Lý Nhã Bình vô cùng tự đắc ngồi xuống bàn rồi miệt mài viết.
Lê Tịch Tuyết không nhanh không chậm cũng bắt đầu mài mực và viết.
Bên dưới khán đài lời bàn tán xôn xao cũng vang lên. Đa số đều nói rằng Lê Tịch Tuyết đúng là không biết tự lượng sức mình. Quận chúa từ nhỏ đã được phu tử dậy bảo thơ ca và thư pháp.
Lê Tịch Nam lo lắng tới mức mồ hôi chảy dài trên chán. Mặc dù quận chúa không có gây khó dễ tới tính mạng tam muội nhưng bị từ hôn với tứ vương gia bằng cách này vậy thì muội ấy sau này còn biết gả cho ai. Mà Lê phủ chắc chắn cũng vì vậy mà bị chê cười.
Lê Tịch Lan Hoa đứng bên cạnh thì lại hả hê cười nói mấy lời khinh miệt tam muội của mình với mấy nữ nhi của các vị tể tướng khác.
Lê Tịch Nam bực tức hừ lạnh rồi nắm lấy cổ tay của nhị muội kéo nhẹ về chỗ mình rồi nói thầm:
- Lan Hoa muội đừng có mà quá phận, muội nghĩ tam muội mất mặt vậy Lê phủ ta có thể huênh hoang được hay sao? Muội nghĩ tam muội bị từ hôn thì hoàng hậu còn có thể cho muội làm thái tử phi được nữa hay sao?
Lê Tịch Lan Hoa lúc này mới ngớ người nhưng rất nhanh lại hất tay đại ca của mình ra rồi nói:
- Cũng đâu phải do muội là do nàng ta kém cỏi đấy thôi. Cữu cữu đã hứa với ta rồi sẽ nói những lời tốt đẹp về ta với Hoàng hậu. Nhất định thái tử ca ca sẽ vì Lưu phủ mà chọn ta là chính phi.
Rất nhanh bài thi của quận chúa và Lê Tịch Tuyết đã được dâng lên phía chỗ hoàng thượng và hoàng hậu.
Lý công công được lệnh đọc lớn bài thi cho tất cả mọi người cùng nghe.
Lý công công cung kính cầm bài thi của quận chúa lên nói:
- Vì quận chúa nộp bài trước nên thần xin đọc bài của quận chúa trước.
Hoàng thượng gật đầu, bên dưới ai nấy đều im lặng lắng nghe.
Lý công công bắt đầu đọc:
- Xuân đến Hoa đào nở đỏ
Lại thêm hoa mơ trắng ngần
Tầm xuân búp non nhu nhú
Cùng nhau đón xuân về đây
Rồi lại thêm thủy tiên trắng
Đua sắc màu hòa cùng nhau.
Bài thơ vừa đọc song thì mọi người ai nấy đều vỗ tay tán dương, ai cũng đều tấm tắc khen ngợi.
Lý Nhã Bình nhìn về phía Lê Tịch Tuyết cười mỉa mai, giọng nói nhỏ đầy tự tin:
- Sao nào, ngay từ đầu ngươi nhận thua thì đâu có mất mặt đâu.
Lê Tịch Tuyết không tức giận mà chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Lý công công để ông nhanh đọc bài của mình.
Lý công công cũng không để mọi người đợi lâu ông nhận lấy bài thi thơ của Lê Tịch Tuyết từ khay của binh lính bên này. Nhẹ mở ra Lý công công trong lòng cũng phải thốt ra hai chữ " Đẹp quá". Chữ viết trong bài thơ của Lê Tịch Tuyết vừa đẹp vừa gọn gàng.
Lướt qua nội dung khiến ông cũng phải trố mắt ngạc nhiên.Khẽ ho lên mấy tiếng Lý công công bắt đầu trầm giọng đọc.
- Bài thơ của Lê tam tiểu thư:
Xuân đi trăm thứ hoa tàn,
Xuân về lại thấy rộn ràng muôn hoa.
Việc đời chớp mắt thoảng qua,
Thoáng thôi, tóc đã sương pha rối bời.
Chớ hiềm xuân cỗi hoa rơi,
Ðêm qua nở một cành mai trước thềm.
Lời Lý công công vừa đọc song bên dưới còn vỗ tay nồng nhiệt hơn khi đọc bài của quận chúa.
Hoàng thượng cũng không ngoại lệ ông vỗ tay tán dương miệng không quên nói:
- Hay.. hay...
Bên dưới các vị quan trong triều và các vị sứ giả ai nấy cũng cùng nhau vỗ tay tán dương bài thơ của Lê Tịch Tuyết.
Gần như tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì không ngờ là Lê Tịch Tuyết lại có thể làm ra bài thơ hay như vậy.
Quận chúa cũng là một trong những người bất ngờ ra mặt, nàng như không tin vào tai mình miệng lắp bắp:
- Sao... Sao có thể như vậy được...Ngươi.. ngươi rõ ràng chỉ là một tên điên...
Vũ Mặc Hàn môi khẽ lướt qua tia cười từ đầu tới cuối hắn cũng chưa rời mắt khỏi nàng. Nhìn phong thái ung dung tự tại của nàng gần như lại có điểm giống mình, hắn cũng không khỏi cười trong lòng: đúng là con mèo nhỏ này còn rất nhiều thứ mà hắn chưa biết.
Ngay lúc đó Ảnh Nhất mặt lạnh tanh bước vào phía bàn đứng ngay phía sau tứ vương gia giọng lạnh nhạt nói về phía Mục Thanh Chiêu:
- Mục tiểu thư mời trở về chỗ bàn của mình, ở đây đã có thuộc hạ tới hầu hạ vương gia rồi. Vương gia trước nay không muốn ngồi với người lạ.
Mục Thanh Chiêu bị Ảnh Nhất nói làm cho nàng ta có chút sượng sùng, ngay sau đó lại trầm tĩnh lại đáp:
- Ngươi nói ai là người lạ, ta dù gì cũng là trắc phi, hơn nữa Hàn ca ca còn chưa nói gì. Đâu đến lượt một nô tài như ngươi lên tiếng.
Vũ Mặc Hàn từ lúc Ảnh Nhất tới đã biết việc kia hoàn thành, như vậy hắn cũng không cần phải nín nhịn nữa. Hắn lạnh lùng nói với Mục Thanh Chiêu:
- Mục Thanh Chiêu bổn vương đã nói rồi ngươi tốt nhất đừng đụng vào giới hạn cuối cùng của bổn vương. Bằng không cũng đừng trách bổn vương cạn tình cạn nghĩa. Sau hôm nay tốt nhất ngươi nói rõ với thái hậu rồi trở về Thánh giáo của mình tìm cách giải trùng độc trên người đi.
Mục Thanh Chiêu mắt lúc này đỏ ửng chỉ trực chào muốn khóc, trong đầu lại hiện về kia ức vài ngày trước. Ngay trong hôm đầu tiên được hoàng hậu đồng ý cho vào ở lại trong tứ vương phủ chờ ngày thành thân.
Vũ Mặc Hàn luôn lạnh nhạt, xa cách với mình, đã vậy hắn còn tách nàng ra ở mãi phía lương đình sâu và xa nhất trong phủ. Mỗi ngày nàng đều đi tìm hắn nhưng đều không gặp được. Quyệt định không thể cứ vậy mãi được Mục Thanh Chiêu đêm đí phục sẵn ở cửa thư phòng để chờ hắn trở về, mãi vào giờ tí thì mới thấy Vũ Mặc Hàn từ bên ngoài trở về.
Mục Thanh Chiêu cũng đoán được là hắn tới Huyết Sát Các sử lý công việc phần cũng là muốn trốn tránh nàng.Vào hôm đó nàng ăn mặc một thân lả lơi đứng ngoài cửa đợi chỉ trực chông thấy Vũ Mặc Hàn bước tới gần liền giả vờ ngã xuống để hắn đỡ. Nhưng lại thật không ngờ hắn vô tình tới mức cứ thế để nàng ngã nhào trên mặt không một chút thương tiếc.
Mục Thanh Chiêu thấy bóng lưng Vũ Mặc Hàn rời đi liền hét lớn:
- Hàn ca ca ta có gì không tốt chứ? Tại sao huynh lại luôn tỏ ra chán ghét ta như vậy? Ta có gì không bằng cô ta chứ?
Vũ Mặc Hàn lạnh lùng bỏ lại câu nói rồi vào thư phòng đóng sầm cửa lại:
- Cả đời này bổn vương chỉ yêu duy nhất một người đó chính là Lê Tịch Tuyết. Ngươi tốt nhất đừng ở đây mất thời gian tìm cách giải độc cho chính mình nữa.
Quay lại thời điểm hiện tại Mục Thanh Chiêu thấy Vũ Mặc Hàn vẫn như vậy lạnh nhạt vô tình, nàng lúc này nén đau lòng đứng bật dậy nói:
- Được vậy huynh cũng đừng trách ta độc ác, ta không có được tình cảm của huynh thì huynh cũng đừng mong tìm lại được Dung quý phi. Huynh nên nhớ cách giải trùng độc trong người huynh cũng chỉ có ta có thể.
Vũ Mặc Hàn hừ lạnh nói:
- Mẫu phi của bổn vương có mệnh hệ gì thì ngươi đừng trách bổn vương đem cả Miêu tộc và Thánh giáo bồi táng cùng. Mạng của bổn vương khi nào tới phiên ngươi quản.
Mục Thanh Chiêu quay mặt đi nhanh về phía Từ Hi Cung, trong lòng nổi lên tia tàn độc.
Thái tử nghe song bài thi của Lê Tịch Tuyết lại càng mê luyến nàng hơn, từ trước tới nay hắn không để ý nàng lại cuốn hút như vậy.
Ngay cả Hoàng Cảnh Thiên cùng Ngũ Tiếu Hoa cũng bất ngờ không khác gì, nhưng trong lòng lại khẽ cười chua chát.
Hoàng thượng ngồi bên trên vuốt chòm râu cười nói:
- Hay... hay... Hai bài thơ viết đều rất hay, của quận chúa nói về muôn hoa đua nở trong mùa xuân.. Còn của Lê tiểu thư lại viết về thời gian xuân đến - đi, cõi người cũng vậy thoáng cái mái tóc đã ngả màu hoa râm. Dù xuân đi rồi nhưng cành mai còn đó, nên không làm mất đi vẻ đẹp của thiên nhiên.
Hoàng thượng nói song tất thảy người đều vỗ tay đồng ý.
Lý công công không thấy Hoàng thượng nói tiếp nên ông đứng lên hô lớn:
- Vậy phần thi thơ từ thứ hai chính thức bắt đầu, chủ đề tự do.
Lê Tịch Tuyết và Lý Nhã Bình lại tiếp tục ngồi miệt mài viết.
Lần này quận chúa cũng đã không còn tỏ thái độ khinh thường Lê Tịch Tuyết nữa nhưng trong lòng cũng tự an ủi mình rằng là do nàng ta may mắn thôi.
Sau một khắc bài thì của Lê Tịch Tuyết và Lý Nhã Bình cũng được đưa lên phía Lý công công.
Lý công công lần này thận trọng hơn cầm bài lên đọc:
- Bài thi thơ từ của quận chúa:
Yêu người là ta yêu thầm lặng lẽ
Yêu duy nhất và yêu thật say mê
Nhớ người lòng quằn quại suốt đêm trường
Nhưng không dám ngỏ lời khi đối diện.
Yêu đơn phương là tình yêu không hò hẹn
Chưa một lần dìu nhẹ bước bên nhau
Chưa trao nhau dù một nụ hôn đầu
Chưa cùng nhau để một lần say đắm.
Lý công công đọc song cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, quận chúa lần này viết thơ nghe rất mạnh bạo, ý nghĩa lại có phần thô tục không hợp lễ nghi của nữ tử chút nào.
Lý Nhã Bình thấy bên dưới ngoài nhũng người của Lý gia ra thì ai cũng không vỗ tay, trong lòng lại lộ rõ sự lo lắng chột dạ.
Lê Tịch Tuyết môi nhẹ cười quả thật bài thơ hay nhưng hợp ở thời hiện đại của nàng hơn thì phải. Chứ Ở thời đại này viết lên nỗi lòng đơn Phương này không phải ai cũng dám viết ra mà còn dùng từ ngữ như khiêu gợi vậy lại càng khó chấp nhận ở phận nữ nhi.
Những nữ tử đang yêu đơn phương giống như quận chúa ngồi phía dưới lại không khỏi đỏ mặt e thẹn quay đi.
Không thấy ai có lời nào Lý công công lại tiếp tục cầm bài của Lê Tịch Tuyết lên ho nhẹ rồi đọc:
- Bài thi thơ từ của Lê tam tiểu thư:
Suốt quãng đời trăng thanh soi bóng
Phím tơ vương phong cảnh trăm năm
Ước mộng thu kí ức tơ trùng
Quãng đường ngắn trăng mờ phiêu lãng
Gieo hoa trắng mịt mùng gió thoảng
Tình mỏng manh lưu luyến muôn phương
Thương cho người ghi tâm truyền kiếp
Ngẩn ngơ luồng gió lướt sang ngang.
Bài thơ được Lý công công đọc lớn ai nấy cũng đều tập trung cho tới câu cuối cùng, sau đó đều vỗ tay lớn tán thưởng.
Lại lần nữa mọi người đều kinh ngạc trước tài thơ văn của Lê Tịch Tuyết.
Ngồi bên dưới Lê Tịch Nghị không khỏi nở mày nở mặt cười.
Mấy vị đại thần trong triều khi trước còn đứng né xa ông vì sợ mất mặt lây khi Lê Tịch Tuyết bụ chỉ điểm đích danh lên so tài. Thì nay lại từng bước đi sán lại gần nhỏ nhẹ hỏi ông
:
- Lê tể tướng quả biết dấu chuyện, có tài nữ ở trong nhà mà lại không cho tham gia các cuộc thi chọn ra tài nữ trong kinh thành.
Lê Tịch Nghị cũng chỉ biết tự đắc cười, thật ra ông cũng là người ngạc nhiên đâu kém gì họ đâu. Cho tới bây giờ ông cũng mới biết Lê Tịch Tuyết có tài như vậy. Đáp lại các vị đại thần bằng một vài câu khách sáo:
- Không dám, không dám nữ nhi tử của ta quanh năm ốm bệnh nên ta cũng không dám để nó phải ra ngoài ngao du.
Một vài đại thần khác còn không quên hỏi:
- Không biết phu tử dậy cho các nhi tử của Lê tể tướng là vị nào? Nhà chúng ta còn có con cháu nhỏ, nên muốn tới mời phu tử đó về dậy.
Lê Tịch Nghị lắc đầu cười ngại rồi nói:
- Việc này... Việc này lão thần còn phải hỏi lại phu tử, Vì ông ấy ở trên núi ở ẩn để tránh việc khó sử sảy ra, vậy thì ngày mốt vị ấy xuống núi lão thần sẽ mở lời giúp cho các vị.
Ngay lúc này trên đài Hoàng thượng nói lớn:
- Để bài thơ được chấm điểm một cách công bằng vậy thì trẫm sẽ mời các vị sứ giả của các nước đang tham dự ra lời nhận xét và chấm điểm không biết ý mọi người thế nào?
Tất cả đồng loạt vỗ tay hoan hô và đồng Thanh nói:
- Hoàng thượng anh minh.
Lúc này tam vương gia đứng lên chắp tay lại cung kính nhẹ nói với Hoàng thượng:
- Phụ hoàng, con nghe nói Mộ Dung phu tử của La Hầu quốc là một người am thông kinh sử cũng là một người công chính liêm minh. Vừa hay ngài ấy cũng là sứ giả tới tham gia yến tiệc chi bằng chúng ta để ngài ấy là người chấm điểm bài của quận chúa và tứ vương phi.
Hoàng thượng cười nhẹ gật đầu, rồi lại nhìn về phía hàng ghế dài của các vị sứ giả gật đầu hỏi:
- Không biết ý của Mộ Dung phu tử thế nào?
Dưới bàn thứ 4 đối diện với bàn của Tứ vương gia một lão tử trung tuổi đứng dậy với phong thái ung dung rồi cung kính nói với Hoàng thượng.
- Lão thần không dám vốn chỉ có chút tài mọn không bằng ai, nhưng Vũ quốc đã có lời thì lão thần cũng chỉ dám nói thật lòng mình, mong hoàng thượng phê duyệt.
Hoàng thượng gạt đầu, giọng nói mang phần lịch sự kính nể:
- Mời mời Mộ Dung phu tử nói.
Lão niên kia gật đầu với hoàng thượng lại nhìn lướt qua Lê Tịch Tuyết rồi mới bắt đầu nói:
- Theo cảm nhận của lão thần thì hai bài thơ của Tứ vương phi đã có phần hơn hẳn của quận chúa về cả ngôn từ cho tới nội dung. Hai bài của Tứ vương phi đều thể hiện rõ sự ung dung, cao lãnh lại có phần mộng Mị. Lão thần chấm bài của tứ vương phi thắng.
Mộ Dung phu tử vừa nói song thì bên dưới đồng loạt vỗ tay.
Hoàng thượng thấy thái hậu ngồi bên cạnh cũng tỏ ý không hài lòng liền thở ra rồi nhìn xuống dưới nói:
- Đa tạ Mộ Dung phu tử đã có lời, để công bằng hơn chi bằng ta mời Hoàng thiếu gia của A Mị quốc nhận xét. Hai người là sứ giả hai nước lớn mạnh trong tứ quốc hẳn sẽ nhận xét đúng theo tài năng của quận chúa và Lê nha đầu.
Hoàng Cảnh Thiên điềm nhiên đứng dậy hắn cũng nhìn về phía của Lê Tịch Tuyết một thoáng rồi quay lại nói với Hoàng thượng:
- Muôn tâu hoàng thượng tiểu thần đồng ý lời nhận xét của Mộ Dung phu tử. Bài thơ của Lê tiểu thư rất hay.
Hoàng thượng cười nhẹ gật đầu, sau đó liền nói:
- Như vậy phần thi thơ ca đầu tiên Lê Tịch Tuyết thắng.
Lý Nhã Bình như không tin vào tai mình nàng ta ấp úng nói nhỏ:
- Ta... Không đúng... Tại sao chứ? Ta rõ ràng...
Lúc này Lý công công đứng bên cạnh chỉ biết an ủi nhỏ:
- Quận chúa còn một phần thi nữa. Người phải gắng làm thật tốt.
Lý Nhã Bình lắc lắc đầu với chính bản thân mình, phần thi thơ ca là điểm mạnh của mình mà còn không thắng được, vậy còn phần sau thì nàng làm sao đây. Nhất định phải tìm cách...
Lê Tịch Tuyết cười nhẹ cúi đầu tỏ ý cám ơn mọi người ở phía dưới, khi ánh mắt lướt qua phía Vũ Mặc Hàn thấy hắn trên mặt đều là ý cười. Nàng cũng có chút ngạc nhiên, hắn như vậy lại cười, nụ cười tà mị sau lớp mặt nạ chăm chú nhìn nàng đầy sủng nịnh lại khiến tim nàng không khỏi đập nhanh một nhịp.
Nhìn về phía quận chúa đang nhìn mình thù địch, Lê Tịch Tuyết khẽ nói nhỏ:
- Quận chúa còn điều gì không phục hay sao?
Lý Nhã Bình chỉ tay về phía Lê Tịch Tuyết rồi gằn giọng nói:
- Ngươi... Ngươi đừng có mà đắc ý vội...
Lê Tịch Tuyết nhún vai tỏ ý không quan tâm, giọng nói nhu hòa vang nhẹ:
- Tiểu nữ không dám.
Lý công công lại hô lớn nói với nha hoàn phía trước:
- Còn không mau dọn hai bàn kia đi để quận chúa và Lê tiểu thư thi đấu phần hai.
Mấy nha hoàn gấp rút gật đầu rồi đi dọn dẹp trên khán đài lại lần nữa.