’ Chú, Giai Giai ’. Lục Đông bước vào.
’ Lục Đông, con từ nãy giờ đã đi đâu ’. Tuy biết là mình đã nói với Lục Đông ra ngoài để ông có thể nói chuyện riêng với Giai Giai, nhưng lại đi lâu đến như vậy.
Cậu thật ra là nói với chú Lý đi vệ sinh nhưng lại trốn trở lại bệnh viện để làm một việc …
’ Con ra ngoài thì gặp chú Lý, con với chú ấy đã cùng nhau ra ngoài ăn ’. Cậu thành thật trả lời, thật sự khi nhìn vào ông Thẩm cậu cảm thấy rất thiếu sức sống.
’ Vậy sao? ’.
’ Anh có thể ở lại với ba, em trở về lấy ít đồ dùng cá nhân ’. Cô mấy ngày nay ở lại đây cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lại lên tiếng than vãn:
’ Không biết chừng nào ba mới có thể xuất viện ’. Không phải cô nói vậy là lo cho mình, sở dĩ cô nói vậy là lúc nãy ba có nói ở lại đây không vận động nên dễ nhức mỏi, lại còn mệt nữa. Cô cũng muốn nhanh chóng được trở về nhà, cảm giác được thoải mái hơn ở đây gấp nhiều lần.
’ Không được, chú còn chưa khỏe hẳn, anh nghĩ cần ở lại đây thêm ’. Cậu phản ứng có phần gay gắt.
’ Em buộc miệng nói vậy thôi, không có ý gì đâu ’.
Cậu sợ cô giận, nên dịu giọng:
’ Em về lấy đồ đi để anh ở lại trông chú ’.
Cô có chút bâng khuâng nên hỏi Lục Đông:
’ Chú Lý đi cùng anh vậy sao bây giờ em vẫn chưa thấy chú ấy ’.
’ À, chuyện này … Chú ấy bảo anh lên trước ’. Cậu trả lời với giọng điệu lúng túng.
Giai Giai gật gật đầu xem như là đã hiểu.
’ Vậy ba, con xin phép đi trước ’.
’ Con mau đi đi ’ …
Sau khi xác nhận Giai Giai đã đi, Lục Đông mới lại gần ông Thẩm.
’ Chú đây là thuốc hổ trợ phục hồi não bộ, còn đây là cháo con mới mua, còn nóng chú mau ăn rồi uống thuốc ’. Cậu nói dối với chú Lý thật ra là chạy đi mua thuốc, Lục Đông cũng biết ông sợ bị mọi người phát hiện nên không có uống thuốc. Mà chỉ uống những dạng thuốc hồi phục sức khỏe. Cậu sợ ông Thẩm không cầm cự nổi nên cố tình mua lên đây cho ông.
Còn ông Thẩm bây giờ đầu như có một tiếng nổ lớn. Tại sao Lục Đông lại biết chuyện ông bị bệnh, muôn vàn câu hỏi được đặt ra trong đầu ông. Mà chỉ có Lục Đông mới có thể giải đáp.
’ Con tại sao lại biết bệnh tình của chú ’.
’ Lúc đi công tác, bác sĩ đã nói hết cho con biết, vì không muốn chú chịu đựng một mình ’.
’ Thì ra là vậy, ông bác sĩ này đúng thật là … Nhưng Lục Đông làm ơn đừng nói chuyện này cho Giai Giai biết ’. Dù đã có một người nữa biết được tình trạng của ông mà lại là người yêu của Giai Giai, ông sợ mọi chuyện sẽ bị bại lộ.
’ Con không thể nghe lời chú, nếu như cô ấy đến cuối cùng mới biết được thì người con gái có hiếu như cô ấy sẻ tự trách bản thân ’. Lục Đông chỉ mong ông hiểu, để tránh làm cho Giai Giai trở thành kẻ đáng thương.
Ông biết chứ, nhưng ông lại không muốn Giai Giai phải suy nghĩ quá nhiều. Con bé còn đi học, còn cả một tương lai phía trước. Nếu như cứ chăm sóc cho ông già này thì mọi chuyện trong tương lai của con bé sẽ bị đình trệ. Ông không muốn điều đó sẽ xảy ra.
’ Lục Đông, chú xin con, dù như thế nào cũng đừng nói cho con bé biết. Con muốn chú quỳ xuống cũng được ’. Ông đã hết cách rồi, nhất định không để cho Giai Giai biết chuyện, để con bé có được một cuộc sống vui vẻ, không cần lo nghĩ bất cứ chuyện gì.
Lục Đông cảm thấy vô cùng khó xử. Một bên là Giai Giai, nếu em ấy phát hiện cậu biết mà che giấu thì có thể cô sẽ tự mặt luôn cậu. Nhưng nhìn thấy ông Thẩm nài nỉ, van xin thì cậu lại có chút động lòng vì lo nghĩ cho con gái. Bên nào cậu cũng không thể bỏ.
’ Lục Đông … ’. Ông đã hạ mình, dùng ánh mắt đáng thương để mong cậu có thể suy nghĩ lại mà che giấu giúp ông.
’ Con … ’. Lục Đông do dự, không biết nên nói gì.
Ông bật dậy, nếu như có thể ông có thể quỳ xuống.
’ Chú làm gì vậy, chú bình tỉnh đã, con sẽ đồng ý, sẽ đồng ý mà ’. Sức ép quá lớn buộc cậu phài chấp nhận lời khẩn cầu của ông Thẩm.
’ Cảm ơn con ’.
Lục Đông im lặng, suy nghĩ. Không biết bản thân mình làm vậy có đúng hay không.
Dù sao cũng chỉ có cậu, ông Thẩm và hai người bác sĩ biết. Nếu không ai nói bí mật này chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
Nhưng cậu đã sai khi đã không biết đã có người nghe hết mọi chuyện …
Thế Khải nhìn thấy Giai Giai bước ra, vốn định sẽ chạy theo Giai Giai. Nhưng không biết vì lí do gì cậu không chạy theo cô. Nhờ vậy, cậu mới phát hiện được bệnh tình của ông Thẩm nghiêm trọng đến mức nào. Nhưng tại sao hai người họ lại che giấu Giai Giai?
Thế Khải có chút bực dọc vì ông Thẩm không cho Giai Giai gặp anh. Bây giờ, lại phát hiện được chuyện này nữa. Hai chuyện này anh sẽ ghi nợ cho ông Thẩm. Để ông Thẩm ’ Gậy ông đập lưng ông ’ như vậy chẳng phải sẽ vui hơn sao.
Đây là do ông ấy ép mình đến bước đường cùng.
’ Chú Thẩm, đừng bao giờ trách tôi ’. Anh nghiến răng ken két rồi rời đi …
- --------HẾT CHAP 64--------