Nhà đã trả rồi, xách toàn bộ tất cả quần áo đi về.
Trong nhà thiếu nợ hơn ba triệu, sức khỏe của ba không biết có thể vượt qua được hay không, trong một khoảng thời gian rất dài của sau này, có lẽ mười năm, có lẽ lâu hơn, cô không có tiền mua quần áo đắt như vậy nữa.
Đi vào chốn làm việc, những quần áo này còn có thể chống đỡ được thể diện.
Túi và đồ trang sức đã mua trước kia, có thể bán thì cũng chuyển tay bán đi, gom đủ tiền thuốc thang cho ba.
Trên người không còn dư lại bao nhiêu, sau khi về nước thì tiền mướn phòng cũng thành vấn đề.
Một ngày trước khi trở về nước, cô lại đi đến Tư bản Viễn Duy.
Có lẽ là rảnh rỗi nhàm chán.
Cũng có lẽ là chấp niệm quấy phá, luôn muốn xác nhận thêm chút nữa, liệu Tưởng Thịnh Hòa có trả lời email của cô hay không.
Lúc nghỉ việc, hòm thư làm việc đã bị thu hồi, đành đến mạng lưới bên trong Tư bản Viễn Duy để thử một lần nữa, để xem có thể mở lại hay không.
Hòm thư công ty có nhân viên chuyên môn quản lý, là một vị cậu thanh niên con lai trẻ tuổi.
"Tôi muốn xem thử khách hàng có nhắn lại tôi hay không." Cô không nói là đang chờ Tưởng Thịnh Hòa nhắn lại.
"Không phải cô đã bàn giao công việc cho những người khác à?"
Cô nói: "Đến nơi đến chốn, muốn biết sự chưa đủ của bản thân ở đâu."
Anh ta không hiểu mạch não của cô, trong mắt anh ta, cô quá cố chấp.
Không hiểu thuộc về không hiểu, anh ta vẫn đăng nhập hòm thư thay cô, cũng nói đây là một lần thôi, bởi vì không hợp quy định công ty.
Cũng sẽ không có lần sau nữa, ngày mai cô sẽ rời khỏi chỗ này.
Mở hòm thư, Tưởng Thịnh Hòa vẫn không nhắn lại.
Lần này hoàn toàn từ bỏ ý định.
Lúc ở trong khu thang máy chờ thang máy, gặp phải Tưởng Ti Tầm đi ra ngoài trở về, anh rất bất ngờ còn có thể nhìn thấy cô ở công ty.
"Vé máy bay lúc nào?"
"Sáng mai."
Tưởng Ti Tầm gật đầu, nói vài câu từ biệt.
Ngày thứ hai, cô ở trong phòng khách chờ chuyến bay, đang hoang mang tương lai của bản thân thì một khoản tiền vào tài khoản ngân hàng, tiền lương ngày hai mươi tháng bảy cô ở trong Tư bản Viễn Duy, gửi cho cô trước thời hạn.
Tưởng Ti Tầm chắc chắc ngộ nhận rằng hôm qua cô đi đến công ty là bởi vì trong tay thiếu tiền, đến kế toán xem xem có thể thanh toán tiền lương trước thời hạn hay không.
Cô lấy điện thoại ra, muốn giải thích đôi câu, lại cảm thấy không cần thiết, bởi vì cô thiếu tiền thật.
Khoản tiền này đã giải việc gấp.
Quay lại Bắc Kinh, mỗi ngày ở trong bệnh viện, bôn ba giữa phòng mướn chung và công ty.
Lần đầu tiên ba giải phẫu, mấy ngày kia không qua giai đoạn nguy hiểm, cô đã liên tục mấy đêm không chợp mắt.
Thứ hai đi làm, cô ngủ trên xe điện ngầm, ngồi qua trạm, đến muộn mười mấy phút, thưởng chuyên cần của tháng đó mất hết rồi, cô khó chịu tự trách mấy ngày.
Đối với cô của lúc đó mà nói, khoản tiền kia sử dụng tiết kiệm thì đủ phí sinh một tháng hoạt.
Cuộc sống bị thực tế ép tới không thở nổi.
Dần dần quên bản thân từng có mơ ước.
Cũng rất ít khi còn nhớ đến rốt cuộc Tưởng Thịnh Hòa có trả lời email của cô hay không.
"Tổng giám đốc Lạc?" Trì Tâm gõ cửa.
Mạch suy nghĩ của Lạc Kỳ bị kéo về, "Vào đi."
Cô khép lại quyển phương án hạng mục hơn một trăm trang, hôm nay không bận, lại lấy ra xem một lần.
Trì Tâm đi vào báo cáo công việc, cô đứng ở bên cạnh chiếc bàn không đi.
Lạc Kỳ ngẩng đầu, "Còn có chuyện gì?"
"Nghe nói Thường Sở Tân đến Viễn Duy rồi, trực tiếp đi đến tầng bốn mươi hai, không biết là chuyện gì."
Thường Sở Tân là sếp tổng của Bệnh viện điều trị Viễn Duy.
- -
Tháng chín năm ấy, Lạc Kỳ hai mươi ba tuổi, Lạc Trí Khưu cần làm giải phẫu lần thứ hai.
Lúc đó, cô đã là trợ lý của Tương Nguyệt Như.
Tưởng Thịnh Hòa còn đang trong Tư bản Viễn Duy, cuối tháng chín từ nước ngoài quay về một chuyến.
Cô ruột hỏi anh: "Không đến phòng làm việc của cô à?"
"Không đi ạ." Trước khi trả lời, anh xoắn xuýt rất lâu.
"Con về thẳng nhà, buổi tối ăn cơm với cô." Vì vậy trực tiếp quay về biệt thự nhà cô từ sân bay, còn cố ý vòng quanh đường đi để đi qua cao ốc Viễn Duy.
Lạc Trí Khưu giải phẫu lần thứ hai, nguy hiểm rất lớn.
Anh quay về tìm bác Hứa, bảo bác Hứa hỗ trợ liên lạc bác sĩ khoa thần kinh uy tín thần nhất.
Cô ruột quay về từ công ty, hỏi sao anh đột nhiên về nước.
"Sắp xếp bác sĩ cho Lạc Trí Khưu, đến lúc đó cứ nói là cô hỗ trợ tìm mối quan hệ."
Cô ruột muốn nói lại thôi, lên tiếng: "Được, không thành vấn đề."
Nhiều lần muốn hỏi cô ruột một năm qua Lạc Kỳ đã sống thế nào, lại không mở miệng được.
Cho đến khi cơm nước xong, không nhẫn nhịn được, "Cô ấy có khỏe không ạ?"
Phòng ăn im lặng trong một chốc.
Cô: "Không biết có tính là tốt hay không. Năm ngoái Lạc Trí Khưu giải phẫu lần đầu tiên, tổn thương sức khoẻ, còn chưa hồi phục tốt mà lại phải giải phẫu tiếp, nghe ý tứ của Lạc Kỳ, có thể chống đỡ nổi hay không thì phải xem vận may. Bởi vì cô ấy, Bùi Thời Tiêu từ bỏ công việc ở nước ngoài, về nước gây dựng sự nghiệp, xích mích với trong nhà, có làm sao thì ba mẹ Bùi Thời Tiêu cũng không đồng ý bọn họ ở bên nhau."
Lại là im lặng.
"Nhưng tình cảm hai người bọn họ rất tốt."
Cô nói mọi chuyện bà biết với anh.
Anh gật đầu, hồi lâu mới nói: "Vậy thì tốt."
Lạc Trí Khưu giải phẫu, ngày đó, anh đi đến bệnh viện, không xuất hiện ở trong khu chờ dành cho người nhà, mà luôn chờ trong phòng làm việc trưởng khoa.
Từ buổi sáng chín giờ đến buổi chiều bốn giờ rưỡi.
Cách ngày, anh quay về Manhattan, Tư bản Viễn Duy có chuyện khó giải quyết cần anh xử lý.
Lúc gần đi anh, nhờ cô: "Cố gắng hết sức đừng để cho cô ấy uống rượu."
Khi đó Lạc Kỳ mới làm trợ lý của cô không tới hai tuần lễ, bà không biết Lạc Kỳ, bà cũng giống bác Hứa, không thể hiểu nổi hành động của anh.
Bà hận rèn sắt không thành thép: "Cô ấy không phải bạn gái con."
Anh không lời nào để phản bác.
"Xem như kiếp trước là vậy. Kiếp này cô ấy còn chưa nhận ra con."
Cô: "..."
Vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, giống như nghe được trò đùa gì đó to bằng trời.
"Con... Con nói con xem... Cô thật sự là..."
Bà bị anh chọc giận, rất lâu không nói một câu hoàn chỉnh.
"Cô, Lạc Kỳ giống cô vậy, bất kể gặp phải chuyện gì đều không than phiền, cũng kiên trì giống cô vậy, thời gian sống chung lâu dài rồi, cô cũng biết cô ấy là tuýp người gì."
Cô ruột vẫn cười, giống như không tin lời anh nói.
"Con là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhìn thấy cái gì của con bé cũng thấy tốt."
Anh không tranh cãi, "Qua hai năm cô sẽ thu hồi lời nói này."
Cô: "Còn qua hai năm, con có thể kiên trì thích Lạc Kỳ một năm nữa, vậy cũng phải trao tặng cho con phần thưởng tình cảm dài lâu rồi."
Hai năm sau, anh về nước tiếp quản Tập đoàn Viễn Duy.
"Tổng giám đốc Tưởng?" Đi đôi với hai tiếng tiếng gõ cửa.
Tưởng Thịnh Hòa hoàn hồn, tắt email từng gửi cho Lạc Kỳ, "Vào đi."
Tiểu Khương đẩy cánh cửa đi vào, "Tổng giám đốc Thường đã ở trong phòng tiếp khách."
Thường Sở Tân từ Thành phố Tô đến, hẹn với ông chủ là ba giờ, tới sớm hai mươi phút.
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, bày tỏ đã biết.
Một năm qua Thường Sở Tân bị Lạc Kỳ chơi đùa không nhẹ, một câu nói muốn điều chỉnh xác định vị trí thị trường của cô, Tưởng Thịnh Hòa cũng không nháy mắt mà đồng ý, trực tiếp thông báo với bọn họ bỏ thị trường bình dân và tầm trung của Bệnh viện điều trị Viễn Duy.
Hỏi ra thì chính là vì sức cạnh tranh lâu dài của tập đoàn.
Một câu nói của tập đoàn lãnh đạo, tất cả mọi người trong Bệnh viện điều trị Viễn Duy của bọn họ bận bịu đến mức gãy chân.
Một năm qua, liên tục có bất hoà về hợp đồng, kiện tụng ba trận, anh ta quá mệt mỏi.
Chỉ thế này thôi, ông chủ lại còn hết lời khen ngợi Lạc Kỳ.
Trước kia nghĩ sao thì cũng không nghĩ ra vì sao ông chủ hoang đường như vậy, đồng ý phương án chiến lược của Nhuệ Phổ, thì ra Lạc Kỳ là vợ ông chủ.
Tưởng Thịnh Hòa đi vào, Thường Sở Tân đứng lên, "Tổng giám đốc Tưởng."
"Ngồi."
Tưởng Thịnh Hòa dứt khoát: "Chuyện gì?"
Thường Sở Tân đơn giản bày tỏ, thẳng thắn muốn gặp mặt Lạc Kỳ một lần.
Không phải đơn độc trò chuyện với Lạc Kỳ, "Ngay trước mặt Tổng giám đốc Tưởng, tôi muốn nói chuyện với Nhuệ Phổ."
Tưởng Thịnh Hòa như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm Thường Sở Tân mấy giây, theo sau đó gọi điện thoại cho Lạc Kỳ, bảo cô qua.
Lạc Kỳ đang nghe Trì Tâm nói Thường Sở Tân đi đến tầng bốn mươi hai, trực giác có liên quan đến cô. Mảng khoa học kỹ thuật chữa bệnh này là Lệ Nhuỵ phụ trách quản lý, chuyện kinh doanh, Thường Sở Tân nên tìm Lệ Nhuỵ chứ không phải là vượt cấp tìm Tưởng Thịnh Hòa.
Đúng như dự đoán, thật sự có liên quan đến cô.
Kể từ khi công khai, cô đến tầng bốn mươi hai như về nhà vậy, bọn họ cảm thấy là dĩ nhiên.
Bây giờ là giờ làm việc, Lạc Kỳ xem Tưởng Thịnh Hòa là ông chủ, ngồi đối diện anh.
Hàn huyên xong, Thường Sở Tân đi thẳng vào vấn đề: "Tổng giám đốc Lạc, có phải điều chỉnh xác định vị trí thị trường là thật có thể như dự trù không, tăng sức cạnh tranh tổng hợp, tôi nghĩ ngay cả cô cũng không dám bảo đảm."
"Ý của Tổng giám đốc Thường là gì?"
"Tổng giám đốc Lạc là người phụ trách Nhuệ Phổ, nên quản lý chuyện Nhuệ Phổ, chứ không phải quản lý luôn cả Bệnh viện điều trị Viễn Duy. Tôi biết lời nói này không dễ nghe, nhưng tất cả đoàn đội của Bệnh viện điều trị Viễn Duy đều là một tay tôi xây dựng, tôi có tình cảm hơn cô, cô cũng không biết Bệnh viện điều trị Viễn Duy, một phương án đưa xuống làm cho chúng tôi không kịp ứng phó, đánh loạn tất cả kế hoạch."
Thường Sở Tân cũng nói ra, bày tỏ bất mãn ngay trước mặt Tưởng Thịnh Hòa thì cũng có hiệu quả tốt hơn là âm thầm phát tiết cảm xúc sau lưng ông chủ.
Lần này anh ta tới là muốn tranh thủ nhiều đền bù cho Bệnh viện điều trị Viễn Duy.
Bỏ thị trường bình dân và tầm trung, tập đoàn không có bất cứ đền bù nào, còn phải tự gánh vác tất cả tổn thất trái với điều khoản hợp đồng.
"Cô là người ngoài nghề." Thường Sở Tân lại bày tỏ: "Dĩ nhiên là Phó giám đốc Lệ đã nói với tôi rồi, có Bệnh viện điều trị Viễn Duy bây giờ là bởi vì phương án hạng mục của cô và Tổng giám đốc Tưởng."
Nhưng ai tin chứ.
Người sáng suốt vừa nhìn cũng biết là Tưởng Thịnh Hòa vãn hồi lòng tự tôn thay Lạc Kỳ, nên tìm một lời giải thích như vậy.
Tưởng Thịnh Hòa lên tiếng: "Có lửa giận thì anh trút lên tôi. Anh cũng không phải không biết tôi bao che. Lần sau không được phá lệ."
Thường Sở Tân: "..."
Xem ra lời đồn không giả.
Cũng đồn Tưởng Thịnh Hòa trực tiếp công khai và bày tỏ bản thân không phân biệt công và tư ở trong hội nghị lãnh đạo cấp cao.
Nhắm vào anh thì được, nhưng nhắm vào Lạc Kỳ thì không được.
"Tổng giám đốc Tưởng, ngài đừng hiểu lầm. Tôi cũng là vì Bệnh viện điều trị Viễn Duy tốt."
Tưởng Thịnh Hòa tất nhiên là biết, Thường Sở Tân là anh tự mình đào từ đối thủ cạnh tranh đến để thành lập đoàn đội Bệnh viện điều trị Viễn Duy, năng lực và thực lực đều có.
Lạc Kỳ tính toán được ý đồ lần này của Thường Sở Tân là muốn tranh thủ nhiều bồi thường.
Bảo tập đoàn đưa tiền, hội đồng quản trị không thể nào đồng ý, áp lực lên trên người Tưởng Thịnh Hòa.
Là cô đề xuất bỏ thị trường bình dân và tầm trung, không thể khiến cho Tưởng Thịnh Hòa khó xử.
Cô nói xen vào: "Nếu Tổng giám đốc Thường cảm thấy tôi là người ngoài nghề, đang làm bừa, hiện tại tôi không cách nào thuyết phục anh, chi bằng như vậy đi, chúng ta nói ngoài miệng đưa ra một lần đánh cuộc, hai năm, nếu lợi nhuận của Nhuệ Phổ vượt qua Bệnh viện điều trị Viễn Duy, đến lúc đó Bệnh viện điều trị Viễn Duy mặc cho tôi đào một nhóm nhân viên nghiên cứu đến và ngược lại. Sao nào? Có dám không?"
Thường Sở Tân cười, cảm thấy buồn cười.
"Hai năm là muốn vượt qua công trạng của Bệnh viện điều trị Viễn Duy?"
Lạc Kỳ chỉ hỏi: "Có dám không?"
Thường Sở Tân còn có thể nói sao đây?
Không đồng ý thì đồng nghĩa là nhận đang sợ hãi.
Không phải anh ta lo lắng bại bởi cô, mà là một lần đánh cuộc như vậy, anh ta không có cách nào hỏi lại tập đoàn để đòi đền bù.
Lúc tới một bụng tức giận, lúc đi hai bụng hỏa khí.
Hai vợ chồng này thật biết chọc tức người ta.
Lạc Kỳ một mũi tên hạ hai con chim, vừa có thể khiến cho Thường Sở Tân tăng nhanh nhịp chân thoái lui thị trường bình dân và tầm trung, lại khiến cho kế hoạch anh ta đòi tiền từ tập đoàn rơi vào khoảng không.
Chẳng qua là ước hẹn hai năm, áp lực của cô tăng gấp bội.
Chờ Thường Sở Tân rời khỏi, Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, cười nói: "Em đúng là dám đánh cuộc."
Lại nói: "Thua rồi cũng không có gì cả, anh điều vị trí cho em làm cấp trên của Thường Sở Tân, khiến cho anh ta giận mà không dám nói gì."
"Vậy không được, đồng ý đánh cuộc thì nhận thua cuộc, em không thể nào rời khỏi Nhuệ Phổ." Hơn nữa, cũng không nhất định cô sẽ thua.
Lạc Kỳ cười, "Anh thật không có nguyên tắc."
Tưởng Thịnh Hòa nói: "Nguyên tắc của anh chính là em."