Lạc Kỳ lấy giọng nói cực nhỏ thì thầm: "Ván này lại có thể thắng."
Tưởng Thịnh Hòa đang chỉnh bài, không nghe rõ cô nói gì, nghiêng cơ thể sang bên kia của cô, ôn tồn hỏi cô: "Vừa rồi nói gì với anh?"
Hai người cách gần, anh nghiêng đầu nói chuyện với cô, Lạc Kỳ đúng lúc ngẩng đầu nhìn anh, hơi thở của anh ở đối diện nhào tới chóp mũi và mắt cô.
Lạc Kỳ chỉ vào bài trong tay anh, "Thắng chắc."
Tưởng Thịnh Hòa cười cười, "Dính hào quang của em."
Cô mang may mắn đến cho anh.
Lạc Kỳ nhìn anh, có vài lời nói không nói ra miệng ngay trước mặt người ngoài, cô lấy điện thoại di động đánh chữ cho anh đọc: [ Vậy em vẫn ngồi bên cạnh anh. ]
Tưởng Thịnh Hòa mượn dùng điện thoại của cô nhắn lại cô: [ Ngồi gần anh thêm một chút nữa. ]
Hai người thỉnh thoảng đánh chữ đối mặt, quên mất bên trên chiếc bàn đánh bài còn có người.
Ở trong mắt những người khác, bọn họ đang không coi ai ra gì mà khoe ân ái.
Chơi đến mặt trời lặn, bọn họ dọn dẹp đồ vật quay về.
Xe của bạn bè lục tục lái đi, Tưởng Thịnh Hòa đi với anh họ Tưởng Thành Duật, Lạc Kỳ và Thẩm Đường ở đuôi xe chọc Đâu Đâu và Mê Mê.
Tưởng Thành Duật hỏi anh: "Buổi tối em và Lạc Kỳ đến nhà anh ăn cơm?"
"Chờ rảnh lại đến." Tưởng Thịnh Hòa nói: "Mẹ em bảo em tối nay về nhà, không biết có chuyện gì." Anh lại làm phiền anh họ: "Cảm ơn Thẩm Đường thay em."
Kỹ thuật chế tạo cảnh tượng tiệc cưới 5D là mấu chốt, anh không quen thuộc công ty tương quan, Thẩm Đường chủ động đảm nhiệm, cô biết một công ty khoa học kỹ thuật dẫn đầu trong phạm vi toàn cầu về toàn bộ tin tức và kỹ thuật hình chiếu.
"Lạc Kỳ, đi thôi." Tưởng Thịnh Hòa mở cửa xe, Đâu Đâu và Mê Mê nhảy lên xe.
Lạc Kỳ tạm biệt anh họ và chị họ, ngồi vào ghế phụ.
"Anh và anh họ trò chuyện gì thế?" Cô thuận miệng hỏi.
"Chuyện làm ăn."
Hôn lễ là niềm vui bất ngờ cho cô, Tưởng Thịnh Hòa không tiết lộ chút nào.
"Anh từ nhỏ đã gọi tên của Tưởng Thành Duật và Tưởng Ti Tầm sao?" Lạc Kỳ và anh quen biết lâu như vậy, chưa từng nghe anh gọi bọn họ là anh trai.
"Gọi lúc nhỏ, lớn rồi không gọi nữa."
Lúc gọi chuyên cần nhất là anh tìm Tưởng Thành Duật viết giấy kiểm điểm giúp anh. Mỗi lần viết kiểm điểm, Tần Mặc Lĩnh viết lưu loát năm trăm chữ là không đáng kể, khi đó yêu cầu của bài thi Ngữ Văn cũng không chỉ có một trăm năm mươi chữ, anh viết kiểm điểm, khô cằn nặn được một trăm chữ, cô Trần nói anh qua quít, thái độ không đứng đắn, bảo anh ngẫm lại rồi viết cho đàng hoàng.
Sau khi tan học, anh đi lớp năm tìm Tưởng Thành Duật, anh vịn cửa sổ vẫy tay với Tưởng Thành Duật, "Anh trai anh ra đây."
Tưởng Thành Duật và bạn học đang xô đẩy nhau, cách cửa sổ hỏi anh chuyện gì.
"Anh trai, anh viết kiểm điểm giúp em."
"Sao em không tự viết?"
"Em mới lớp hai, rất nhiều chữ em không biết viết."
"Em cho rằng trình độ Ngữ Văn của lớp ba cao lắm hả."
Anh xoay người trở về phòng học.
Vào lúc lên lớp tiết thứ hai, anh tặng một quyển tự điển Tân Hoa đến lớp 3/2, bảo bạn học của anh họ đưa cho anh họ.
Lạc Kỳ nghe thấy như vậy, suýt cười thành tiếng. Khó trách cách hai mươi mấy năm, cô Trần còn có trí nhớ sâu sắc đối với hai học sinh Tần Mặc Lĩnh và Tưởng Thịnh Hòa.
"Còn chuyện cười khác không?"
"Chắc có. Nhất thời không nhớ nổi." Dư quang Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, "Nhớ lại rồi nói với em."
Trực tiếp từ làng du lịch quay về nhà cũ, mẹ ở trong nhà bếp, đang xử lý mì, khắp nơi trên mặt bếp đều là bột mì, một mảnh hỗn độn.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
"Làm mì sinh nhật cho con."
"Sinh nhật con còn sớm." Một tuần sau mới tới.
Lương Chân nói: "Tổ chức chúc mừng sinh nhật trước cho con, ngày mai mẹ đi Thành phố Tô."
Bà quay lại nhìn con trai, "Hiện tại không lạnh không nóng, mùi trong nhà tan được kha khá, mẹ Lạc Kỳ bảo mẹ đi qua đó chơi mấy ngày, thuận tiện thương lượng một chút hôn lễ các con làm thế nào."
Bà không biết phong tục của Thành phố Tô, mượn cơ hội này tìm hiểu một chút.
Lương Chân trưng cầu ý kiến của con trai: "Có thể dẫn Đâu Đâu và Mê Mê đi không? Ba mẹ vợ con trước giờ chưa từng gặp hai chúng nó."
"Được ạ." Tưởng Thịnh Hòa xắn tay áo, cầm giẻ lau dọn mặt bếp. Mẹ rất ít khi xuống bếp, trước kia anh chưa bao giờ hưởng thụ đãi ngộ mẹ làm mì cán bằng tay cho anh.
Anh tựa vào chính giữa đảo bếp nói chuyện với mẹ, thỉnh thoảng nhìn phòng khách bên kia, Đâu Đâu và Mê Mê dính Lạc Kỳ, cô đang đút chúng nó ăn quà vặt.
Số lần tới nhiều rồi, cô dần dần không rụt rè nữa.
"Mẹ," Tưởng Thịnh Hòa thu lại tầm mắt, nhìn sang mẹ, "Lần này đi Thành phố Tô, hỏi thêm giúp con chỗ lúc nhỏ Lạc Kỳ đi thích nhất, những chỗ nào nhiều kỷ niệm nhất."
Lương Chân gần như bật lời: "Chỗ nào nhiều kỷ niệm nhất nhất định là trong nhà, ngôi biệt thự mà bọn họ bất đắc dĩ phải bán đi đó."
Tưởng Thịnh Hòa muốn hỏi là những chỗ Lạc Kỳ nhiều kỷ niệm nhất trong Thành phố Tô, rồi tạo cảnh y thật lúc ở trong hôn lễ. Chẳng qua là lời nói của mẹ nhắc nhở một chuyện anh sơ sót, lúc trước không nghĩ đến ngôi nhà kia của cô có còn khả năng quay về hay không.
Đêm đó, anh gọi điện thoại cho Lục Bách Thanh, nhờ anh ấy hỗ trợ hỏi thăm một chút trước, giờ đây ngôi nhà kia là tình huống gì, có người ở hay không.
Hôm sau, buổi chiều Lục Bách Thanh gọi lại.
Biệt thự tạm thời không người ở, chính giữa sang tay hai lần. Ban đầu Lạc Trí Khưu cần tiền, đè thấp giá bán biệt thự, điều kiện là đối phương cần trả hết tiền một lượt.
Người mua thứ nhất là bạn bè nhiều năm của Lạc Trí Khưu, ban đầu coi như là gián tiếp giúp Lạc Trí Khưu một phen, mua rồi thì vẫn để trống, hoàn toàn xem như đầu tư, nghĩ nếu ngày nào đó Lạc Trí Khưu xoay mình rồi giàu lại, thì bán biệt thự cho Lạc Trí Khưu, song, Lạc Trí Khưu lại đầu tư cổ phiếu, mấy năm công ty cũng không khởi sắc, không biết ngày nào đó mới có thể trả hết nợ, sau này tiền vốn trong tay bạn bè thiếu hụt, nên đã gán biệt thự cho nợ công trình.
Chủ nhà bây giờ không thiếu tiền lại càng không thiếu nhà, biệt thự luôn bỏ trống, không có tác dụng khác.
Lục Bách Thanh nói: "Hiện tại giá cả của ngôi biệt thự kia tăng bốn lần so với lúc Lạc Trí Khưu bán."
Tưởng Thịnh Hòa: "Đắt đi nữa thì cũng mua." Hỏi: "Có thể liên lạc với chủ nhà không?"
"Có thể. Chẳng qua là ý tứ của chủ nhà là ông ấy không thiếu tiền, tạm thời không dự định bán."
"Anh lại trò chuyện với chủ nhà một chút, nếu không bàn bạc được, tuần tới em đi Thành phố Tô."
Ba giờ còn có họp, Tưởng Thịnh Hòa cúp điện thoại xong, mang một ly cà phê đi đến phòng họp lầu bốn mươi.
Buổi chiều Lạc Kỳ cũng có họp, đến tầng bốn mươi lúc thời gian gần đến, Lệ Nhuỵ mời mấy công ty nghiên cứu kỹ thuật chữa bệnh của tầng lớp lãnh đạo dự họp buổi hội nghị.
Đang lúc quẹo từ thang máy đến, cô quét thấy một bóng dáng thật cao đi đến một gian phòng họp khác, Tiểu Khương ở bên cạnh.
Tưởng Thịnh Hòa đang cúi đầu xem điện thoại di động, giống như có cảm ứng, bỗng nhiên xoay mặt nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, trên gương mặt lạnh lùng của anh có nụ cười, bước chân dài đi đến chỗ cô.
Đến gần, anh nói: "Sao không gọi anh?"
Lạc Kỳ: "Sợ chậm trễ anh họp."
"Không chậm trễ được. Một hai phút nói chuyện thì vẫn phải có." Từ đầu đến cuối Tưởng Thịnh Hòa nhớ cô vừa đi đến Nhuệ Phổ đi làm, nói nhớ anh, "Lần sau nhìn thấy anh thì trực tiếp gọi anh."
"Dạ."
Anh đưa cà phê cho cô.
Lạc Kỳ không muốn, lắc lư ly nước trong tay.
"Nước cho anh." Tưởng Thịnh Hòa không cho phân trần mà đổi đi, "Em không ở trong Bộ phận Giám đốc, bình thường không tiện pha cà phê cho em." Lại hỏi cô: "Mở họp gì?"
"Phân phối tài nguyên thị trường."
Cô có một lọn tóc tai đè ở trong tây trang, Tưởng Thịnh Hòa giơ tay nhẹ nhàng lấy tóc của cô ra, sửa sang lại.
Đây là lần thứ hai anh sửa sang lại tóc tai cho cô, nhịp tim của Lạc Kỳ vẫn lỡ mất một nhịp.
Có những người khác đến, cô vẫy tay với anh, bước nhanh rời đi.
"Tổng giám đốc Tưởng." Có người chào hỏi.
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, nhìn thấy Lạc Kỳ vào phòng họp, anh mới cất bước rời khỏi.
Một tuần đảo mắt đã qua, sinh nhật của Tưởng Thịnh Hòa đến rồi. Lục Bách Thanh không bàn bạc được với chủ nhà, anh bảo Tiểu Khương đặt vé chạng vạng tối thứ bảy đi Thành phố Tô, buổi tối Chủ Nhật quay về.
Hôm nay sinh nhật, Lạc Kỳ mời anh đi đến quán rượu nhỏ, đây là sinh nhật thứ hai cô ở bên cạnh anh.
Rạng sáng canh đúng giờ, anh lại nhận được email của cô.
[ Tổng giám đốc Tưởng, chào anh nè. Một năm này đã trôi qua quá nhanh, vẫn nhớ Bộ phận Giám đốc, nhớ ngày đi làm mà nửa bước không rời với anh. Anh thì sao? Có phải lúc họp sẽ còn chất vấn lãnh đạo như này không: Đây chính là phương án xử lý của các anh? Ai nghĩ ra thế?
Sau đó nhìn bọn họ với ánh nhìn chết chóc ~
Hôm nay sinh nhật anh, lúc họp dịu dàng một chút.
Chúc Tổng giám đốc Tưởng của em vĩnh viễn hai mươi hai tuổi. ]
Một ngày trước Lạc Kỳ đã đặt trước chiếc bàn tận cùng bên trong quán rượu nhỏ, yên tĩnh, không ai đi ngang làm phiền.
Sơ Lâm đã hiểu bọn họ, trước giờ không uống rượu, chuẩn bị trước nước trái cây cho bọn họ.
Lạc Kỳ dùng nước trái cây kính anh: "Sinh nhật vui vẻ."
Lúc cụng ly thì cô hạ thấp ly, nhưng Tưởng Thịnh Hòa hạ thấp hơn, khiến cho ly của cô từ đầu đến cuối cao hơn miệng ly của anh.
"Chồng, chúng ta trò chuyện một chút."
"Được. Trò chuyện gì?"
"Tùy tiện trò chuyện." Lạc Kỳ chống cằm nhìn anh, muốn hiểu rõ anh hơn một chút, "Vậy để em hỏi, từ nhỏ đến lớn, một chuyện điên cuồng nhất anh từng làm là gì?"
Có mấy giây như vậy, Tưởng Thịnh Hòa chìm vào hồi ức.
Anh cũng không biết cô nghỉ việc Tư bản Viễn Duy, đoạn thời gian đó anh có hạng mục ở trong Luân Đôn, có lúc nửa tháng cũng không rảnh về công ty, khi đó Tưởng Ti Tầm còn không biết anh có ý với Lạc Kỳ, thực tập sinh nghỉ việc quả thực là không tính là chuyện lớn, Tưởng Ti Tầm trực tiếp phê duyệt đơn xin của cô.
Ngày thứ ba Lạc Kỳ rời đi, anh đi công tác quay về, anh chủ động nhắc tới cô, Tưởng Ti Tầm mới nghĩ đến rồi nói Lạc Kỳ đã về nước, bệnh tình ba cô nghiêm trọng, vội vàng mà đi.
Anh còn chưa sửa xong phương án hạng mục của cô, nhiều nhất là hai ngày nữa là có thể kết thúc.
Nhưng không kịp rồi.
Trong một chốc đó, một chỗ trong lòng đột nhiên trống rỗng, cái gì cũng không lấp đầy được.
"Sao anh không nói với em?"
Tưởng Ti Tầm: "... Thực tập sinh khác rời khỏi, trước giờ em cũng không hỏi qua."
"Cô ấy khác."
Tưởng Ti Tầm nhìn ra đầu mối, "Sao cô ấy thì khác?"
Anh không giấu giếm, nói cho anh ấy biết.
Tình cảm là không cưỡng cầu được nhất, anh ép buộc bản thân bình tĩnh một khoảng thời gian, sử dụng công việc để dời đi sự chú ý, cố gắng hết sức không thèm nghĩ đến những ngày cô ở trong Tư bản Viễn Duy nữa.
Một tháng sau, anh từ Tưởng Ti Tầm biết thế mà cô xin việc trong Tập đoàn Viễn Duy, một bên đi làm một bên chăm sóc ba mẹ bị bệnh. Chuyện của công ty Lạc Trí Khưu còn chưa giải quyết xong, kiện tụng quấn thân.
Vào tháng thứ ba sau khi cô rời khỏi, có một ngày anh tăng ca đến rất khuya, một lần nữa lật xem phương án hạng mục kia, đột nhiên đặc biệt nhớ cô. Không biết cô ở trong nước như thế nào, không biết có phải cô còn thường xuyên đi siêu thị thức ăn và đồ dùng mua giá đặc biệt hay không, có gặp phải quy tắc ngầm trong chốn làm việc hay không.
Biết rõ là không nên, anh vẫn mua vé máy bay quay về.
Tưởng Thịnh Hòa hoàn hồn từ trong suy nghĩ, "Chuyện điên cuồng nhất chính là cả đêm bay về để gặp em, chờ ở dưới lầu cao ốc Viễn Duy để nhìn thấy em."
Ngày đó trông cô có vẻ rất khổ sở.
Đã thích một trận, anh quyết định giải quyết sự việc giúp cô, hi vọng sau này cô thuận thuận lợi lợi.
Anh hỏi: "Em thì sao? Từng làm chuyện điên cuồng gì?"
Hỏi xong lại cảm thấy không ổn, lỡ như có liên quan đến một đoạn tình cảm trước thì sao.
"Anh không có ý khác. Không trò chuyện chuyện này nữa." Anh cầm nước trái cây ly kính cô.
Lạc Kỳ không nâng ly, cô nhìn anh: "Chuyện này có thể nói với anh. Một chuyện điên cuồng nhất em từng làm chính là kết hôn chớp nhoáng với chồng em."
Nói xong, cô đứng lên, cách chiếc bàn mà hôn lên môi anh một cái.