-Nè anh với tụi kia có cần làm zậy không?_Mộc Khuê nhăn mặt hỏi làm Thiên Minh giật mình rồi ngu ngơ hỏi lại
-Cô bé bị gì zậy? tụi anh có làm gì đâu
-Ừ tránh mặt rồi hẹn hò với mấy con kia vì tụi tôi không phải sao? mà mấy người cũng ngốc thật đấy tụi nó đã chưa làm gì đã dính bẫy tránh xa tụi tôi ra như tụi tôi mất bệnh si đa không bằng_Mộc Khuê nói nghe có vẻ rất bình thường nhưng thật sự cô đang giận thật
-Mấy người biết? nhưng mọi chuyện tụi cô biết chưa chắc gì đã đúng hết_Thiên Minh mặt buồn nói
-Không thể cùng tụi tôi giải quyết? 3 ngày trôi qua nhanh đó và tôi cực ghét chuyện tự một mình gánh rồi không để bọn tôi biết rồi đến khi mấy người gặp nguy hiểm người đau là tụi tôi_Mộc Khuê nói còn Thiên Minh thì bất ngờ với cô gái nghiêm túc, trưởng thành trước mặt mình nhưng hắn vẫn nở nụ cười thật nhạt nói
-Ở bên tôi 3 ngày như không biết chuyện gì có được không?
-Được nếu anh trả lời tôi một câu hỏi?
-Được cô nói đi
-Tôi là ai?_Nó hỏi câu này làm hắn tưởng nó hỏi giỡn nhưng nhìn thấy gương mặt không có chút gì gọi là đùa kia thì cũng nghiêm túc nói lại
-Cô bé là Mộc Khuê, hỏi gì như trong trại mới ra zậy
-Tôi là Mộc Khuê? đúng nhưng anh có coi tôi là Mộc Khuê không? hay là cái bóng của Ngọc Yên? anh muốn bên tôi lấy tư cách là gì Ngọc Yên người con gái anh yêu hay Mộc Khuê người anh mới quen biết chưa đầy 1 năm, tôi cần câu trả lời thật lòng từ anh