• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Thị Mộc

Sau khi tiễn Ninh Tư Nguyệt ra về, Kiều Dư ngồi một mình trước cửa sổ tới mức ngẩn ra, Nguỵ Đình tới lúc nào nàng cũng không biết.

“Nàng đang nghĩ gì thế?” Nguỵ Đình ôm lấy nàng từ phía sau.

Kiều Dư hoàn hồn, sau đó dựa vào lòng hắn, “Vừa nãy ta nghe A Nguyệt nói, tháng sau Trình Hi muốn lấy Bùi Linh Lung làm vợ hai. Vương gia có biết chuyện này không?”

“Cho nên nãy giờ nàng ngẩn người là vì chuyện này à?” Giọng nói của Nguỵ Đình nghe mùi ghen tuông, “Chỉ là đám người dưng thôi, không đáng cho nàng bận tâm tới chúng.”

Kiều Dư lo lắng nói: “Sao lại không đáng cho ta quan tâm được? Vân Châu và Định Châu liên minh, như vậy sẽ khiến chàng gặp thêm khó khăn rồi.”

“Thì ra là A Dư quan tâm ta.” Nguỵ Đình nhẹ nhõm thở dài một hơi.

“Nếu không thì ta quan tâm ai?” Kiều Dư nhướn mày hỏi ngược lại, “Chàng nghĩ đi đâu đấy?”

Nguỵ Đình sờ chóp mũi, có hơi chột dạ. Vừa nghe tới tên của Trình Hi, hắn đã tưởng nàng lại quan tâm vị hôn phu hụt kia của mình. Đương nhiên là có đánh chết Nguỵ Đình cũng không dám khai điều này với Kiều Dư…

“Vậy A Dư xem có phương pháp nào phá được thế cục này không?” Nguỵ Đình thản nhiên hỏi.

Kiều Dư suy nghĩ, thật ra trong lòng nàng đã có dự tính trước. Chỉ là khi thấy dáng vẻ bình tĩnh của Nguỵ Đình cứ như không hề cảm thấy việc Vân Châu và Định Châu liên minh là việc gì khó giải quyết, nàng liền đoán ra hắn đã sớm chuẩn bị tốt đường lui.

“Chàng thản nhiên như vậy chắc là đã có dự tính rồi, hay là chàng với ta cùng viết câu trả lời ra giấy xem suy nghĩ của chúng ta có giống nhau không?”

Nguỵ Đình vui vẻ đáp: “Được thôi!”

Sau đó, hắn đỡ Kiều Dư tới trước bàn.

Hai người đồng thời nhấc bút, viết câu trả lời của mình xuống mặt giấy. Sau khi gác bút, hai người cầm tờ giấy lên, bày trước mặt cho đối phương xem.

Trên giấy của Kiều Dư viết một chữ ‘Cẩm’, trên giấy của Nguỵ Đình viết một chữ ‘Kiều’.

Tuy chữ không giống nhau nhưng xét về ý nghĩa thì đã tương đồng, sau khi thấy được, hai người nhìn nhau đặng cười.

Nguỵ Đình cười nói: “Ta và A Dư quả nhiên là tâm linh tương thông.”

Kiều Dư gật đầu, “Hai châu Vân – Cẩm đã thông gia qua nhiều thế hệ, mối quan hệ này vốn không gì phá nổi. Nhưng Trình Hi đã đi sai một bước cờ, thành hôn với Kiều Uyển chưa được một năm đã dùng lễ nghi bình thê [1] để lấy Bùi thị vào cửa. Thoạt nhìn thì y kết thêm đồng minh, nhưng đồng thời y đã đắc tội Cẩm Châu.”

Trình Hi ưu đãi Định Châu như vậy khác nào ném mặt mũi của Kiều gia ở Cẩm Châu xuống đất mà giẫm đâu?

Có thể nói rằng nước cờ này của y không hề cao minh.

“A Dư của ta thật nhạy bén.” Nguỵ Đình khen ngợi.

Tâm trạng của Kiều Dư rất tốt, “Vương gia, ta nhớ mẫu thân. Nếu như có thể, ta muốn phái người tới Cẩm Châu đón mẫu thân tới đây một chuyến.”

Trước khác giờ khác, vào thời điểm này, nàng nên nối lại quan hệ với Kiều gia rồi.

Nguỵ Đình đáp: “Ta lập tức phái người đi làm.”



Tết Hàn Thực [2], Kiều nhị phu nhân tới phủ Nhiếp chính vương.

Thời điểm nghe hạ nhân báo rằng bà đã tới phủ, Kiều Dư kích động đứng dậy, “Nhanh mời mẫu thân ta vào.”

Dừng một chút, nàng lại nói: “Không được, ta phải đích thân ra gặp mẫu thân mới được.”

Nhưng vừa đi được hai bước, bụng của Kiều Dư bất ngờ đau đớn. Nàng vội ôm bụng, trên mặt không giấu được sự thống khổ.

“Vương phi!” Mấy tỳ nữ hầu hạ kinh sợ kêu lên.

Đúng lúc này, Kiều Dư cảm thấy dưới chân ướt đẫm. Vỡ ối rồi!

Kiều Dư gắng gượng nói: “Hình như… ta sắp sinh…”

Xuân Lan kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại, vội nói: “Các ngươi, nhanh lên, đỡ Vương phi tới phòng sinh!”

Phòng sinh và bà đỡ đã được chuẩn bị sẵn sàng, những chuyện liên quan tới sinh nở của Kiều Dư đều được Nguỵ Đình sớm dặn đi dặn lại rất nhiều lần. Cũng nhờ thế nên lúc này không có ai quá hoảng loạn cả.

Nghe tin Kiều Dư sắp sinh, Nguỵ Đình vội vã trở về, liền thấy trước cửa phòng sinh người ra kẻ vào lũ lượt, có người đem nước ấm, có người cầm khăn lông, cũng có người vào giúp đỡ.

Nguỵ Đình cất bước muốn đi vào trong.

Bà đỡ vừa ra ngoài thấy vậy lập tức khuyên can, “Vương gia, ngài không thể vào được!”

Nguỵ Đình lạnh giọng hỏi ngược, “Tại sao bổn vương không thể vào hả?”

Hắn nhíu mày, hệt như rất bất mãn với bà đỡ kia.

Thấy quanh người hắn bắt đầu tản ra khí lạnh, bà đỡ lập tức sợ hãi. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Nguỵ Đình, bà đỡ cẩn thận trả lời: “Hồi Vương gia, phòng sinh là nơi có điềm xấu, từ xưa tới giờ không có chuyện nam nhân đi vào phòng sinh…”

“Xằng bậy!” Nguỵ Đình tức giận quát: “Bây giờ người đang ở trong chính là Vương phi và cốt nhục của bổn vương, ý ngươi nói họ là điềm xấu hả?”

Bà đỡ vội quỳ xuống, “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, lão nô không có ý này…”

Bỗng, có một giọng nữ uy nghiêm vang lên, “Vương gia bớt giận.”

Nguỵ Đình nhìn sang phía vừa truyền tới tiếng động.

Hắn thấy một vị phu nhân ước chừng bốn mươi tuổi, tuy Hạ Hà bên cạnh rất vội vàng nhưng thoạt nhìn phu nhân ấy vẫn đoan trang và bình tĩnh.

Khuôn mặt của bà có vài nét giống với Kiều Dư.

Nguỵ Đình đã biết trước việc mẫu thân của Kiều Dư – Kiều nhị phu nhân sẽ tới.

Hắn nén lửa giận, cung kính gọi bà một tiếng, “Nhạc mẫu [3].”

Kiều nhị phu nhân đi tới trước mặt Nguỵ Đình, sau đó quan sát đứa con rể trong lời đồn một chút. Thấy mi tâm của hắn không giấu được vẻ sốt ruột, trong lòng bà rất hài lòng.

Kiều nhị phu nhân: “Bây giờ A Dư không thể thiếu sự chăm sóc của bà đỡ được, mong Vương gia để bà đỡ vào trong trước đã.”

Nguỵ Đình gật đầu, “Tất cả xin nghe theo nhạc mẫu.”

Kiều nhị phu nhân nói với bà đỡ kia, “Còn quỳ ở đây làm gì? Không nhanh vào trong đi?”

Bà đỡ vội vàng đứng dậy, chạy vào phòng sinh.

Kiều nhị phu nhân cũng cất bước định vào, không ngờ Nguỵ Đình sau lưng bà cũng đi theo.

Bà ngừng lại, quay người nhìn Nguỵ Đình một cái rồi nói: “Vương gia đừng tới những nơi như phòng sinh thì hơn.”

“Tại sao?” Nguỵ Đình khó hiểu: “Bây giờ A Dư đang phải chịu khổ vì sinh con. Bổn vương chỉ muốn ở bên cạnh nàng thôi, những quy củ hay thể thống gì đó, bổn vương không quan tâm!”

Trong lòng Kiều nhị phu nhân không khỏi chấn động, “Vương gia đúng là có lòng.”

Con rể si tình như thế, người làm mẹ như bà đương nhiên cảm thấy vui mừng!

“Có điều nếu Vương gia muốn vào phòng sinh còn phải hỏi A Dư một tiếng, xem con bé có đồng ý hay không…”

Nguỵ Đình chưa kịp mở miệng, giọng nói của Kiều Dư đã truyền tới, “Con không đồng ý, mẫu thân, người giúp con canh ổng cho chặt, đừng có cho ổng vô đây!”

Kiều nhị phu nhân bình thản nhìn Nguỵ Đình, “Vương gia nghe thấy A Dư nói gì rồi chứ?”

Đôi mắt của Nguỵ Đình lập tức rũ xuống, “Vậy bổn vương túc trực bên ngoài…”

Hắn cực kỳ không cam lòng mà lùi ra sau hai bước. Kiều nhị phu nhân nhìn hắn, khoé môi hơi cong lên, sau đó đóng cửa phòng sinh lại rồi đi vào bên trong.

Nguỵ Đình đứng ngoài cửa phòng, tâm trạng không thể nào bình tĩnh được. Hắn đi tới cửa sổ, áp sát lỗ tai vào để nghe động tĩnh bên trong. Ngoại trừ tiếng mấy bà đỡ kêu ‘Dùng sức’ và âm thanh rên đau nhỏ vụn thì không còn gì khác…

Nguỵ Đình không khỏi sốt ruột, căng thẳng đi qua đi lại trước cửa phòng sinh.

Không phải nữ nhân khi sinh thường kêu gào rất to ư? Tại sao phòng sinh của Kiều Dư lại không hề có động tĩnh gì vậy chứ?

“A Dư, nếu nàng đau thì la lên đi, ta vẫn luôn ở đây với nàng!” Nguỵ Đình hô to vào trong.

Mà lúc này, trong phòng sinh.

Miệng Kiều Dư ngậm một khúc vải bố màu trắng, nàng đang nghe theo chỉ thị của bà đỡ để dùng sức. Tóc tai trước trán nàng đã sớm tán loạn, mồ hôi chảy ròng ròng, cả người ướt như vừa được vớt từ trong hồ ra.

Nghe thấy giọng nói của Nguỵ Đình bên ngoài ô cửa, ánh mắt của nàng không khỏi mềm ra, khoé môi cũng cong lên một nụ cười hạnh phúc.

Bên cạnh, Kiều nhị phu nhân nắm tay Kiều Dư, vui mừng nói: “A Dư, vị phu quân mà con tìm được không tệ chút nào.”

Kiều Dư vừa muốn trả lời, một cơn đau thắt kịch liệt bỗng vọt tới khiến nàng đau tới mức căng mình chịu đựng, chẳng còn sức lực dư thừa nào để nghĩ tới chuyện khác nữa.

“Ra rồi! Ra rồi!” Bà đỡ vui mừng kêu lên.

Rất nhanh sau đó là tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.

Bà đỡ xem giới tính của đứa trẻ, động tác nhất thời có hơi khựng lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Bà đỡ hoàn hồn, vội đáp: “Hồi Vương phi, là… một vị tiểu thư ạ.”

Lúc nói ra câu này, bà đỡ còn có hơi thấm thỏm lo sợ.

Sao lại là một bé gái? Vậy thì Vương phi sẽ rất muốn có thêm một bé trai rồi, nếu như vậy thì vị trí chính thê của người mới càng thêm vững chắc được!

Kiều Dư nhẹ nhõm thở phào một hơi, nàng còn tưởng con mình có gì không ổn chứ, “Đừng phân tâm, trong bụng ta còn một đứa nữa.”

Bà đỡ vội giao đứa trẻ cho bà vú đã sớm túc trực bên cạnh, sau đó tiếp tục công việc đỡ đẻ của mình.

Trời cao phù hộ, lần này thật sự là một bé trai!

Sau khi lấy được đứa trẻ ra ngoài, bà đỡ xem xét một chút rồi mừng rỡ nói: “Chúc mừng Vương phi, là vị công tử!”

Sao Kiều Dư lại không nhận ra sự biến hoá trong cảm xúc của bà đỡ?

Chỉ là lúc này vừa mới sinh xong hai đứa trẻ, cả người nàng đã thấm mệt rồi, cho nên chỉ căn dặn một câu: “Chăm sóc chúng thật tốt cho ta…”

Dứt lời, Kiều Dư hôn mê bất tỉnh.



Lần tỉnh lại tiếp theo, Kiều Dư thấy Nguỵ Đình đang nằm bên giường, tay nắm chặt tay nàng.

Trái tim của Kiều Dư mềm ra, chậm rãi cử động ngón tay vuốt ve khuôn mặt của hắn.

Đúng lúc này, Nguỵ Đình tỉnh lại.

Hắn mở mắt ra, vừa thấy Kiều Dư, đôi mắt liền không giấu được vui mừng, “A Dư? Nàng tỉnh rồi sao? Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”

Nguỵ Đình ngồi lên giường, sau đó ôm Kiều Dư tựa vào ngực mình, khắp khuôn mặt hắn toàn là sự đau lòng, “Nàng vất vả rồi…”

Kiều Dư dịu dàng lắc đầu, chậm rãi đáp: “Không vất vả.”

“Sao lại không vất vả được chứ? Các cụ có câu nữ nhân sinh con như dạo một vòng Quỷ Môn quan, ta chỉ hận mình không thể ở bên cạnh nàng lúc sinh…” Nguỵ Đình xót xa nói.

Tuy Kiều Dư không rên la như người bình thường nhưng khi hắn kê tai bên cửa sổ nghe ngóng, mỗi khi tiếng rên nhỏ vụn như bị nghẹn trong cổ họng của nàng vang lên, trái tim của hắn như bị ai thắt chặt từng chút vậy.

Kiều Dư nâng tay, vuốt thẳng hàng lông mày đang nhíu lại của hắn, cười đáp: “Không phải mọi chuyện đã qua rồi sao? Chàng đừng nhắc lại nữa.”

Là một phu quân, Nguỵ Đình đối xử với nàng đã không còn gì phải chê rồi. Dù lúc đó Nguỵ Đình có vào phòng sinh đi nữa thì hắn cũng không thể thay nàng chịu đựng những thống khổ khi sinh con được.

Nếu đã vậy, Kiều Dư không nỡ cho hắn nhìn thấy nàng làm gì, để rồi lòng hắn phải khó chịu thêm.

Huống hồ, nàng cũng không muốn Nguỵ Đình nhìn thấy dáng vẻ cực khổ khi sinh con của mình.

“Đúng rồi, mấy đứa nhỏ đâu?”

Nàng muốn nhìn chúng.

Nguỵ Đình vội sai người ôm đứa trẻ lại đây, sau đó đặt chúng nằm bên cạnh nàng. Thời gian hai đứa sinh ra chỉ cách nhau mười lăm phút, bây giờ đứa nào cũng đang ngủ say sưa.

Ngắm nhìn khuôn mặt say giấc của bọn nhỏ, Kiều Dư chợt thấy đau đớn vừa qua đều tan đi sạch sẽ.

Cứ như vậy mà nhìn bọn nhỏ một lát, nhất thời Kiều Dư có hơi ngẩn ra.

_____

[1] Lễ nghi bình thê: tổng hợp các đặc quyền giống hệt vợ cả để ban cho vợ hai (có thể hiểu là trong nhà hai vợ ngang nhau, không có trên dưới như chính thê và thiếp thất).

[2] Tết Hàn Thực: xuất hiện tại một số tỉnh của Trung Quốc, diễn ra ngày 3 tháng 3 Âm lịch, miền Bắc Việt Nam và một số cộng đồng người gốc Hoa trên thế giới. Hàng năm vào ngày này, nhiều gia đình cho xay bột, đồ đỗ xanh, làm bánh trôi, bánh chay (ở Trung Quốc nấu chè trôi nước), nấu xôi chè lễ Phật và cúng tổ tiên (Theo Baidu).

[3] Nhạc mẫu: mẹ vợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK