• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 64: Đêm Yêu Thương Cùng Nhau - 1

Ăn uống no say họ mới chịu đi về nhà.. hai chiếc xe của gia đình anh rể và chiếc xe gia đình cô, còn chiếc xe kia của cô và Ách Hân nữa... chia nhau ra rẽ hướng đi về nhà.

'em đi tắm đi..' Ách Hân mở cửa đi vào nhà rồi lại sofa ngồi...

'dạ..' Trần Thanh bước tầng bậc thang thì khựng lại ở bậc thứ năm, nhớ ra cái gì đó thì cô chạy như bay xuống ngồi sát bên nàng.

'chuyện gì? Sao không tắm..'  Ách Hân chau mày nhìn cô.

'Bỏ đi bỏ đi.. em muốn nói với chị điều này...' Trần Thanh càng ngồi xích hơn.

'chuyện gì...' Ách Hân đẩy đầu cô ra khi mà cô định đưa mặt tới gần mình..

'aaa... Đã rất lâu lâu lâu rồi, em và chị không ngủ cùng, không trò chuyện trực tiếp với nhau, bộ chị không thấy nhớ em sao??'

'em lắm lời... Ý là gì nói mau đi..'

'chị khó chịu làm gì.. em chỉ muốn hai chúng ta yêu thương nhau thôi...'

'Không... được'

Nụ cười của Trần Thanh dần tắt đi khi nghe câu trả lời đó.

'tại sao chứ., em cũng lớn rồi... Em sẽ chịu hết những gì.. nha nha...'

Không phải là Ách Hân không muốn, mà là nàng ngày mai còn phải đi làm, nổi tiếng là lạnh nhạt với mọi thứ. Nhưng đến công ty lại cho nhân viên thấy chiến tích của ai đó để lại thì mặt mũi của nàng còn đâu..

Nhưng nhìn lại gương mặt đó, cũng mấy năm không gặp nàng thực sự muốn đem lên tủ kính để trưng và ngày ngày chỉ cho riêng mình ngắm nghía nó thôi... Chắc nàng xiêu lòng mất...

'Em đi tắm đi...'

'nhưng mà chị có đồng ý không cái đã...'

Ách Hân nhẹ nhàng gật đầu, chờ con người kia vui mừng xong chạy vụt lên lầu thì nàng mới ngại mà đỏ cả mặt

'ô yeah... Vậy em đi tắm ngay đây...' Trần Thanh vui vẻ nhanh chân chạy về phòng mình.
Nàng chờ đến tận bây giờ chỉ để chờ Trần Thanh trưởng thành hơn, nhưng ... Nàng sai lầm rồi, đứa trẻ đó vẫn mãi là một đứa trẻ... không bao giờ trưởng thành lên được.

Nhưng mà nghĩ lại, tính cách trẻ con ấy, nhưng suy nghĩ lại giống người lớn hơn. Nếu là trẻ con thì không bao giờ có chuyện mà ra điều kiện hay là muốn "làm chuyện trên giường" cùng nàng rồi...

Ách Hân thật khó hiểu với người yêu này của mình. Nàng cũng từ từ lên lầu và về phòng của mình...

*Cốc cốc*
'vào đi...'

Trần Thanh mở cửa ra, cô đã tắm xong và thơm tho hơn rồi. Gương mặt vẫn còn ý cười và vui vẻ, chính Ách Hân còn cảm nhận được điều ý nhưng nàng định trêu đứa trẻ này một chút đã...

'em đi tới bàn trang điểm. Lấy chai kem màu trắng đem lại đây...' Ách Hân nằm dựa người vào đầu giường với laptop trên đùi mà ra lệnh cho cô.

'dạ..' Trần Thanh cũng nghe theo, khi mà trên tay cầm lấy chai kem màu trắng có mùi thơm lừng ấy, cô mới chợt hiểu ra rằng... Cái này để làm gì???

'cầm ở đó làm gì... Mau lại đây thoa cho tôi...' Ách Hân quay sang nhìn Trần Thanh đang đứng ngơ ra đó, nàng nhịn cười.

'dạ..' Trần Thanh đi tới, ngồi trên giường, Ách Hân nhấc một chân mình lên đặt lên đùi cô.

'em... Em...'

'em làm sao? Không phải muốn yêu thương cùng tôi sao? Tôi cho em thoa kem giúp tôi là đủ yêu thương rồi còn gì...'

'dạ...' Chính Trần Thanh vẫn chưa biết mình bị trêu nên cứ việc mở nắp chai kem và cho vào lòng bàn tay. Thoa đều ở chân Ách Hân.

Chi đến khi Ách Hân được thoa hết hai chân thì nàng gấp laptop lại để trên bàn, nhìn Trần Thanh

'em đúng là ngốc. Đến cả bị lừa mà cũng không biết'

'bị lừa á?' cô nhận ra.

Hèn gì... Từ nãy giờ cô thấy Ách Hân cười cười gì đó. Tưởng rằng nàng đang xem cái gì đó hài hước trong laptop nên không thèm hỏi, nhưng thật ra là đang cười cô ư??

'aaa, chị quá đáng mà...'

'thấy em say mê ngắm nhìn chân tôi như vậy cũng không nỡ làm em mất hứng thôi.'

'chị... Thật là...' Trần Thanh khoanh tay trước ngực giận hờn xoay mặt sang chỗ khác.

'haha...' Nảy giờ Ách Hân che miệng cười nhưng bây giờ thì lại cười thành tiếng làm cô càng tức giận hơn, đứng lên định bỏ về phòng mình thì bị Ách Hân kéo lại...

'định bỏ đi à? Không muốn ngủ cùng tôi nữa sao??' Hai tay Ách Hân đặt lên hai gò má của Trần Thanh mà đẩy vào trong làm mỏ cô chu ra, nhìn mà muốn hôn cho một cái.

'Không cần nữa...' nghĩ là làm, Ách Hân chiếm tiện nghi ở môi cô. Nuốt hết chữ của cô khi chưa kịp nói hết câu.

'tôi nghĩ bây giờ em cần nữa rồi' Ách Hân dứt nụ hôn, nhìn người yêu trước mặt mình, mỉm cười.

Trần Thanh cũng cười theo đó rồi hôn tiếp môi Ách Hân, tay hoạt động, xoa bóp hai quả núi tuyết.

Cô thực sự muốn nhìn hai quả núi này một lần nữa, cô rất nhớ nó nha...  Luồng tay vào bên trong áo thun của nàng, Trần Thanh cởi bỏ áo trong thì cô cảm nhận được, hai quả núi ấy đã được tự do, làm cho cô cũng vui lây.
Cởi bỏ chiếc áo thun vướng víu của Ách Hân, đẩy nàng nằm xuống để cô chiếm tiện nghi, hôn lấy hôn để nàng...

'aaa, Thanh... Đừng... Đừng để lại dấu...'

'sao ạ?' Trần Thanh ngóc đầu nhìn Ách Hân.

'chỉ... Chỉ là ngày mai tôi phải đi làm...'

'em biết rồi' Trần Thanh bỏ qua chiếc cổ trắng nõn ấy, cô chuyển dần xuống hai quả núi làm cô muốn đảo điên khi mỗi lần nhìn.
Còn tiếp...

-------
H nè! Hí hí...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK