Kiếm sĩ mặt sẹo bị thương được đặt trên hai chiếc bàn rượu ghép lại với nhau, vết thương sau lưng hắn đã có dấu hiệu thối rữa, da dẻ xung quanh vết thương đang biến từ màu trắng thành màu xám, sau đó lại chuyển sang màu đen sẫm. Trong một thời gian ngắn này, mắt hắn đã trở nên đỏ đậm, hắn đã bắt đầu vùng vẫy.
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Geriferry vừa xuống lầu, chỉ cần vị "Thánh võ sĩ" này đưa một chút đấu khí thần thánh vào trong thân thể kiếm sĩ mặt sẹo là những năng lượng tà ác đã bắt đầu ăn mòn thân thể và thần kinh của kiếm sĩ mặt sẹo này sẽ bị khu trừ. Nếu như đấu khí thần thánh đủ mạnh mẽ thì sẽ có thể triệt để tịnh hoá luồng tử khí này.
Geriferry cũng là không trâu bắt chó đi cày, bất luận là khu trừ hay là tịnh hoá đều không phải thứ năng lực gã ngụy thánh đồ như hắn có thể có. Nếu như không phải vẫn nhớ đến thành phố ngầm thần bí thì lúc này hắn đã phá cửa mà ra, che mặt mà chạy rồi.
Tham lam quả nhiên là nguồn gốc của tội lỗi!
Geriferry nhắm mắt lại, đưa tay xoa vết thương của kiếm sĩ mặt sẹo, trong lòng cầu khẩn: "Nại Hà, giúp ta!"
Lúc này, một quầng sáng màu trắng chói mắt chợt phát ra từ lòng bàn tay hắn, trong không gian tương đối tối tăm này, nó lập tức làm đau mắt tất cả mọi người. Tử khí trên người kiếm sĩ mặt sẹo hội tụ về phía vết thương như nước thủy triều, cùng lúc đó, Geriferry cảm ứng được dấu vết màu xám trong cơ thể lại xoay tròn, một sợi tơ màu xám theo kinh mạch của hắn kéo dài đến lòng bàn tay. Tử khí tụ tập quanh miệng vết thương dưới lòng bàn tay hắn lập tức xuyên qua bàn tay, bị hút vào dấu vết màu xám hình giọt nước trong người hắn dọc theo sợi tơ màu xám.
Hết thảy chỉ xảy ra trong thời gian rất ngắn, dưới sự che chắn của vầng sáng màu trắng như có thực chất, không ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì. Khi vầng sáng trắng muốt đại biểu cho đấu khí thần thánh tản đi, bộ phận đã thối rữa sau lưng kiếm sĩ mặt sẹo lũ lượt hóa thành máu loãng màu đen rồi rơi xuống, lộ ra máu thịt đỏ tươi. Thần trí hắn từ từ trấn tĩnh, hắn đã không còn vùng vẫy.
Thần tích!
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi nhà mạo hiểm.
Đây đã không còn là khu trừ đơn thuần nữa, cho dù là tịnh hoá thì thời gian tịnh hoá này cũng nhanh đến mức quá đáng.
Ít nhất có một điểm bọn họ có thể khẳng định, đây là một thánh võ sĩ đã đột phá ngưỡng cửa cao cấp, đã tiến bước vào thánh vực. Toàn bộ bọn họ dùng một loại vẻ mặt cuồng nhiệt nhìn Geriferry.
Đây không phải khu trừ, cũng không phải tịnh hoá, chỉ có Geriferry biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Đây là cắn con bà nó nuốt! Cũng giống như lúc hắn bị ánh sáng hóa đá của rắn gà bắn trúng, tử khí trong cơ thể kiếm sĩ mặt sẹo bị bản nguyên sức mạnh trong thân thể hắn cắn nuốt sạch sẽ.
"Nại Hà, lần này ngươi chơi hơi quá rồi đấy!" Nhìn vô số ánh mắt sùng bái xung quanh, trong khi lòng hư vinh được thỏa mãn cực độ, đồng thời Geriferry còn cảm thấy lo sợ bất an. Hắn không thể biết việc chứa đựng những năng lượng chết này trong thân thể có mang đến tổn thương cho mình sau này hay không.
"Ngươi lại không nói cần thi triển tới mức độ nào". Không ngoài dự liệu, ý thức của Nại Hà rõ ràng vang lên trong đầu Geriferry.
Geriferry vẫn luôn không rõ, khi bọn họ xuống lầu, rõ ràng Nại Hà vẫn đang nằm trên giường, nhưng tại sao đột nhiên nàng lại xuất hiện trong mắt phải hắn? Chỉ có một điểm hắn rất rõ ràng, không có sự giúp đỡ của Nại Hà, hắn tuyệt đối không thể thi triển ra đấu khí thần thánh.
Bởi vì quá nhanh nên thậm chí Geriferry còn không kịp để ý xem Nại Hà chuyển đổi sức mạnh bản nguyên thành đấu khí thần thánh như thế nào.
Sau khi băng bó xong vết thương, kiếm sĩ mặt sẹo quỳ một gối xuống trước mặt Geriferry: "Đại nhân Gerry tôn kính, ta tên là Jack, đa tạ ân cứu mạng của ngài, ta sẽ..."
Xem ra Jack là một người không giỏi ăn nói, được Geriferry cướp về từ trong tay thần chết, hắn nhất thời kích động không biết nói gì cho phải.
"Được rồi!" Geriferry đưa tay nâng Jack dậy, trước khi lên lầu, hắn ra lệnh: "Các chiến sĩ chú ý che chở lẫn nhau, cố gắng không được bị thương. Còn nữa, không có mệnh lệnh, không cho phép các pháp sư ra tay, cho dù một đốm lửa cũng không được".
Không còn có người nghi ngờ quyền uy của Geriferry nữa. Một nháy mắt hoa lệ vừa rồi đã làm tất cả mọi nhà mạo hiểm chấn động.
Geriferry lên lầu đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Nại Hà đang nằm ngủ say trên giường, hắn giật mình suýt nữa nhảy dựng lên. Hắn rõ ràng cảm thấy ý thức của Nại Hà vừa rồi còn tồn tại trong mắt phải của hắn, tại sao chỉ thoáng cái đã...
Trong lúc Geriferry đang nghi hoặc, Nại Hà trên giường đột nhiên mở mắt, nghịch ngợm chớp chớp với Geriferry, sau đó móc một cái đùi gà phía dưới tấm chăn ra nhét vào trong miệng.
Còn Amie theo sát Geriferry tiến vào thì vừa vặn nhìn thấy màn này. Cô ta vẫn còn nghi vấn đối với thân phận của Geriferry, đồng thời cảm thấy tò mò với Nại Hà bên cạnh hắn. Đây tuyệt đối không phải phỏng đoán và trực giác vô cớ, là một pháp sư cao cấp hoa lan bạc một sao, cô ta có cảm giác rất nhạy cảm đối với bất cứ thuộc tính năng lượng nào. Sự thật là cô ta không cảm thụ được bất cứ dấu vết rung động của thuộc tính thần thánh nào trên người Geriferry, còn đối với Nại Hà, tất cả mọi cảm giác của cô ta bất ngờ lại là trống rỗng...
Nhưng bây giờ cô ta đã tin rằng Geriferry là một cao thủ giấu kỹ không lộ, còn đối với Nại Hà, cô ta vẫn giữ lại cái nhìn của mình. Cảm giác trống rỗng, đó chỉ có thể nói rõ, Nại Hà không có tính mạng. Nhưng một tồn tại không có tính mạng, vì sao lại phải không ngừng ăn? Lòng hiếu kỳ của Amie càng ngày càng lớn.
Vong linh vẫn đang tàn phá trấn nhỏ, tiếng gào thét vẫn không ngừng vang lên khắp nơi.
Có sự hậu thuẫn của thánh võ sĩ, đám nhà mạo hiểm không còn sợ hãi khi đối mặt với lũ skeleton. Bọn họ phối hợp trật tự đánh tan từng đám skeleton vây quanh quán rượu, sau đó lại đánh tan một đám khác. Ngoài kiếm sĩ mặt sẹo Jack bị thương một lần lúc đầu, mãi cho đến nửa đêm, vậy mà không còn có người bị thương giống như kì tích, điều này cũng gián tiếp giảm bớt không ít phiền phức cho Geriferry.
Geriferry không còn sử dụng thuật tinh tường để tìm kiếm tung tích tử linh pháp sư nữa, bởi vì thuật tinh tường thật sự tiêu hao tinh thần lực quá lớn. Hắn phải bảo tồn đầy đủ tinh thần lực để chuẩn bị cho cuộc chiến đấu quyết liệt hơn có thể sẽ xảy ra tiếp theo.
"Mặc dù triệu tập skeleton chỉ là ma pháp vong linh cấp thấp nhất, nhưng liên tục một đêm không gián đoạn triệu tập nhiều skeleton như vậy, cho dù là một tử linh ma đạo sư cũng không làm được". Có lẽ đã phát hiện nghi hoặc của Geriferry, Amie đứng bên cạnh Geriferry mở miệng nhắc nhở hắn.
"Ta có thể tưởng tượng được, có điều vẫn cảm ơn vì đã nhắc nhở". Có ánh mắt u tối, Geriferry vẫn có thể nhìn thấy tất cả mọi cảnh tượng trong khoảng cách một trăm mét trong đêm đen. Có điều trong phạm vi này, ngoài những bộ xương không ngừng bò lên từ dưới đất, không có bất cứ dị tượng nào cho thấy dấu hiệu tồn tại của tử linh pháp sư. Tuy nhiên hắn lại nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề: "Chẳng lẽ tử linh pháp sư đang ẩn giấu tung tích chỉ muốn dùng đám skeleton này để từ từ làm chúng ta mệt chết?"
"Là tiêu hao thể lực và tinh thần của chúng ta. Bình thường sau nửa đêm, bọn chúng sẽ triệu tập một lần zombie với số lượng hơn một trăm con, những thương vong của chúng tôi trước đây phần lớn xuất hiện vào lúc này". Amie giải thích.
Sức phòng ngự và khả năng kháng phép của zombie cao hơn skeleton thông thường rất nhiều, đồng thời có một chút ý thức bản năng, bọn chúng biết cách chiến đấu hơn chứ không phải đơn thuần dựa vào sự điều khiển của tử linh pháp sư.
Sắc mặt Geriferry từ từ trở nên nghiêm túc, đồng thời thời gian dừng lại giữa từng đợt skeleton dưới lầu càng ngày càng ngắn. Nhạy cảm phát hiện điểm này, trước tiên Geriferry ra lệnh cho các chiến sĩ dưới lầu lùi vào quán rượu. Trừ cửa sổ và sàn nhà, những bộ phận khác của quán rượu đều được xây dựng bằng gạch đá chắc chắn, điều này khiến cho những nhà mạo hiểm có thể tiến hành phản kích bằng cách tụ tập quanh những cửa sổ bị đám skeleton phá huỷ.
Nhưng liên tục chặt chém không ngừng nghỉ hơn nửa đêm, thể lực của bọn họ đã tiêu hao rất nhiều. Nếu như cứ theo đà này, thương vong sẽ là điều không thể tránh né. Lúc này Geriferry quyết đoán ra lệnh cho các pháp sư ra tay. Đương nhiên hắn không muốn lát nữa phải đi xuống lầu chuyên trách trị liệu những nhà mạo hiểm bị thương giống như một mục sư đơn thuần.
Mười mấy pháp sư đồng loạt ra tay, cảnh tượng quả thật rất hùng tráng. Mặc dù chỉ là một số phép thuật cấp thấp và trung cấp, nhưng đối phó với đám skeleton tụ tập sát nhau như thế này thì vẫn có thừa. Thuật cầu lửa, thuật viêm bạo, mũi tên a xít, nhũ băng, băng tiễn, tóm lại trước cửa quán rượu lập tức trở thành hai mảnh trời băng lửa, cho dù thỉnh thoảng có con cá lọt lưới áp sát được tới bên cửa sổ cũng sẽ bị các chiến sĩ với áp lực giảm mạnh chém bay.
Nhưng sức chú ý của Geriferry không hề tập trung vào trước cửa hoặc dưới lầu, hắn ngẩn người nghiêng đầu nhìn về phía nam. Hắn cảm thụ được một luồng tử khí đậm đặc từ chỗ đó tràn tới. Hắn vẫn không hề sử dụng thuật tinh tường, tầm mắt trăm mét trong bóng tối đã là đủ đối với hắn.
Khi con skeleton cuối cùng ngã xuống trước cửa quán rượu, cả trấn nhỏ đột nhiên rơi vào sự yên tĩnh chết chóc, yên tĩnh đến mức giờ khắc này mỗi một người đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Còn Geriferry trên lầu rốt cục cũng đã nhìn thấy, đó là một đám zombie với số lượng trên dưới năm mươi. Đây là một đám linh hồn tà ác, dưới cái đầu trọc lốc, cả khuôn mặt và thân thể đều khô khốc, bắp thịt căng cứng, trong hốc mắt trống rỗng có ngọn lửa linh hồn màu tím nhảy nhót. Lỗ mũi chúng trống rỗng, hàm răng lộ ra ngoài, nước miếng dơ bẩn rỏ xuống từ hàm răng làm bất cứ ai nhìn thấy cũng phải buồn nôn và sợ hãi.
Quần áo trên người bọn chúng đã thối nát, vũ khí trong tay han gỉ loang lổ. Bọn chúng kéo lê hai chân khô quắt, im hơi lặng tiếng từng bước đi tới phía quán rượu.
Lúc này cuộc chiến đấu phía trước khách sạn ở phái bắc đã nổ ra, sau khi một loạt phép thuật chiếu sáng bay lên trời, Geriferry có thể nhìn thấy phái bắc cũng có một đám zombie với số lượng không hề ít hơn bên mình đã tới gần khách sạn. Một phép thuật tường lửa được phóng tới bậc thềm trước cửa khách sạn, sau đó chính là một quả cầu lửa siêu lớn từ cửa sổ khách sạn bay đến trên đầu đám zombie. Sau phút chốc, quả cầu lửa nổ ầm một tiếng, hóa thành một con rồng lửa dài bảy mét quay cuồng gào thét giữa đám zombie.
Phép thuật này là thuật rồng lửa Geriferry đã từng nhìn thấy. Điều này có ý nghãi gì? Điều này có nghĩa là trong khách sạn ít nhất có một ma pháp sư đã lên tới cao cấp thượng đỉnh trở lên.
Geriferry cũng không có lòng dạ nào xem xét chiến quả của đối phương, bởi vì đám zombie bên này đã sắp đến gần trước cửa quán rượu. Không cần Geriferry phải dặn dò thêm, các pháp sư đã bắt đầu ngâm nga chú ngữ làm phép. Từng quả cầu lửa chỉ có thể để lại một vết cháy xem trên người đám zombie, còn ngoài giảm bớt một chút tốc độ của zombie, phép thuật hệ băng cũng mang đến tổn thương nhỏ đến mức đáng thương cho bọn chúng.
Chỉ có thuật viêm bạo của Amie có thể giải quyết hai ba zombie mỗi lượt, có điều sau khi liên tục thi triển bốn thuật viêm bạo, sắc mặt Amie đã trắng bệch. Cô ta tựa vào cửa sổ thở dốc, ma lực khô kiệt, bây giờ ngay cả tự bảo vệ mình cũng là một vấn đề đối với cô ta.
"Vậy thì, chính là bây giờ". Đón ánh mắt khẩn cầu của Amie, Geriferry khỏi cửa sổ, đồng thời trong mắt phải hắn lại cảm nhận được sự tồn tại của Nại Hà.
Lần này ngươi làm hoa lệ một chút, tùy tiện muốn chơi thế nào cũng được!" Geriferry vội truyền một ý thức đến cho Nại Hà.
Trên đường phố tối om thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng ma pháp, giữa cảnh sáng tối đan xen này đột nhiên xuất hiện một vầng sáng thuần túy nhất. Khi mọi người còn chưa hoàn toàn tập trung chú ý đến nó, nó đã sáng chói như một mặt trời giữa đêm đen.
Quấng sáng trắng tinh này đậm đặc như thực chất, ánh sáng rừng rực đâm thẳng vào mắt những nhà mạo hiểm, họ hoàn toàn không thấy bên trong quấng sáng là thứ gì.
Quả cầu ánh sáng chậm rãi bay lên, ánh sáng chói mắt chiếu xa vạn trượng, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, bao gồm cả lũ zombie.
Một giọng nói trầm thấp và hùng hồn vang lên từ trong quả cầu ánh sáng:
"Thần nói, phải có ánh sáng. Vì vậy đã có ánh sáng!"
Danh Sách Chương: