| Em phỏng vấn như vậy được không anh? |
Phương Viên cũng không biết, vì anh không trực tiếp tham gia phỏng vấn.
- À cái này anh không biết, vì mỗi người có một phiếu đánh giá riêng, tổng hợp phiếu đánh giá mới biết em tốt hay không tốt, có trúng tuyển hay không.
Cô gái nói nếu được tuyển sẽ mời anh đi dùng bữa xem như cảm ơn, Phương Viên từ chối ngay nói do năng lực của cô chứ chẳng phải anh nên không cần làm vậy.
Cuối cùng cô ấy thăm dò hỏi về thái độ của Lâm Dao:
| Vậy vợ anh chấm em điểm cao không? |
- Tạm được, em cũng giỏi mà!
Chuyện này thì anh ấy biết, vì khi về vợ có chủ động kể về cuộc phỏng vấn ở công ty cho anh nghe, còn liên miệng khen Doãn Bảo Quyên có kinh nghiệm, khí chất, Lâm Dao đánh giá cao năng lực của người này.
......o0o......
Hai ngày sau Doãn Bảo Quyên được nhận vào làm, trưởng phòng đưa cô ấy đến phòng, bắt đầu làm quen với công việc.
Biểu hiện ngày đầu tiên khá tốt, chiếm được cảm tình của cấp trên và đồng nghiệp trong phòng vì tính tình hòa nhã, thân thiện, biết kính trên nhường dưới, dù giỏi cũng khiêm tốn, chịu khó học hỏi từ đàn anh đàn chị.
...Mấy ngày sau......
Doãn Bảo Quyên ngồi nghỉ trong phòng Pantry, cô ấy đọc lại những dòng tin nhắn cũ.
Đã lâu rồi họ không qua lại cũng không liên lạc nữa. Nhưng lúc nào cũng vào trang cá nhân anh thăm dò, lúc rảnh rỗi, lúc nhớ nhung, những đêm trằn trọc suy tư cũng vậy, không buông được chính là vương vấn.
Doãn Bảo Quyên biết Phương Viên chỉ xem cô ta như một trong số người con gái vô tình lướt qua trong cuộc đời mình, nhưng đối với cô ta mà nói... khoảng thời gian được ở cạnh anh là khoảng thời gian êm đềm, hạnh phúc nhất, giờ đây chỉ có thể hồi tưởng.
Nhìn vào màn hình điện thoại, xem ảnh chụp gia đình ba người vừa cập nhật 6 tiếng trước của Phương Viên, cô ta mỉm cười nhưng trong nụ cười có cái gì đó chua xót, oán hờn. Nhận định cô gái bên cạnh có vài phần giống mình, cô ta tự ảo tưởng vị trí mình trong tim anh, cho rằng Lâm Dao chỉ là người thay thế.
Lâm Dao từ bên ngoài bước vào, cô đi ngang qua vô tình nhìn thấy tấm ảnh kỷ niệm cũ Phương Viên và ả đứng khoác vai nhau chụp ảnh ở văn phòng JMPT. Cô trố mắt biểu hiện sự kinh ngạc nhìn chằm chằm bức ảnh rất sốc, rất buồn, khó chịu từ khi thấy tấm hình.
- Cô là ai?
Giọng nói vang lên từ phía sau, Doãn Bảo Quyên giật mình quay ra sau nhìn thấy Lâm Dao, liền vội vàng đứng lên, môi giật giật không biết nói gì.
- Cô và chồng tôi có quan hệ gì?
Doãn Bảo Quyên giấu điện thoại ra sau lưng, khẩn trương, dáng vẻ trông như vô tội, như muốn tìm sự đồng cảm của Lâm Dao.
- Anh Phương đã chủ động trong mối quan hệ với em, em không biết ảnh đã có vợ "Danh chính ngôn thuận".
Lâm Dao kinh ngạc đến thảng thốt khác khi nghe Doãn Bảo Quyên trải lòng từng chi tiết nhỏ nhất về mối tình này. Đành rằng cô biết Phương Viên đào hoa, nhưng không thể hình dung nổi khả năng "Quăng lưới đánh cá" của anh lại điêu luyện như một nghệ nhân thượng đặng đến vậy.
- Thực tế, trước cái ngày anh ấy cưới chị, anh còn trò chuyện với em mỗi tối, gặp em bất kì khi nào có cơ hội, "Book" luôn chọn em theo những lúc đi công tác xa để được gần nhau, vẫn rủ rê em đi dự buổi tiệc rượu trước khi anh "Quẹt mỏ bỏ đi", vứt lại cho em một trời đau khổ.
Lâm Dao cúi đầu hậm hực lòng ghen, cô siết chặt nắm tay như muốn nổ tung trước những gì cô ta nói về chồng mình, tin chắc lúc này nếu nhìn mặt Doãn Bảo Quyên sẽ thấy một cười mãn nguyện. Nụ cười của một người phụ nữ không có một chút tình thương, nụ cười được xây lên từ nỗi đau của người khác.
Cô ta nói không thể giải thích được vì sao mình lại yêu Phương Viên tới vậy. Cô ta biết yêu anh ấy là điên, thế mà vẫn yêu say đắm. Mà không phải yêu bình thường cô ta yêu Phương Viên như "một con nghiện thuốc".
Lâm Dao cảm giác mà cảm thấy tột cùng hụt hẫng, là bước chân dường như muốn khuỵu ngã trước những vấp ngã không sao tránh khỏi, cảm thấy mình quá bé nhỏ trước cuộc đời.
Cô ta nói không có ai cho cô nhiều bài học sâu sắc về cuộc sống như anh, nói anh ấy yêu chiều cô ta, chăm lo cho cô từng li từng tí.
Đến đây tưởng như trò đùa quái ác của cô ta đã quá đà. Nhưng không! Người tàn ác vẫn cho như thế là chưa đủ, chưa thỏa mãn. Vẫn thấy cần phải đưa thêm nhiều nguyên do nữa để cái thông tin của mình thuyết phục hơn. Từ đó mà làm cho Lâm Dao đau đớn hơn:
- Trong hơn một tháng trời yêu Phương Viên, tình yêu của em chỉ có nốt thăng mà không có nốt giáng. Em thực sự cảm nhận được sự chân thành từ anh ấy, mà chưa từng nghỉ qua anh chuẩn bị cưới vợ. Nếu yêu Phương Viên là sai, em chấp nhận cuộc đời mình chưa bao giờ đúng. Nếu yêu anh ấy là mơ, em chấp nhận cuộc đời này không cần thức giấc.
Hai mắt cô đỏ hoe, ngước đầu dậy, tát thẳng một cú trời giáng vào mặt Doãn Bảo Quyên.
- Cô nói đủ chưa? Làm người thứ ba hay tới mức đem chuyện từ lúc yêu nhau tới lúc kết thúc đi khoe hả?
Cô ta chỉ tay vào người Lâm Dao, bao nhiêu uất ức kiềm chế bỗng dưng bộc phát:
- Tôi chính là không cam tâm đó, tại sao cô có được thân phận vốn dĩ thuộc về tôi?
Lâm Dao nhếch môi cười khinh đáp lại một câu:
- Bởi vì em là bản giới hạn, còn chị là bản độc nhất!
Cãi nhau qua lại Lâm Dao không nhịn được nữa đã nói Doãn Bảo Quyên là "loại đàn bà không ra gì, mặt thì đẹp mà tư cách kém cả gái đứng đường".
Hai người họ có thể sẽ lao vào đánh nhau nếu không có nhân viên phát hiện và kịp thời lau vào can thiệp.
......o0o......
Hôm đó tức đến nổi không có tâm trạng làm việc, Lâm Dao lái xe về nhà lập tức, khi về tới nhà không thấy ai đâu hết, cô vứt chiếc chìa khóa và túi xách xuống bàn, khiến Phương Nguyệt đang ngồi chơi trên ghế sofa gần đó giật mình.
- A... Mẹ về?
Lâm Dao vô tình chú ý tới con mình, thấy con bé đang ngậm kẹo cao su, sợ nó nuốt, cô liền bước tới giật lấy mấy viên kẹo trong tay con mình.
- Ai cho con ăn mấy thứ kẹo này vậy?
- Bà ngoại.
Cô chau mày đặt lại kẹo vào tay con gái không quên dặn dò:
- Nhớ nhả ra nghe chưa! Kẹo này không nuốt được đâu!
Ngay lúc cô định quay lưng đột nhiên chiếc điện thoại trên bàn chồng phát sáng, kèm âm thanh báo tin nhắn thu hút ánh nhìn của Lâm Dao, cô bước lại gần, cúi người xuống cầm lên xem thử. Mắt cô trợn tròn ngạc nhiên một cách tức giận.
Đoạn tin nhắn cá nhân giữa chồng và người yêu cũ vẫn chưa xóa, đúng là một nước đi sai lầm khi để cô đọc được. Trong lúc vẫn lướt xem từng dòng tin nhắn thì con gái bên cạnh thổi kẹo cao su, còn khoe với mẹ:
- Mẹ ơi kẹo này thổi ra bong bóng nè! Mẹ biết thổi bong bóng không? Bong bóng bự luôn nè mẹ ơi!
Cô bé khều tay, nói chuyện với mẹ, nhưng tâm trí cô chẳng để tâm đến, việc cô quan tâm chính là mối quan hệ giữa chồng mình và cô nhân viên mới vào, thì ra chính anh là người đề cử hồ sơ lên cấp trên, tức chết đi được.
- Mẹ ơi, nhìn con nè! Mẹ thổi bong bóng được không? Mẹ!
Tuy giận chồng, nhưng vẫn kiềm chế bản thân nhỏ nhẹ với con gái:
- Không.
- Kẹo này ngon quá, mai mẹ đi làm về mua nữa cho con được không? Được không mẹ?
Lâm Dao bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
- Ừm.
Cô bé ôm tay mẹ, dụi đầu vào tay cô.
- Mẹ hứa nha! Không được nuốt lời đó! Nha mẹ?
Lâm Dao im lặng không nói, con bé cứ lặp lại câu hỏi nhiều lần, đã rối càng thêm rối, cảm thấy con gái phiền toái, cô đã lớn giọng:
- Mẹ đang bận mà!
Phương Viên cầm cây lau nhà và xô nước từ trong bếp đi ra, anh định lau nhà nhưng thấy vợ đứng trước mặt, anh vừa ngạc nhiên vừa lo sợ khi thấy trên tay cô ấy đang cầm điện thoại của mình.
- Bà xã?
Chồng gọi, cô quay phắt lại nhìn về hướng Phương Viên, đột nhiên cầm điện thoại bước vội về phía anh, vừa đi vừa quát tháo:
- Phương Viên, sao anh và Doãn Bảo Quyên còn lén lút qua lại?
Câu nói đầu tiên vừa thốt ra đã thu hút sự hiếu kỳ của Phương Nguyệt, Lâm Dao giơ cao chiếc điện thoại có dòng tin nhắn giữa chồng mình và bạn gái cũ về phía anh.
- Lúc trước chính anh cũng đã hứa sẽ không qua lại với cô ta nữa, thế mà bây giờ vẫn giấu em liên lạc với cô ta, anh muốn biến em thành trò cười của thiên hạ hả? Nếu em không tình cờ phát hiện có phải anh xem em là kẻ ngốc mà lừa dối suốt đời không?
Phương Viên liếm nhẹ môi căng thẳng, yết hầu run lên, anh ấy lo sợ che giấu việc mình đưa Bảo Quyên vào công ty làm việc vì biết có thể khiến mối quan hệ trong gia đình trở nên căng thẳng.
Anh sợ hiểu lầm, sợ cô suy nghĩ nhiều nên cố gắng giấu giếm không muốn nói ra. Phương Viên chỉ nghĩ đơn giản, nó là chuyện nhỏ, không có gì to tát, nhắc ra lại thêm nhiều phiền phức khác, không ngờ Lâm Dao để tâm như vậy.
Những lời Lâm Dao vừa nói ra khiến Lam Khuê trong nhà bếp vô tình nghe được, bà kinh ngạc, bước ra thêm mấy bước, đứng từ trong bếp nhìn hai vợ chồng bên ngoài.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, không cho Phương Viên cơ hội giải thích đã đành, sau đó, cô ấy còn xách một thùng nước lạnh dội vào người Phương Viên, khiến anh ướt như chuột lột.
- Đồ cặn bã, lừa dối!
Anh cúi đầu nhìn xuống, quần áo đều ướt hết rồi. Trong khi con gái đang rất bối rối nhìn cha mẹ, Phương Viên lại dùng một tâm thế vô cùng bình tĩnh, đối diện với rắc rối mà cô gây ra, anh ấy chẳng một chút tức giận, vì đã thừa hiểu vợ mình là một người tính tình nóng nảy, thường xuyên làm anh mất mặt, những chuyện này xảy ra như cơm bữa, không phải lần một lần hai nên chẳng khiến anh bối rối.
Lam Khuê theo dõi từ xa phải há hoảng hốt trước cơn thịnh nộ đến từ con gái, điều khiến bà khâm phục hơn nữa, đó là tố chất văn hóa cao siêu, nghệ thuật tu dưỡng và cả tấm lòng rộng lượng của bậc thầy trí tuệ này. Cuộc đời mỗi người, hoặc sẽ trôi qua một cách bình yên, hoặc sẽ nhiều sóng gió, có vui và cũng có buồn. Quan trọng là chúng ta nhìn nhận và đối mặt với cuộc đời bằng thái độ nào.
Anh ấy nhìn về phía con gái, kêu cô bé vào bếp chơi với bà nội, để không gian riêng cho cha mẹ nói chuyện, bam đầu nó lo lắng cho ba nên hơi do dự, sau cùng cũng ngoan ngoãn làm theo, khi đi cũng không quên ngoái đầu lại mấy lần nhìn.
Anh không muốn con gái bị dạy hư, không muốn con bé thấy ba mẹ cãi nhau hay to tiếng. Cho dù anh không có gì cả, cũng sẽ cho con một thế giới đẹp nhất.
Phương Viên đưa tay lên lau mặt, cũng may nước trong thùng là sạch anh vừa mới hứng chưa kịp lau nhà, vừa đi về phía vợ anh vừa nhìn xung quanh.
- Chuyện gì vậy?
Lâm Dao vứt phăng thùng nước xuống đất, nhìn anh lập tức chất vấn:
- Giải thích đi! Chuyện của anh và Doãn Bảo Quyên.
Phương Viên cười giả lả, đang nói chuyện anh bất ngờ nhìn sang hướng khác như muốn che giấu điều gì đó. Ánh mắt lảng tránh khiến cô ngờ vực.
- Anh và em ấy có gì mà giải thích?
Lâm Dao trừng mắt nhìn chồng liên tục.
- À lại còn “Em ấy”, không phải là “Nó” hả?
Anh thản nhiên trả lời như không quan trọng:
- Lịch sự chút thôi mà!
- À lại còn lịch sự hả?
Phương Viên thở dài tỏ ra bất lực:
- Giờ em muốn như thế nào? Quyết định như vậy chỉ muốn tốt cho công ty thôi!
Sau một hồi giải thích, tranh luận, đưa ra quan điểm thì tóm lại anh bị gắn mác nói dối, lươn lẹo, xong cô ấy còn tuyên bố với anh phải cho Doãn Bảo Quyên nghỉ việc bằng được.
Rõ ràng việc công tư bất minh là điều chẳng ai thích nơi công sở, đánh trượt một người vì ích kỷ cá nhân càng không phải là chuyện đàng hoàng mà cấp trên nên làm, nhưng Lam Khuê nghe xong lại ủng hộ yêu cầu vô lý của con gái mình dựa trên yếu tố hạnh phúc gia đình.
Bởi theo suy nghĩ của bà thì "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Ba năm qua vợ chồng con gái vẫn hạnh phúc với hôn nhân, đột nhiên cô người yêu cũ xuất hiện lại khiến con gái và con rể cãi nhau một trận, bà rất lo lắng và không yên tâm, muốn Doãn Bảo Quyên biến mất.
Tình cũ không rủ cũng tới, người yêu cũ là thứ gì đó rất hãm… và khó có thể nói trước được điều gì có thể xảy ra được, nên để an toàn thôi thì cứ nghe lời con gái cho yên cửa yên nhà.
Phương Viên thì ngược lại, anh ấy cho rằng hành xử như vậy là thiếu bản lĩnh. Việc tuyển dụng là cả một ê kíp thực hiện dựa trên nguyên tắc có lợi cho công việc, nếu cố tình can thiệp bất minh thì không những tự gây thiệt hại cho công ty mà còn tự bôi nhọ bản thân mình. Sau này nếu chẳng may sự việc bị phát giác thì còn có thể bị khiển trách và ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự, công việc của cô ấy.
......o0o......
Lâm Dao tính cách tương đối nóng nảy, lời nói bụng ngay dạ thẳng, có gì bực bội liền phát ra ngoài, sau khi phát tiết xong cả người đều thoải mái, ngày hôm sau nên làm gì thì vẫn làm nấy.
Hôm sau mẹ vợ tới chơi, dù anh chào hỏi lễ phép nhưng bà chỉ chơi với cháu chứ chẳng nói với anh câu nào, chắc vẫn còn giận chuyện hôm trước.
Trong lúc chơi với Phương Nguyệt, Phương Viên đang dọn phòng lại cho con bé, bà bắt đầu nói bóng gió về chuyện con rể và người yêu cũ, nghe có chút không thoải mái, nhưng anh cũng không có cách nào khác, vì mình là người khởi đầu cho cuộc cãi vã này.