• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuân qua thu tới, hạ đi đông đến, năm tháng như thoi đưa, thời gian thấm thoắt qua mau.
Hình như thần thời gian chỉ chớp mắt một cái, lịch thần thánh đã lật đến năm mới năm 2016.
Khi tiếng chuông năm mới vang vọng cả thành Ronage, tiếng hoan hô liên miên như nước thủy triều, đêm nay cả Ronage không ngủ.
Trong thành Ronage tiếng hoan hô như sấm dậy, phía trước quảng trường Vườn Hồng, một tòa phủ đệ khổng lồ lại hoàn toàn yên lặng, tràn ngập mùi vị sầu thảm, tỏ ra không hề ăn nhập với thành Ronage ầm ĩ huyên náo.
Trong chính đường phủ công tước Stedman, vẫn mặc một bộ trang phục nô tài, lão Khuê Nô chậm rãi quỳ xuống trước mặt công tước Shuster, hành lễ lần cuối cùng với vị gia chủ cuối cùng ông ta hầu hạ.
Trên mái tóc chải bóng loáng của công tước Shuster, những sợi tóc bạc vẫn hiện rõ khó có thể che giấu. Lão công tước tỏ ra ngày càng già nua, ông ta phất tay với lão Khuê Nô: "Trở về đi! Nếu như trong phủ có thứ gì ngươi vừa ý thì cứ việc lấy đi, tất cả đều mang đi!"
Lão công tước nói, ông ta nhẹ nhàng nghiêng người để che giấu thương cảm trong mắt.
Một đám khói xanh bốc lên, lão Khuê Nô đã hoàn thành biến thân huyết tộc. Ông ta thu đôi cánh dơi to lớn lại sau lưng, khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ màu bạc tỏ ra lạnh lùng và ngạo nghễ. Ông ta thanh nhã cúi đầu thi lễ với bóng lưng lão công tước, "Thân vương Khuê Nô tộc Ventrue bái biệt công tước Shuster!"
Nói xong, vị thân vương huyết tộc này lui lại đi ra khỏi chính đường, trong ánh mắt kinh ngạc của một đám hộ vệ và thị nữ, ông ta mở đôi cánh dơi viền vàng vượt qua mười hai mét ra, tung người bay lên cao. Sau khi lượn một vòng trên không Ronage, ông ta bay tại chỗ phía trên cột hoa biểu to lớn trước cửa hoàng cung, đôi cánh dơi vừa rộng vừa dày che khuất ánh trăng.
"Ngao... Ngao... Ngao..."
Ông ta ngẩng mặt gầm lên ba tiếng, âm thanh mang theo oán hận và phẫn nộ át hết mọi tiếng động huyên náo trong thành Ronage. Mọi người ngừng thở, sợ hãi nhìn kỹ sinh vật tà ác trên trời, sau đó lặng lẽ xoay người về hướng đại giáo đường trung ương, trong lòng rì rầm cầu khẩn.

Sau phút chốc, hình như cảm nhận được nguyện vọng tốt đẹp trong lòng mọi người, thân vương huyết tộc Khuê Nô trên không trung dang rộng đôi cánh dơi to lớn, cả thân thể bay thẳng tới gác chuông, công trình mang tính đặc trưng của đại giáo đường trung ương đế quốc Menied.
Trong tiếng nổ rền vang, hình như cả thành Ronage đều lắc lư một chút. Mọi người chỉ nhìn thấy một đám mây hình nấm to lớn mọc lên từ đại giáo đường trung ương. Khi tro bụi tan hết, tòa gác chuông cao tới trăm mét sừng sững đứng ngàn năm đã trở thành lịch sử.
Thân vương huyết tộc Khuê Nô không kiêng nể gì, nhàn hạ bay một vòng trên không Ronage lần nữa, cuối cùng dừng lại bên trên phủ công tước Stedman. Đến tận lúc ông ta nhìn thấy một nụ cười vui vẻ trên gương mặt cô đơn của lão công tước đang đứng trong sân, ông ta mới bay nhanh về phía nam trong ánh trăng giống như một ngôi sao băng màu đen.
Nơi đó là quê quán ông ta đã xa cách bốn trăm năm.
Đang ngồi ở trên đài cao thưởng thức toàn thành ca múa, trên gương mặt tiều tụy của bệ hạ Jurgen toàn là trống vắng, ông ta nhỏ giọng lẩm bẩm, "Hắn đi rồi!"
Ngồi bên cạnh Jurgen, viện trưởng viện giám sát đế quốc Mexes thở dài nói với vẻ mặt tiếc nuối: "Đúng vậy, hắn đi rồi, vẫn không kịp đánh một trận với hắn".
Trong tin đồn, kỵ sĩ thứ nhất của đế quốc đã qua đời nhiều năm, nhưng không có ai biết kỵ sĩ thứ nhất của đế quốc vẫn luôn ở bên hoàng đế. Càng không có ai tìm ra liên hệ gì giữa viện trưởng Mexes tinh thông công việc dân sự với kỵ sĩ thứ nhất của đế quốc.
Kỵ sĩ thứ nhất của đế quốc đồng nghĩa với người mạnh mẽ nhất của đế quốc. Vì có sự tồn tại của Mexes, nên khi Gosa Hoa Hồng Máu sắp đánh tới miệng núi Billious, bệ hạ Jurgen vẫn cứ an nhàn thoải mái rời khỏi kinh đô đi nghỉ, yên tâm xem hai hoàng tử làm xằng làm bậy ở kinh đô.
Mấy năm nay, anh hùng thế hệ trẻ của đế quốc Menied xuất hiện lớp lớp, sau khi Gosa Hoa Hồng Máu chết, Kate, Ephrai và người tới sau là Sting, mỗi người dẫn một cánh quân không ngừng công thành phá trại trên chiến trường Dolores, thu hồi lãnh thổ bị mất, ai cũng thể hiện xuất sắc. Càng khó được là ba thanh niên chưa tới ba mươi tuổi này đều đã đột phá ngưỡng cửa cấp chín trong chiến đấu, sức mạnh lên tới cấp mười. Việc tiến bước vào thánh vực có lẽ chỉ là vấn đề thời gian đối với bọn họ.
Bọn họ đã là anh hùng mới của đế quốc, bọn họ là tình nhân trong mộng của mỗi một thiếu nữ.

Cho dù như vậy, bọn họ vẫn cứ không nhận được sự ưu ái của bệ hạ Jurgen, không được thụ phong kỵ sĩ đế quốc.
Vì chuyện của kỵ sĩ thứ tư Ursa và kỵ sĩ rởm lớn nhất của đế quốc, kỵ sĩ thứ chín Geriferry, danh hiệu kỵ sĩ đế quốc đã trở thành một chuyện cười.
Câu chuyện anh hùng của bọn họ đã nhanh chóng bị trăm họ đế quốc quên lãng.
Lịch sử chẳng những giỏi chôn giấu chân tướng mà cũng rất giỏi chôn vùi anh hùng.
***
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Lịch sử luôn thích tái diễn vô số lần.
Khi ba ngôi sao mới chói mắt của đế quốc Menied đang lấp lánh trên đồng bằng Dolores, đế quốc Osu cũng có một cánh quân, đó là một đóa hoa hồng.
Hoa hồng máu Cado.
Vừa trở lại đế quốc Osu đã được gia tộc Talbot chỉ định làm người thừa kế, đồng thời giao cho quản lý quân đoàn Hoa Hồng Máu, người phụ nữ này đi theo con đường phụ thân mình từng đi qua, giết về chiến trường Dolores. Dưới sự lãnh đạo của nàng, Hoa Hồng Máu tả xung hữu đột, hình thành thế trận cài răng lược, mặc dù không tránh khỏi mất thành mất đất nhưng đã cứu vãn các binh đoàn khác của đế quốc Osu khỏi vận mệnh bị diệt. Đồng thời năng lực chỉ huy của nàng cũng nhận được sự tán thành của các tướng lĩnh đế quốc Osu khác.

Nhưng có ai biết dưới bề ngoài lạnh lùng của nàng lại ẩn giấu một trái tim luôn luôn vương vấn và lo âu, thậm chí nàng không chỉ một lần muốn bỏ lại binh đoàn, tiến về chỗ sâu trong dãy núi Billious tìm người yêu đã mất tích bốn năm.
Kate và Ephrai không chỉ một lần gặp phải quân đội của Cado, nhưng bọn họ đều ngầm hiểu tránh sát qua nhau. Mỗi một lần nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Cado, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Bọn họ biết ánh mắt của Cado có ý nghĩa gì, Cado cũng biết bọn họ lắc đầu có ý nghĩa gì.
Có nghĩa người yêu của nàng vẫn không có tin tức.
Mỗi một đêm, nàng đều sẽ đánh đàn bản nhạc Thập diện mai phục đó, khi bản nhạc kết thúc, tương tư lại đậm hơn, nàng thở dài thật chậm, nói: "Gerry, chàng ở đâu? Ta đã sắp không nhớ được dáng vẻ của chàng nữa rồi..."
Đúng vậy, Geriferry, hắn đang ở đâu?
Hắn đang ở trong một tuyệt cốc.
Gọi là tuyệt cốc nhưng thực ra lại không tuyệt, trừ hai phương nam bắc đều là vách đứng cao vút chạm mây không thể nào vượt qua, hai phía đông tây đều là đồi núi và rừng rậm mênh mông bát ngát. Tuyệt cốc bị tuyệt là bởi dã thú ở hai đầu khe núi này.
Khi đi vào khe núi bốn mùa như xuân này, Gerry phát hiện nơi này bất luận là quả dại hay là rễ cây đều phong phú ngon lành. Nhìn Nại Hà tinh nghịch ôm một gốc cây dẻ sống chết không đi, hắn còn có lí do gì để không dừng lại ở đây thêm vài ngày?
Sau khi Nại Hà nếm hết tất cả trái cây, rễ cây, cả kiến và sâu bọ vốn không cần phải ăn khi trong hẻm núi có đủ đồ ăn như bây giờ thì thời gian đã qua hai ngày, rốt cục bọn họ cũng đi tới cuối khe núi mà lẽ ra chỉ cần đi hai canh giờ là qua.
Nhưng bọn họ lại không thể không quay lại, bởi vì Nại Hà nhắc nhở Geriferry bên cửa khe núi phía đông có một sinh vật mạnh mẽ chưa biết, ít nhất là lúc đó hai người chưa biết.
Sau khi hai người lại lặn lội thêm hai ngày nữa đến đầu phía tây khe núi, đương nhiên Nại Hà lại nếm thử một lượt những thứ có thể ăn trong khe núi lần nữa, Nại Hà lại nhắc nhở Geriferry, vừa có một dã thú mạnh mẽ di chuyển đến đầu phía đông, nơi hai người đi vào bốn ngày trước đó.
Geriferry lập tức nhìn Nại Hà không nói được gì, nàng đang chọn những quả ngon trong một đống trái cây lớn, rất tốt, nàng đã học được kén cá chọn canh trước khi ăn.

Càng làm cho Geriferry buồn bực là trên đường đi có vẻ như Nại Hà không hề có sức tấn công. Đương nhiên các phép thuật mặt trái như chậm chạp, suy yếu, trúng độc, hỗn loạn thì nàng chỉ cần nhấc tay là thi triển được, vấn đề là nếu thi triển những phép thuật mặt trái này đối với một con kiến hoặc sâu bọ thì có thể khiến chúng lập tức ngã lăn, nhưng gặp phải dã thú có tinh thần lực hơi mạnh mẽ một chút là những phép thuật này đều không hề có tác dụng.
Nói cho cùng là bản thể linh hồn của Nại Hà quá suy yếu, phép thuật "Pháp lệnh" Lần trước đối phó với Vitas đã làm nàng hao tổn hơn nửa linh hồn lực, còn linh hồn lực mỗi ngày nàng hấp thụ từ thân thể Geriferry thì chỉ đủ giúp hư ảnh nàng biến ảo thành có thể duy trì tồn tại trên thế giới này.
Không có biện pháp nào khác, Geriferry dứt khoát đi tới vách đá bên khe núi tìm một chỗ lõm, chặt mấy cây nhỏ dựng thành một túp lều giản dị, lại tìm cỏ khô và lá khô trải lên mặt đất ẩm ướt. Đây chính là nhà của bọn họ. Đương nhiên, trước tiên Geriferry phải trồng cây hoa thủy tiên ở trước cửa "nhà".
Đêm đó, vừa qua nửa đêm, Geriferry đang ngủ say bị Nại Hà gọi dậy. Hắn thò đầu ra ngoài túp lều được cành lá che kín mít và nhìn quanh, ánh trăng được vách đá chiết xạ chiếu xuống khe núi gió mát hiu hiu khiến hắn có cảm giác yên bình điềm tĩnh, nói đơn giản hơn là bóng đêm rất đẹp.
Geriferry vừa mới chuẩn bị rút đầu về trách Nại Hà quấy rối thì một bóng đen từ cửa khe núi phía tây bay tới. Hắn vừa định nín thở thì đột nhiên một đám sương mù màu xám bao trùm lên người hắn từ đầu đến chân, sau đó hắn phát hiện ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Đây chính là thuật suy yếu của Nại Hà, giảm bớt hơi thở tính mạng của Geriferry, có thể làm suy yếu cảm giác của sinh vật mạnh mẽ đối với hắn.
Khoảng cách ngày càng gần, bóng đen trở nên rõ ràng hơn trong mắt Geriferry. Đó là một quái vật có mào gà trên đầu, thân thể như Wyvern, đuôi như rắn. Cả người nó dài hơn năm mét, có một đôi cánh thịt, không có lông vũ, toàn thân trên dưới đều phủ đầy vẩy. Khi nó hạ xuống đầm nước bên cạnh vách núi đối diện thì chiều cao của nó ước chừng hai mét, điều này làm cho Geriferry cực kì vui mừng vì hắn đã không dựng lêu bên đầm nước đó.
Đây là một con rắn gà đã trưởng thành, trong truyền thuyết, chúng là sinh vật được nữ yêu tộc rắn Medusa chúc phúc, cho nên chúng có thể dùng mắt phát ra ánh sáng hóa đá. Còn miệng nó có thể phun ra ngọn lửa rừng rực, đồng thời khả năng chiến đấu gần người của nó cũng rất mạnh mẽ, những móng vuốt sắc bén và cái đuôi rắn của nó đều có kịch độc.
Trước hết rắn gà cảnh giác nhìn quanh, phát ra vài tiếng lục cục trong cổ họng, sau đó mới cẩn thận cúi đầu xuống uống nước. Trong lúc uống nước, thỉnh thoảng nó lại ngẩng đầu cảnh giác nhìn phía đông khe núi, hiển nhiên nó cũng phát hiện ở đó có một sinh vật mạnh mẽ, cho nên nó không để ý tới Geriferry ở ngay bên này.
Sau khi rắn gà uống nước xong bay đi, Geriferry mới nhẹ nhàng rụt đầu vào trong lều. Hắn đã quyết định, trừ phi rắn gà chủ động bỏ đi, nếu không hắn ta và Nại Hà sẽ ở đây cả đời.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK