vọng về phía nàng:

- Đứng lại.. Còn không mau ra ngoài đợi lão gia, ngươi định để mọi người còn phải đợi ngươi thêm nữa sao? Đúng là không biết lễ nghĩa tôn ti gì mà.Hơn nữa không phải bao lần trước đều không tham gia sao? Lần này tham gia phải chăng là có mục đích cả rồi.

Lê Tịch Tuyết cố nén cơn khó chịu bên mũi, nàng quay lại bước chậm tới hướng xe ngựa bên ngoài. Khuôn mặt lạnh nhạt không chút hứng thú và để bụng lời nói của Lưu phu nhân. Dù sao ra ngoài cổng rồi vào bên trong xe ngựa ngồi đợi sẽ dễ chịu hơn ngồi ngoài lương đình lộng gió.

Bước ra ngoài còn cách hai mẹ con của Lưu phu nhân hai thước, đập vào mắt nàng là thân ảnh Lê Tịch Lan Hoa một thân hồng phấn diêm dúa, nàng cũng phải có chút công nhận nàng ta có khuôn mặt thanh tú dáng người uyển chuyển. Chỉ có mỗi cái tính nết chanh chua là không ưa nổi thôi, lại nhìn lên khuôn mặt cũng bị nàng ta chán lên một lớp phấn dày không thương tiếc. Trên đầu, bên tai dưới cổ là bộ trang sức óng ánh, bắt mắt.

Lê Tịch Tuyết lạnh lùng nhìn qua một vòng mà không quên trâm chọc:

- Tỷ tỷ là định đi diễn tuồng ở đâu.

Lê Tịch Lan Hoa tức giận trừng mắt nhìn về phía Lê Tịch Tuyết mà quát lên:

- Ngươi.. ngươi...

Lê Tịch Tuyết đưa tay lên mũi bịp chặt lại rồi quay về phía mặt Lê Tịch Lan Hoa nói:

- Tỷ tỷ à. Dù tỷ chát lên mặt nhiều phấn hoa thế, vậy mà ta vẫn ngửi thấy mùi tanh tưởi của mụn mủ là sao vậy?

Lê Tịch Lan Hoa tức quá hóa giận đưa tay lên định đánh về phía Lê Tịch Tuyết lại bị tiếng hắng giọng phía sau của Lê Tịch Nghị làm cho dừng lại.

Lưu Thái Hòa, Lê Tịch Lan Hoa và Lê Tịch Tuyết thấy thân ảnh của Lê Tịch Nghị và Lê Tịch Nam bước ra liền cúi người đồng thanh nói:

- Lão gia.. ( Phụ thân).

Lê Tịch Tuyết tay đưa lên miệng ho lớn mấy tiếng nặng nề khàn đục.

Lê Tịch Nghị nhàn nhạt gật đầu, nghe tiếng ho khan lớn của Lê Tịch Tuyết liền đi về phía nàng nhẹ giọng hỏi:

- Sao vậy? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?

Lê Tịch Tuyết lắc đầu, giọng nói nho nhỏ khàn khàn:

- Con không sao, chỉ là đêm qua nhiễm chút phong hàn thôi.

Lê Tịch Nam từ khi bước phía ngoài cổng, ánh mắt nhìn Lê Tịch Tuyết đầy kinh ngạc vì bộ xiêm y mà hắn đưa tới, muội ấy mặc lên thật vừa vặn, lại thật quá thuận mắt, vừa đơn giản lại vừa dịu dàng. Không cần quá cầu kì chỉ đơn giản vậy mà lại cuốn hút khiến người ta không thể rời mắt. Sao trước đây hắn chưa từng thấy qua phong thái ung dung như vậy của muội ấy nhỉ.

Nhìn lại phía Lê Tịch Lan Hoa và mẫu thân đang đứng không khỏi lắc đầu. Hắn cũng đã nhiều lần góp ý với nhị muội nên ăn vận đơn giản một chút rồi mà nhị muội nhất quyết không nghe. Đâu nhất thiết phải diêm dúa mới đẹp, mới cuốn hút. Nhiều khi đến hắn là đại ca mà nhìn thấy nhị muội như vậy còn cảm thấy sợ hãi và đôi chút chán ghét.

Quay lại phía phụ thân và Lê Tịch Tuyết đang đứng Lê Tịch Nam thấy sắc mặt không tốt của nàng hắn cũng nhẹ đi tới quan tâm hỏi:

- Nếu thấy trong người không thoải mái thì tam muội cứ ở lại phủ nghỉ ngơi đi, lát nữa phụ thân lên bẩm báo với hoàng thượng một tiếng như mọi lần là được.

Lê Tịch Tuyết khẽ lắc đầu nhu thuận, nàng nhìn về phía Lê Tịch Nam hóa ra mùi thảo dược quý mà Lê Tịch Lan Hoa đang dùng giống mới mùi thảo dược trên người hắn ta.

Nhưng rồi nàng cũng không quá bận tâm nữa, vì cũng đúng thôi họ là huynh muội ruột cùng một mẫu thân sinh ra mà. Lê Tịch Tuyết nhàn nhạt nói:

- Muội không sao. Lát nữa thời tiết ấm hơn sẽ tốt hơn thôi.

Lê thừa tướng đứng cạnh cũng chỉ thở nhẹ một hơi ông biết lần này nha đầu này không tham dự cũng không được, vì thái hậu hôm trước đã truyền Lý ma ma tới còn chỉ đích danh tất cả nam thanh nữ tú đều phải tham gia yến tiệc lần này.

Trước đây nha đầu này không hiểu chuyện thì thôi không nói nhưng bây giờ thì khác rồi. Hơn nữa có thể ngày hôm nay thái hậu sẽ ra quyết định hủy hôn ước của nó với tứ vương gia. Nghĩ rồi Lê thừa tướng chỉ nhẹ gật đầu rồi nói:

- Được rồi vậy chúng ta đi thôi kẻo trễ giờ, Lan Hoa và Tịch Tuyết ngồi một xe ngựa đi.

Lê Tịch Tuyết nghe vậy liền nhíu mày nắm lấy tay áo phụ thân, nàng lại đưa 1 tay lên che miệng mà ho lớn mấy tiếng sau đó nói:

- Phụ thân, con ngồi chung xe với người được không? Mùi phấn hoa nồng đậm quá, mũi con ngửi không được.

Thấy Lê Tịch Tuyết nói song thì ho lên giữ dội Lê thừa tướng cũng chỉ đành gật đầu lại nhìn về phía Lê Tịch Nam.

Còn chưa để phụ thân kịp nói Lê Tịch Nam đã hiểu ý gật đầu cung kính nói với Lê Tịch Nghị:

- Vậy con ngồi xe ngựa phía sau với nhị muội muội, còn chuyện kia để sau khi hồi phủ sẽ bàn lại với phụ thân sau.

Lê Tịch Nam cười nhẹ nói với Lê Tịch Tuyết:

- Tịch Tuyết muội cũng lên xe ngựa trước đi tránh cảm lạnh.

Lê Tịch Tuyết nhẹ gật đầu quay đi bước theo phía sau của phụ thân lên xe ngựa.

Còn lại ba người, Lưu phu nhân liền đi tới bên cạnh Lê Tịch Nam có chút tức giận mà nói:

- Tịch Nam con nên nhớ Lan Hoa nó mới là muội muội ruột của con. Thật không ngờ bấy lâu nay con lại thân tình với người mà luôn tranh dành tất cả mọi thứ với muội muội mình. Con cũng biết Lan Hoa với thái tử là tâm đầu ý hợp từ trước tới nay, nhưng chỉ vì Lê Tịch Tuyết mà thái tử đã lạnh nhạt với Lan Hoa. Muội muội của con đã phải trịu bao nhiêu đau khổ và tủi hờn.

Lê Tịch Nam chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, hắn xưa nay ở Giang Nam cũng không hề nghĩ là mẫu thân và nhị muội lại luôn đối sử với tam muội nhẫn tâm như vậy. Còn vè chuyện thái tử với nhị muội cũng không phải hắn là người có thể quản được.

Nhìn về phía mẫu thân lại nhìn về phía nhị muội Lê Tịch Nam chỉ biết thở dài lắc đầu nói:

- Mẫu thân con đã nói với người rồi đừng gây khó dễ cho Lê Tịch Tuyết nữa, tứ vương gia không phải người dễ trọc đâu.

Lê Tịch Nam lại quay về phía Lê Tịch Lan Hoa nói nhỏ:

- Nhị muội vào thay ngay bộ xiêm y khác đi, màu này sặc sỡ quá rồi. Ngay cả ta nhìn còn thấy chút khó coi,hôm nay tới tham gua yến tiệc không phải chỉ có quan viên,quần thần. Mà còn có rất nhiều các sứ giả các nước tham gia, đừng để làm mất mặt phụ thân.

Lê Tịch Lan Hoa lắc đầu mạnh, tay cũng nắm lấy tay mẫu thân mếu máo nói:

- Mẫu thân người nhìn xem ca ca mắng con, bộ xiêm y này thái tử rất thích con mặc lên. Người nói xem ca ca lại muốn thái tử không để ý tới con nữa rồi.

Lưu Phu nhân trừng mắt với Lê Tịch Nam rồi lại nắm tay Lê Tịch Lan Hoa an ủi:

- Được rồi.. Được rồi.. Con cứ thích là được.. Mẫu thân ở đây xem ai bắt nạt được con.

Lê Tịch Nam ngán ngẩm lắc đầu rồi quay mặt bước nhanh về hướng xe ngựa rồi chèo lên.

Phía sau Lê Tịch Lan Hoa cũng ôm váy chạy theo phía sau của Lê Tịch Nam.

- -----------------------------

Hai xe ngựa bắt đầu lăn bánh tiến về phía đường lớn tới hoàng cung.

Phía trong xe ngựa của Lê thừa tướng xe ngựa lăn bánh được một đoạn thì Lê Tịch Tuyết bắt đầu cơn ho giữ dội. Có lẽ những cái sốc nảy trên đường làm nàng càng ho nhiều hơn.

Lê Tịch Nghị nhìn nữ nhi của mình lo lắng, bàn tay cầm li trà trên bàn đưa cho nàng nhẹ giọng nói:

- Con không sao chứ? Tại sao lại ho nhiều như vậy? Uống chút trà đi.

Lê Tịch Tuyết cầm li trà uống một hơi cạn, cơn ho cũng thuyên giảm đi một chút. Nước trà ấm nóng làm cổ họng dịu đi hẳn, trong lòng thầm trách mình khi nãy không đợi thêm một chút để Tiểu Liên đưa thuốc tới.

Nàng nhẹ lắc đầu nhìn phụ thân nói:

- Nữ nhi không sao, đa tạ phụ thân.

Lê Tịch Nghị nghe lời nói có phần xa cách của Lê Tịch Tuyết, trong lòng hơi buồn nhìn nàng nói:

- Tịch Tuyết hay là con chuyển sang biệt viện phía ngoài gần lương đình sống đi. Mặc dù nó hơi nhỏ một chút nhưng ngay chính sảnh có chuyện gì gia nhân cũng sẽ sớm báo lại cho ta.

Lê Tịch Nghị nhớ lại đêm qua cũng quá giờ khuya ông cùng Lê Tịch Nam từ ngoài cửa hàng vải ngoài chợ thành đông trở về liền thấy tất thảy binh lính và gia đinh trong phủ từng người khiêng một đám thân thể hắc y nhân lần lượt ra khỏi cổng. Ngay sau đó thì ngũ hoàng tử cũng từ biệt viện của Lê Tịch Tuyết bước ra, hỏi ra mới biết là Lê Tịch Tuyết bị đám thích khách này vào ám sát. Cũng may có Mộc tiểu thư ở đó và binh lính của Ngũ hoàng tử vừa hay đi tuần tra qua.Nên không có gì nguy hiểm tới an toàn của Lê Tịch Tuyết.

Trong thời gian qua quả thật ông cũng không quan tâm nhiều tới nha đầu này. Vả lại thời gian gần đây cũng rất nhiều chuyện sảy ra khiến ông bận bịu nhiều thứ.

Lê Tịch Tuyết lắc đầu cười nhạt nhạt, nàng vốn cũng đâu quan trọng gì về biệt viện của mình. Nàng cũng không muốn làm ông khó sử, dù sao biệt viện nàng đang ở cũng đã quen thuộc. Nàng nhàn nhạt nói:

- Khụ... khụ.. không cần đâu phụ thân dù sao con cũng quen với biệt viện mình rồi. Ra ngoài đó ở lại có chút không quen.

Lê Tịch Nghị vừa định nói gì thêm liền bị Lê Tịch Tuyết cản lại nói:

- Phụ thân đêm qua con ngủ có chút không đủ giấc con muốn nghỉ ngơi.

Lê Tịch Nghị cũng chỉ đành gật đầu, tay lấy chiếc chăn mỏng trong thành xe đưa cho Lê Tịch Tuyết mà nhẹ nói:

- Vậy con nghỉ ngơi đi, đắp thêm chiếc chăn này cho ấm cơ thể.

Lê Tịch Tuyết đưa tay cầm chiếc chăn đắp lên tới cổ đáp lại một câu rồi nhắm lại mắt nằm im lặng.

- Ân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK