EDITOR: LAM
Toa tàu điện ngầm vắng tanh, chỉ còn thưa thớt một vài người đi cùng. Có thể là cùng bạn bè ra ngoài chơi, hoặc cũng có thể là ăn xong một bữa tất niên xã giao nên giờ phải trở về, tất cả đều có đôi có cặp, chỉ riêng Triển Minh là một thân một mình.
Mười một giờ kém, tin tức trên nhóm đàn em vẫn không ngừng râm ran, Lâm Tiểu Bân ở trong đó đề nghị mọi người tụ tập ra đường đi dạo, đốt pháo hoa.
Lâm Tiểu Bân, Ngô Uyên và Triển Minh ở khá gần nhau, lái xe điện tầm mười phút là có thể đến nơi, chỉ có nhà của Cố Kỳ Nam là ở trung tâm thành phố, quá xa.
Tiểu Nam Tử: Em cũng muốn đi theo mọi người ra ngoài chơi, em chưa từng cùng bạn thân đón năm mới bao giờ.
Anh Bân Xông Về Phía Trước: Nhà mi quá xa, đá đổ dẹp nghỉ đi. Ba đứa tụi tui ở gần hơn, lát nữa tui chạy qua tìm anh Triển.
Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Em ở nhà chơi với ông bà nội đi.
Tiểu Nam Tử: Ông bà em đi ngủ rồi, lớn tuổi nên không thể thức quá khuya.
Anh Bân Xông Về Phía Trước: Đừng nha, nhà mi xa như thế, đi tàu điện ngầm mất những hơn một tiếng đấy. Anh Triển của mi chắc chắn hổng cho mi tới đâu, đến lúc đó ảnh lại lôi đầu hai đứa tụi tui cùng nhau đưa đón mi, đi tới đi lui mất thêm hai tiếng nữa, tha cho tui đi trời ơi.
Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Anh Triển sao im ru vậy? Đừng có nói là ngủ rồi nha?
Triển Minh vẫn còn đang suy tư không biết nên lấy cái lí do gì để bọn Lâm Tiểu Bân đừng tới kiếm hắn nhưng Ngô Uyên đã nhanh tay gọi điện thoại đến trước.
Hắn vừa nhấn nút nghe Ngô Uyên đã ngay lập tức nói, “Anh Triển, ra ngoài dạo không?”
Còn chưa đợi hắn trả lời, toa xe điện ngầm đã vang lên thông báo tới trạm dừng chân.
Ngô Uyên hỏi ngay, “Anh ra ngoài rồi?”
“Ừ.”
Ngô Uyên im lặng trong vài giây ngắn ngủi, sau đó nhẹ giọng hỏi, “Tìm Tiểu Nam Tử à?”
Triển Minh lặng thinh một lát rồi mới mở miệng thừa nhận, “Ừ.”
Ngô Uyên không hỏi nhiều nữa, chỉ nói một câu, “Ok, em cúp máy đây.”
Ngô Uyên rất nhanh chạy lên trên nhóm chat nói anh Triển không đi được, dặn Lâm Tiểu Bân ngồi yên ở nhà chớ có chạy lung ta lung tung, ngày mai có hẹn với nữ sinh đi xem phim giờ đắp mặt nạ này nọ vẫn còn kịp đấy.
Lâm Tiểu Bân làm cho một tràng oán giận.
Cố Kỳ Nam gửi rất nhiều tin nhắn riêng cho Triển Minh
Tiểu Nam Tử: Anh Triển, sao anh hông ra ngoài chơi với anh Bân và anh Uyên?
Tiểu Nam Tử: Anh đang làm gì thế? Vẫn đang làm đề cương hả? Hay ngủ rồi?
Dao A Dao: Chưa.
Tiểu Nam Tử: Ồ! Vậy tụi mình tán gẫu vài câu nha, đợi qua mười hai giờ rồi em đi ngủ.
Dao A Dao: Mệt thì ngủ đi.
Tiểu Nam Tử: Không được! Em muốn là người đầu tiên gửi lời chúc mừng năm mới đến anh!
Dao A Dao: Ừ.
Tiểu Nam Tử: Sáng mai anh tính làm gì?
Dao A Dao: Làm bài tập.
Tiểu Nam Tử: Ừa, em cũng làm nè, bọn mình gọi video cùng nhau làm nha.
Dao A Dao: Ừ.
Tiểu Nam Tử: Em nhớ anh.
Dao A Dao: Ngoan.
Tiểu Nam Tử: Gọi video một chút có được không? Em trở về phòng rồi tụi mình video một lúc, chỉ một lúc thôi, em muốn được thấy anh.
Dao A Dao: Bảo, chờ một chút.
Tiểu Nam Tử: Dạ.
Cố Kỳ Nam đợi tới mười một giờ rưỡi thì nhận được tin nhắn của anh Triển, ảnh hỏi cậu có thể xuống lầu lúc này không.
Cố Kỳ Nam đột nhiên có loại cảm giác máu nóng toàn thân đang đua nhau chảy thẳng về đại não và quả tim, tim đập thình thịch, lỗ tai ong ong tới mức nghe không lọt âm thanh cảm thán cao vút đề xi ben của MC trên sóng truyền hình.
Cậu nhắn lại “Có thể” sau đó ngẩng đầu nhìn bố mẹ mình rồi bịa ra một lời nói dối, “Bạn học của con ra ngoài chơi có ghé ngang qua nhà mình, họ kêu con xuống.”
Lâm Huệ ngạc nhiên, “Hiện tại? Bạn học của con?”
Cố Kỳ Nam bình tĩnh gật đầu, “Vài người thôi ạ, nói muốn bắn pháo hoa.”
Lâm Huệ nhìn đồng hồ, “Sắp mười hai giờ rồi, với cả trong trung tâm thành phố làm gì có chỗ nào cho phép bắn pháo hoa?”
Cố Kỳ Nam cố gắng nhớ lại chi tiết bức ảnh mà Lâm Tiểu Bân chơi đùa với đám con nít thân thích trong nhà được đăng trong nhóm, sau đó nói, “Chính là loại pháo bông cầm tay và một vài loại pháo nổ linh tinh nho nhỏ thôi ạ.”
Lâm Huệ còn muốn hỏi thêm nhưng bị Cố Văn Huy ngăn lại, “Cục cưng bao lớn rồi, đã là đàn ông con trai, mười một giờ ra khỏi nhà thì có làm sao, còn cả đống bạn học của nó nữa. Có điều đừng đi quá xa, chơi ở gần khu này thì được, nhớ cầm theo điện thoại.”
Cố Kỳ Nam hiếm khi nói dối nên bố mẹ không hề nghi ngờ cậu, lúc cúi chào bọn họ cậu còn có chút chột dạ.
Hầy, yêu sớm phiền phức thế đấy.
Nhìn dãy số bên trong thang máy từ từ giảm xuống, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy đợi số nhảy mà như dài cả một năm.
Cố Kỳ Nam cầm điện thoại nhắn cho Triển Minh một cái tin.
Tiểu Nam Tử: Em đang trong thang máy rồi, lập tức tới nơi.
Dao A Dao: Ừ, anh ở trước cổng, cổng Đông ấy.
Cổng!
Lúc chạy ra khỏi thang máy Cố Kỳ Nam thật sự mong mình mọc ra thêm đôi cánh, có thể trong nháy mắt bay đến bên cạnh anh Triển.
Cậu ở trong đêm tối liều mạng chạy hổn hển, chạy tới nỗi ấm đầu, hai má đỏ bừng.
Cố Kỳ Nam quẹt thẻ ra khỏi cổng phía Đông thì thấy ngay anh Triển mặc một chiếc áo Hoodie màu đen, mũ trùm lên đầu, hai tay nhét vô túi, ngầu ngầu đứng ở vệ đường vắng vẻ mà chờ cậu.
Cố Kỳ Nam nhảy cẫng lên nhào vào trong lồng ngực của anh Triển, siết chặt lấy ảnh, lớn tiếng kêu, “Em nhớ anh chết mất!”
Triển Minh lo lắng ôm lấy cậu, dáo dác nhìn xung quanh.
Trên đường không một bóng người, bảo vệ của khu chung cư đang ở trong phòng coi Xuân Vãn.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhỏ nhẹ nói, “Lỡ có người thấy thì sao?”
Lúc này Cố Kỳ Nam mới buông hắn ra, cười ngây ngô, “Do em phấn khích quá.”
Hai người đứng trên vỉa hè, ngơ ngác mà nhìn nhau. Năm phút sau Cố Kỳ Nam nhịn không nổi nữa bèn lôi kéo cánh tay của Triển Minh, dẫn hắn vào khu chung cư.
Cây xanh trong khuôn viên khu nhà Cố Kỳ Nam được chăm sóc rất tốt, khắp chốn đều là cỏ cây hoa lá xanh mơn mởn, thậm chí còn có chỗ hoa cỏ sum suê tới mức kéo dài lên cả băng ghế công viên.
Cây cỏ ở Nam Châu vào mùa đông vẫn cứ hệt như mùa hạ tốt tươi um tùm.
Cố Kỳ Nam kéo Triển Minh vào một góc cây cối rậm rạp, trong lòng có điểm ngại ngùng cảm thấy bản thân cũng lưu manh quá đi.
Mỗi ngày nói chuyện yêu đương tại sao đều nghĩ tới mấy cái chuyện ôm ôm, sờ sờ, hôn hôn như thế này chứ?
Cậu sao có thể lưu manh đến thế?
Nhưng mà sau khi khuất đi ánh sáng, Cố Kỳ Nam kìm lòng không đậu ôm lấy anh Triển, kiễng chân hôn ảnh một cái.
Anh Triển luôn luôn ngầu lòi hôm nay hình như đặc biệt kích động, cậu đã lưu manh rồi ảnh còn lưu manh hơn cả cậu.
Cố Kỳ Nam chỉ muốn hôn một cái rồi nói dăm ba câu nhưng anh Triển lại không cho cậu có cơ hội mở miệng.
Năm nay, mùa đông tương đối ấm áp, đêm 30 mà lại không lạnh chút nào, cậu chỉ mặc một chiếc áo thu (*) và một cái Hoodie nhung mà thôi.
(*) Nguyên văn: 秋衣 hay còn gọi là thu y, là loại y phục mặc để giữ ấm khi thu về, về cơ bản thu y cũng được coi là một loại áo lót nên chỉ mặc ở nhà chứ không thể mặc ra đường.
Trong lúc hôn bởi vì quá hưng phấn cho nên Triển Minh mới thò tay vào trong lớp áo Hoodie của Cố Kỳ Nam, nắm lấy vòng eo thon gầy của cậu dùng sức bóp, bóp tới nỗi muốn hằn cả mấy dấu tay lên trên.
Cuối cùng Cố Kỳ Nam phải dùng sức đẩy ra cánh tay của anh Triển, thở phì phò nói, “Không được, không thể hôn, hôn nữa sẽ…”
Hôn nữa sẽ hứng tình lên đó.
Triển Minh cúi đầu chôn ở hõm cổ của Cố Kỳ Nam, bấy nhiêu hơi nóng đều phả hết lên trên cổ cậu, khiến cho toàn thân cậu nổi mấy lớp da gà.
Chẳng hiểu sao Cố Kỳ Nam lại cảm thấy anh Triển là đang làm nũng với cậu, cậu ôm lấy tấm lưng rộng lớn của ảnh, khe khẽ hỏi, “Sao tự dưng anh lại đến đây?”
Anh Triển không lên tiếng.
Còn phải hỏi sao? Khẳng định là do nhớ cậu rồi, chắc chắn là vì một mình quá cô đơn.
Cố Kỳ Nam gắt gao ôm lấy anh Triển, vừa siết vừa nói, “Em cũng nhớ anh, rất rất nhớ.”
Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy, lặng thinh không nói.
Bỗng nhiên, bốn phương tám hướng vang lên tiếng hoan hô, có người thét lớn, “CHÚC MỪNG NĂM MỚI”, thậm chí còn có một số người chạy tới ban công đốt pháo điện tử (1).
(1) Pháo điện tử: Nguyên văn: 电子鞭炮 là một chùm 18 quả được bọc một lớp nhung màu đỏ ở bên ngoài, có in chữ nổi màu vàng. Pháo có hệ thống đèn nháy, đèn flash, khác với những loại pháo chỉ để trang trí, pháo điện tử còn có tiếng nổ giống hệt tiếng nổ của các loại pháo thật.
Khắp chốn vang vọng tiếng bùm bùm của âm thanh điện tử, còn cả lời chúc sức khỏe phát ra từ bài hát trong ti vi nữa.
Tất cả hội tụ thành một tràng âm thanh ầm ĩ dễ nghe trong ngày đông ấm áp sau đó nhẹ nhàng truyền tới tai của hai người.
“Năm mới vui vẻ.” Cố Kỳ Nam nói.
“Năm mới vui vẻ.” Triển Minh nói.
Bọn họ ôm ấp thêm một lát, lúc này Triển Minh mới mở lời, “Anh phải đi rồi, chuyến cuối cùng vào lúc 00:10.”
Hôm nay là giao thừa cho nên tuyến tàu cũng hoãn lại thêm một ít thời gian.
Cố Kỳ Nam thốt lên, “Anh ở lại đi.”
Triển Minh nói, “Ngoan.”
Cố Kỳ Nam biết hiện tại không phải là lúc để cho bố mẹ nghi ngờ quan hệ của hai người, bọn họ chưa sẵn sàng, cậu chỉ có thể lưu luyến không rời mà buông tay, hôn nhẹ gò má một xíu, chóp mũi một xíu, cằm một xíu, môi một xíu nữa.
Triển Minh đột nhiên lôi kéo ghìm chặt cậu vào trong lồng ngực, siết mạnh một cái rồi mới buông ra.
Lúc hắn trở lại dãy trọ đã là hơn một giờ, căn phòng tuy rằng nhỏ nhưng lại thấy trống rỗng vô cùng.
Triển Minh không muốn ngủ, hắn mở tủ quần áo lấy ra chiếc hộp sau đó để hoa hồng lên trên bàn, cẩn thận sắp xếp từng đóa một rồi lại cầm bộ Lego đã cũ, từng chút một ghép lại.
Di động khẽ rung, Triển Minh cầm lên nhìn.
Tiểu Nam Tử: Anh tới nơi chưa?
Tiểu Nam Tử: Em buồn ngủ quá rồi, chịu không nổi nữa.
Dao A Dao: Tới rồi, mau mau ngủ đi.
Tiểu Nam Tử: Anh cũng vậy nha, mai phải ra ngoài chơi đó.
Cố Kỳ Nam gửi tới một đoạn voice chat dài hai mươi giây.
Triển Minh nhấn nghe.
Ơ ru hời ơ hời ru, con ơi con ngủ cho ngoan, mỗi đêm lại cao thêm một tấc.
Ơ ru hời ơ hời ru, mẹ thương ơi mẹ thương, mỗi ngày lại cao thêm một thước.
Khẩu ngữ Nam Châu của Cố Kỳ Nam không quá đạt tiêu chuẩn có phần trúc trắc, rất đáng yêu.
Triển Minh nghe lại đoạn ghi âm này rất nhiều lần, nghe hoài nghe mãi.
Dưới giai điệu của bài đồng dao, hắn một lần nữa ghép lại hoàn chỉnh bộ Lego sau đó mới chìm vào giấc ngủ,
Buổi chiều, mừng 1 tháng Giêng, tổ đội bốn người tập trung ở phía trước rạp chiếu phim.
Cả đám đến sớm mười lăm phút, còn nhóm Khưu Nhiên Dĩnh vẫn chưa xuất hiện.
Cố Kỳ Nam làm người lãnh đạo, cậu nghiêm túc giảng dạy khóa đào tạo cuối cùng trước khi xem phim, Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên lắng nghe một cách đầy sùng bái.
Lâm Tiểu Bân cảm thán, “Được nhiều người tỏ tình như thế có khác, anh Nam quả nhiên có khí chất thống lĩnh mà.”
Triển Minh nghe xong rất muốn cười.
Mười phút sau, Khưu Nhiên Dĩnh và bạn cùng bàn của nhỏ là Lâm Hoa Đình cũng đã đến.
Vừa thấy mặt hai cô nàng, cả Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân đều phải hít sâu một hơi.
Tuy rằng khí trời ấm áp nhưng dù gì cũng là mùa đông, đàn ông con trai ai cũng mặt hai lớp quần áo vậy mà hai nhỏ lại chỉ mặc mỗi cái đầm Hoodie, một cái màu hồng phấn, một cái màu trắng, chân mang đôi giày bata màu trắng giống hệt nhau, để lộ ra cẳng chân vừa thon vừa dài.
Xinh thì xinh thật nhưng nhìn run chân quá.
Lâm Tiểu Bân há mồm hỏi, “Hai cậu không sợ lạnh hả?”
Cố Kỳ Nam đứng sau lưng hai cô nàng liếc Lâm Tiểu Bân một cái, sau đó giơ tay hình chữ thập đặt lên trên miệng, ý bảo hắn im đi đừng nói nữa.
Lâm Tiểu Bân nhanh chóng cứu vãn, “Tui chỉ thuận miệng hỏi thôi, đáng yêu, rất đáng yêu.”
Hai nhỏ cười hì hì, Khưu Nhiên Dĩnh nhỏ nhẹ đáp, “Bọn tớ có mang tất mà.”
Lâm Tiểu Bân bật ngón cái, “Tất này cũng lợi hại ghê ha, cứ như tàng hình ấy.”
Lâm Hoa Đình phì cười.
Vào trong rạp chiếu, hai vị nữ sinh ngồi ở chính giữa, Ngô Uyên ngồi bên cạnh Khưu Nhiên Dĩnh mà tay chân cứng ngắt, ngay cả bắp rang bơ cũng quên đưa cho người ta, cứ ôm khư khư trong người.
Cố Kỳ Nam và Triển Minh ngồi ở một góc bên kia. Thừa dịp phim còn chưa chiếu cậu nhanh tay lấy ra điện thoại.
Tiểu Nam Tử: Mau đưa bỏng ngô cho con gái nhà người ta! Anh ôm làm cái gì?
Anh Bân Xông Về Phía Trước: Anh Nam à, chuyện này khó lắm. Tui nói lần sau đi coi phim có thể nào đừng dẫn theo thằng Uyên không?
Đèn tắt, điện ảnh bắt đầu.
Ngay tại khoảnh khắc ánh đèn lịm đi, Triển Minh nắm lấy tay của Cố Kỳ Nam.
Trong bóng tối, ở nơi mà không ai nhìn thấy, có một đôi bàn tay đan chặt lấy nhau.
Loại xúc cảm khi da thịt nóng hổi kề cận khiến cho da đầu của Cố Kỳ Nam tê rần, cả người cậu lâng lâng muốn ngay tại rạp hét thật to; mọi người đến đây mà xem, đây chính là bạn trai của tôi, vừa ngầu vừa anh tuấn, tôi thích ảnh vô cùng.
Bộ phim kết thúc, đèn cũng sáng lên, Triển Minh buông tay cậu ra.
Cả gương mặt của Cố Kỳ Nam đỏ bừng bừng dọa Lâm Tiểu Bân một phen hết hồn.
“Anh Nam, anh nóng đến mức đó luôn hở?”
Cố Kỳ Nam cười ngây ngô.
Lâm Tiểu Bân vừa quay đầu sang chỗ khác, lại tiếp tục phát hiện ra mặt của Ngô Uyên và Khưu Nhiên Dĩnh cũng đỏ y chang.
Hắn tự mình lảm nhảm, “Nơi này không thoáng khí làm cho nhóm tụi bây ngộp luôn rồi kìa, mau chóng đi ra ngoài thôi.”
Người đi xem phim hôm nay rất đông, lúc tan cuộc Triển Minh ngay lập tức đứng kề bên Cố Kỳ Nam. Mỗi khi có ai đó bất cẩn va phải cậu hắn liền đưa tay ra cản lại hoặc là khẽ bao bọc cậu trong vòng tay của mình.
Cảm giác sung sướng đê mê vẫn cứ vờn quanh Cố Kỳ Nam không rời.
Hẹn hò thật sự quá tốt rồi, cậu thầm nghĩ.
Thời điểm ra khỏi rạp, tinh thần gánh vác sứ mệnh giúp Ngô Uyên thoát ế dâng lên cao độ, Cố Kỳ Nam ngay lập tức la lên, “Anh Uyên mời bọn mình xem phim vậy thì tớ đãi lại bằng bữa trà chiều nha!”
Lâm Tiểu Bân chỉ chờ mỗi câu này của Cố Kỳ Nam để mà phụ họa theo, ngay tại lúc tan cuộc hắn đã vểnh tai lên nghe từ lâu vì sợ mình bỏ sót, lúc này hắn nhanh chóng lớn tiếng đồng ý, “Ok, cảm ơn anh Nam! Khưu Nhiên Dĩnh, hai cậu cũng cùng đi cho vui!”
Khưu Nhiên Dĩnh và Lâm Hoa Đình đều bị giọng nói vang dội của hai cậu chàng làm cho ngơ ngác, ta nhìn mi, mi nhìn ta.
Lâm Hoa Đình khẽ huých cánh tay của Khưu Nhiên Dĩnh.
Ngô Uyên nhỏ giọng nói, “Đi cùng nha.”
Cô nàng thỏ thẻ đồng ý.
Cả thảy sáu người đến một cửa hàng chuyên phục vụ điểm tâm ngọt sau đó gọi tráng miệng và đồ uống.
Chờ cho tới khi đồ ăn thức uống được mang lên, cả bọn liền rơi vào bầu không khí im ắng chết chóc, ngay cả Lâm Tiểu Bân cũng chẳng dám tùy tiện mở miệng nói chuyện.
Cố Kỳ Nam dưới cương vị là hoạt náo viên dĩ nhiên không thể bỏ mặc để cho bầu không khí xấu hổ này lan tràn, cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Bài tập về nhà mọi người làm xong hết chưa?”
Năm người còn lại, “…”
Khưu Nhiên Dĩnh lấy hết can đảm để nói, “Cậu làm xong hết rồi à?”
Cố Kỳ Nam uống một ngụm ca cao nóng rồi trả lời, “Gần xong.”
Trừ bỏ Triển Minh, bốn người còn lại ai ai cũng hít sâu một hơi.
Tiếp theo tất cả mọi người bắt đầu rôm rả thảo luận xung quanh vấn đề bài tập ôn luyện.
Đầu năm mới đi xem phim uống trà chiều, chuyện này rất nhanh đã bị Triển Minh quên lãng.
Nào có ngờ đâu chỉ là một buổi trà chiều lại có thể uống tới mức xảy ra tin đồn.
Ngày cuối cùng trong kì nghỉ đông của khối 12, Lâm Tiểu Bân quăng vào trong nhóm đàn em một bức ảnh chụp lại màn hình.
Bên trong ảnh chụp chính là trang thổ lộ mới được mở trên Tường QQ gọi là Quả Xoài Nhỏ Confession, phía trên có một bài viết mới vừa được đăng.
Thực chùy (2): Đại ca của trường tụi tui thật sự đang hẹn hò với con ngoan trò giỏi đó, mùng một tới rạp xem phim bị tụi tui bắt gặp. Bọn họ mặc đồ đôi, không có trông thấy bọn tui bởi vì coi hai phim khác nhau. Sau khi xem xong còn cùng nhau đi ăn chút gì đó. Hóa ra nữ sinh hiền lành đều yêu thích loại hình côn đồ xấu xa! Tuyệt đối là thực chùy, có bức ảnh làm chứng!
(2) Thực chùy: Nguyên văn 实锤, là một thuật ngữ thông dụng trên internet ám chỉ sự thật rành rành ngay trước mắt không thể nào chối cãi. Điển hình nhất là scandal của mấy diễn viên, idol đó, có người tung ra hình ảnh, video chứng thực tin đồn đó là đúng sự thật, trường hợp như thế thì gọi là thực chùy.
Xem xong bài đăng này, đến cả Triển Minh cũng phải ngừng thở mấy giây, thẳng cho đến khi hắn nhìn xuống bức ảnh.
Ảnh chụp một người mặc áo Hoodie đen là hắn, người còn lại là Khưu Nhiên Dĩnh mặc đầm Hoodie phấn hồng.
Anh Bân Xông Về Phía Trước: …
Anh Uyên Nhất Định Làm Được: …
Tiểu Nam Tử: ???
_____________________
Pháo hoa cầm tay:
Pháo nổ:
Pháo điện tử: