Nguỵ Đình: “Nếu người đã đi rồi thì không cần đuổi giết nữa.”
Trong mắt Nguỵ Đình, Trình Hi vốn không phải kẻ đáng sợ hay dễ gây sóng gió gì với hắn. Nếu cố tình phái người đuổi giết y, ngược lại chứng tỏ hắn đang dè chừng y mà thôi.
…
Trung Thu tới.
Toàn thành Tây Kinh trở nên vui vẻ và náo nhiệt hẳn lên.
Hôm đó, khi sắp nghị sự xong, Nguỵ Đình nói với văn võ bá quan bên dưới, “Nếu mọi người không còn việc gì nữa thì hôm nay dừng ở đây.”
Lúc này, Thừa Ân bá [1] Tiêu Văn Sơn đứng dậy nói: “Bẩm Vương gia, lão thần còn có một chuyện chưa nói.”
Tiêu Văn Sơn là phụ thân của Tiêu Ấu Ngư, thấy người mở miệng là lão, đồng tử của Nguỵ Đình hơi lạnh đi.
Tiêu Văn Sơn nói: “Thái hậu nương nương tới Thanh Phong Quan tu hành đã ba tháng, mà trước mắt, chiến sự Thanh Châu lại vô cùng thuận lợi, dễ thấy được nương nương đã thành tâm tu đạo. Bây giờ đã Tết Trung thu, lão thần khẩn xin Vương gia đồng ý cho Thái hậu nương nương hồi cung một ngày để đoàn viên cùng bệ hạ, cả nhà bên nhau.”
Nếu lão đã nói ra trước toàn bộ bá quan như vậy, Nguỵ Đình cũng không tiện từ chối.
Trên danh nghĩa, Tiêu Ấu Ngư là thân mẫu [2] của tiểu Hoàng đế, trong ngày đặc biệt như Tết Trung thu, họ vốn nên được đoàn viên, thuận hoà vui vẻ, Nguỵ Đình đương nhiên không có lý do gì để ngăn cản.
“Thái hậu nương nương muốn ăn Tết đoàn viên cùng bệ hạ là chuyện hợp lẽ, bổn vương sao có thể ngăn cản được?” Nguỵ Đình gật đầu.
Tiêu Văn Sơn vội cúi đầu, “Lão thần đa tạ Vương gia.”
Tuy vậy, nhưng nếu để Tiêu Ấu Ngư và tiểu Hoàng đế ở riêng vào Tết Trung thu, Nguỵ Đình cũng không thể an lòng.
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Đúng rồi, năm nay là năm đầu tiên bổn vương ăn Tết Trung thu ở Tây Kinh. Nếu không cùng mọi người tận hưởng dịp này thì có hơi đáng tiếc…”
“Ý của Vương gia là?” Tiêu Văn Sơn có hơi nghi hoặc.
Nguỵ Đình đáp: “Bổn vương quyết định rồi, đêm Tết Trung thu, trong cung mở tiệc. Các vị quan nhân có thể dẫn theo người nhà tiến cung ngắm trăng.”
Sau khi tin tức này được truyền ra ngoài, nữ quyến các phủ không khỏi cao hứng. Ai nấy đều mua sắm y phục mới cho mình, chờ tới đêm Tết Trung thu có thể phô diễn sắc đẹp.
Trong lúc nhất thời, trang sức của Thuý Ngọc hiên lại suýt cháy hàng thêm lần nữa.
…
Tới tận ngày Tết Trung thu, Tiêu Ấu Ngư mới được xe ngựa chở về cung.
Lần thứ hai quay lại Nhân Thọ cung, đồ dùng trong phòng ngủ của nàng ta gần như bị dọn sạch, tới một cái gường cũng không có.
Tiêu Ấu Ngư siết chặt lòng bàn tay, Nguỵ Đình vốn dĩ không định cho nàng ta ngủ lại trong cung đây mà! Chỉ sợ sau khi yến tiệc kết thúc, hắn sẽ lập tức tống nàng ta ra khỏi cung mất.
“Lưu An,” Tiêu Ấu Ngư gọi, “Đi lấy cung trang [3] tới đây cho ai gia.”
Bây giờ Tiêu Ấu Ngư vẫn mặc y phục tu đạo, nếu xuất hiện ở yến tiệc trong bộ y phục thế này, e là tới gia quyến của lão quan nào đó cũng có thể ăn đứt nàng ta!
Một người nổi danh nhờ dung mạo xinh đẹp từ trước tới giờ như Tiêu Ấu Ngư, đương nhiên không muốn để bản thân rơi vào hoàn cảnh như vậy!
Lưu An vội tìm cho Tiêu Ấu Ngư mấy bộ y phục, nhưng những bộ cung trang quý giá diễm lệ trước đây đã sớm biệt tích, chỉ còn lại mấy bộ thoạt nhìn rất già.
Tiêu Ấu Ngư giận tới mức dùng kéo cắt phăng chúng đi.
Đúng lúc này, bên ngoài có một cung nhân chạy vào bẩm báo: “Thái hậu nương nương, Thừa Ân phu nhân tới ạ.”
Sắc mặt của Tiêu Ấu Ngư lập tức vui vẻ, “Mau mời người vào.”
Vị phụ nhân đi theo tỳ nữ tiến vào, vừa thấy khuôn mặt của Tiêu Ấu Ngư, bà ta lập tức bỏ mặc tôn ti, vội ôm Tiêu Ấu Ngư vào lòng, mếu máo nói: “Con gái của ta, con chịu khổ rồi.”
Tiêu Ấu Ngư cũng không kiềm được mà rơi nước mắt, cất giọng thổn thức, “Mẫu thân…”
Sau khi mẹ mẹ con con một hồi, tâm trạng của Tiêu phu nhân mới ổn định lại, bà ta lệnh cho tỳ nữ sau lưng mình bày vật trong tay ra.
Tiêu Ấu Ngư vừa nhìn khay phủ lụa hồng trong tay tỳ nữ vừa hỏi: “Đây là…”
Tiêu phu nhân lấy tấm lụa hồng xuống, trong khay là một bộ cung trang màu tím nhạt.
Ánh mắt của Tiêu Ấu Ngư lập tức lộ ra vui mừng.
Tiêu phu nhân: “Đây là đệ đệ con đã cho người chuẩn bị. Nó lường trước được khi con hồi cung, Thượng Cung cục sẽ không kịp đưa y phục tới.”
Tiêu Ấu Ngư mừng rỡ đi thay, sau đó cùng Tiêu phu nhân tới địa điểm tổ chức đêm tiệc Trung thu.
Thấy nàng ta tới, mọi người cung kính hành lễ, “Tham kiến Thái hậu nương nương.”
Đã lâu rồi Tiêu Ấu Ngư chưa được hưởng thụ lại cảm giác được mọi người chú ý thế này, cho nên nhất thời, nàng ta có hơi say mê.
Tiêu Ấu Ngư đi tới trước chỗ ngồi của mình, chậm rãi nâng tay lên rồi nói: “Mọi người không cần đa lễ, ngồi đi.”
Nàng ta kéo thẳng vạt áo của mình, vừa định ngồi xuống thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá đáo! Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương phi giá đáo!”
Mọi người trong điện lập tức mặc kệ Tiêu Ấu Ngư, ai nấy đều vội thẳng người, mong chờ hướng mắt ra ngoài cửa điện, chẳng thèm ngó ngàng tới nàng ta.
Không bao lâu sau, tiểu Hoàng đế xuất hiện trong tầm mắt của họ, một tay nắm tay Nguỵ Đình, tay còn lại nắm tay Kiều Dư. Ba người cùng nhau tiến vào, thoạt nhìn hệt như họ mới là một nhà ba người vậy.
Nổi bật nhất là Kiều Dư.
Tóc mai của nàng được vén lên cao, y phục đỏ hồng bắt mắt, mang lại cho người ta cảm giác hễ nhìn thấy nàng là toàn bộ đại điện đều sáng ngời lên.
Vốn dĩ Tiêu Ấu Ngư vô cùng tự đắc vì bộ cung trang hôm nay của mình, toàn thân tím nhạt đủ để tôn lên sự cao quý của nàng ta, nhưng khi so sánh với Kiều Dư, nàng ta lập tức trở nên khập khiễng.
Chúng quan quyến trong điện hành lễ với ba người.
“Nghĩa phụ…” Tiểu Hoàng đế nhìn Nguỵ Đình.
Sau khi nhận được ánh mắt cổ vũ của hắn, tiểu Hoàng đế non nớt nói: “Các khanh không cần đa lễ.”
“Tạ bệ hạ.” Mọi người nói xong câu này, lại nói với Nguỵ Đình và Kiều Dư, “Tạ Vương gia, Vương phi.”
Nguỵ Đình dẫn tiểu Hoàng đế tới ghế chủ vị, sau đó cùng Kiều Dư ngồi xuống chỗ bên cạnh.
Tiêu Ấu Ngư đè lại hận ý trong lòng, nàng ta nhìn Nguỵ Đình và Kiều Dư, niềm nở nói: “Đã lâu không gặp, Vương gia và Vương phi vẫn thân mật như vậy, đúng là hào quang lan toả.”
Ở bàn dưới, Nguỵ Đình không hề để tâm tới lời của nàng ta, chỉ vờn nghịch ngón tay của Kiều Dư. Đương nhiên, hắn cũng chẳng màng tới việc sẽ trả lời.
Thái độ này của Nguỵ Đình khiến Tiêu Ấu Ngư có hơi xấu hổ.
Kiều Dư nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái, bấy giờ mới không kiêu không nịnh, đáp lại: “Thái hậu quá khen.”
Nguỵ Đình nâng mắt, nói với mọi người bên dưới, “Nếu tới đông đủ cả rồi thì chúng ta khai tiệc thôi.”
Thấy vậy, Tô Thuận vội truyền lệnh xuống.
Cung nhân lập tức nối đuôi nhau đi vào điện, mang các dĩa mỹ thực trong tay bày lên từng bàn.
Tiếng nhạc cất lên.
Mười mấy vũ cơ vạt áo thướt tha uyển chuyển đi vào, dáng người thon thả, từng động tác lay chuyển tay áo phất phơ, kỹ năng đúng là vô cùng điệu nghệ.
Tiêu Ấu Ngư mượn cớ nói: “Vương gia, nếu Vương phi đã thích điệu múa này như vậy, hay là ai gia ban thưởng vũ cơ đó cho ngài, sau này tiện cho Vương phi dùng tới?”
Lời này vừa ra khỏi miệng nàng ta liền có không ít ánh mắt của mọi người ở đây lộ ra quỷ dị.
Nói Kiều Dư thích điệu múa nhưng sao Tiêu Ấu Ngư không trực tiếp ban thưởng vũ cơ cho nàng mà ngược lại, ban cho Nguỵ Đình? Chuyện này có khác gì thưởng mỹ nhân cho phủ Nhiếp chính vương đâu? Nếu sau này Nguỵ Đình có chung đụng với vũ cơ kia thì Kiều Dư cũng chẳng thể nói được câu nào.
Nguỵ Đình nhíu mày.
Nếu hắn không nhận, Tiêu Ấu Ngư sẽ có cớ chê hắn không thật lòng với Kiều Dư, tới vũ cơ cũng từ chối cho nàng.
Nhưng nếu hắn nhận, mọi người sẽ khó tránh được hiểu sai ý nghĩa của việc này. E là họ sẽ nghĩ rằng hắn muốn vũ cơ kia, thừa dịp sau này Kiều Dư không có ở phủ, hắn cũng có thể mượn cớ mỹ nhân được thưởng mà dùng…
Nghĩ mà đau đầu…
Kiều Dư biết Nguỵ Đình không tiện trả lời, chỉ vỗ vỗ mu bàn tay của hắn rồi cười đáp: “Đa tạ ý tốt của Thái hậu, có điều thiếp thân mới tiếp quản Vương phủ, e là không có thời gian nghe ca ngắm múa. Dù vũ cơ này có theo nhà ta hồi phủ cũng chỉ là mai một tài năng mà thôi.”
Tiêu Ấu Ngư cười, “Vương phi bận rộn, có khi tâm trạng bực bội thì sao? Thưởng thức ca múa để giảm bớt áp lực cũng tốt mà. Đúng rồi, hậu viện của phủ Nhiếp chính vương lớn như vậy, chẳng lẽ không chứa nổi vài vũ cơ này?”
Dù sao, nếu không có vũ cơ thì cũng có người khác chen vào giữa hai người họ.
Tiêu Ấu Ngư không tin Nguỵ Đình sẽ thủ tiết vì một mình Kiều Dư. Nàng ta lại nhìn sang Nguỵ lão phu nhân đang ngồi một bên, hỏi: “Nguỵ lão phu nhân, người xem ai gia nói đúng không?”
Nguỵ lão phu nhân không ngờ Tiêu Ấu Ngư sẽ bất chợt kêu tới mình, mà bà ta cũng chẳng tán thành việc nàng ta nhét người bên cạnh Nguỵ Đình.
Mới vài ngày trước, Nguỵ lão phu nhân vừa gửi tin tới Định Châu, tin trả lời báo là không bao lâu nữa, Linh Lung sẽ tới đây rồi.
Cho nên, trong thời điểm này, Nguỵ lão phu nhân không mấy tình nguyện để cho một nữ nhân khác cướp đi sự chú ý của Nguỵ Đình.
Bà ta cúi người một cái, “Lão thân đa tạ ý tốt của Thái hậu, chỉ là chuyện này vẫn phụ thuộc vào Vương phi mà thôi, lão thân già rồi, cũng không có tâm trạng thưởng thức ca múa.”
Tiêu Ấu Ngư chán nản.
Rốt cục Nguỵ lão phu nhân làm sao thế chứ? Không phải bà ta ngứa mắt Kiều Dư hay sao? Vì cái gì mà bây giờ lại đứng về phía Kiều Dư thế này?
Tiêu Ấu Ngư chỉ có thể giấu đi sự bất cam và nói: “Nếu đã vậy thì chuyện này… bỏ đi.”
Kiều Dư nhẹ nhõm thở phào.
Đúng lúc này, Nguỵ Đình miết miết ngón tay của nàng, bướng bỉnh trêu ghẹo nàng một chút.
Kiều Dư trừng mắt liếc hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao hả? Vương gia đang oán trách ta đã cản vận đào hoa của mình đấy à?”
Nguỵ Đình cười đáp: “Làm gì có, ta cầu mà không được nữa đây.”
“Không có thì tốt,” Kiều Dư nói: “Nhân tiện nói cho chàng biết luôn, tính tình của ta cầu toàn vậy đó, trong mắt không thể vướng một hạt cát nào. Mặc kệ trên người chàng mọc bao nhiêu hoa đào, ta đều bứng hết.”
“Nhưng nếu một ngày, Vương gia không nhịn được nữa thì hãy nói cho ta một tiếng.”
Dù sao, Kiều Dư đã quyết sẽ không chấp nhận bất kỳ ai xen vào mối quan hệ giữa mình và Nguỵ Đình. Nếu như hắn có người khác, vậy cũng không thể trách nàng buông tay được.
“Sẽ không.” Nguỵ Đình luồn ngón tay qua từng kẽ tay của nàng, mười ngón đan nhau, “Chuyện nàng nói mãi mãi sẽ không xảy ra đâu.”
Tới khi mọi người ăn uống đủ lâu, Tô Thuận đi tới bên cạnh Nguỵ Đình, khom lưng nói: “Vương gia, pháo hoa bên kia đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Được,” Nguỵ Đình đáp, sau đó cười nói với chúng quan quyến bên dưới, “Mời mọi người cùng bổn vương dời bước sang kia ngắm cảnh.”
Hắn đứng dậy, hai tay dắt tay tiểu Hoàng đế và Kiều Dư, dẫn đầu mọi người đi ra ngoài điện.
Chúng quan quyến vội vàng đuổi theo.
Bầu trời lúc này tỏ một vầng trăng, hào quang chiếu rọi, sáng tỏ một vùng.
Sau khi mọi người ngắm trăng được một lúc, bất ngờ có một luồng pháo hoa lộng lẫy được bắn lên trời, nở rộ trong đêm.
Tiếp theo nữa là từng đợt pháo hoa liên tục nở rộ, một quả pháo chưa kịp tắt sáng đã có quả pháo khác sáng tỏ thay, thoạt nhìn vô cùng xán lạn. Pháo hoa cùng vầng trăng dệt nên khung cảnh mộng ảo mà diễm lệ.
Mọi người không khỏi say mê ngắm nhìn cảnh sắc đang nở rộ trên bầu trời đêm.
“Đẹp thật đó~” Chúng nữ quyến không nhịn được mà khen.
Tuy Kiều Dư vẫn không nói gì nhưng đôi mắt của nàng đã chứng minh tất cả: nàng thật sự thích chúng.
Nguỵ Đình nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng mười dặm, khoé môi nhếch lên cũng vương theo sự cưng chiều khiến người say đắm.
Nhìn hai người họ, ai nấy đều vô cùng hâm mộ.
“Có tin mừng! Có tin mừng!”
Bỗng, một giọng nam vang dội cất lên, dường như truyền ra từ phía cửa cung.
Mọi người không khỏi nghi hoặc trong lòng. Vào lúc này thì ở đâu lại có tin mừng được nhỉ?
_____
[1] Bá: một chức quan trong triều, tương tự chức tước, chức hầu.
[2] Thân mẫu: mẹ ruột.
[3] Cung trang: lễ phục trong cung.