Lâm Dao, Mã Dạ Thảo, giám đốc sản xuất đứng xung quanh một chiếc bàn lớn, tay cầm theo một xấp giấy, trên bàn chất đầy đá thạch anh hồng.
Phương Viên bước đến chổ vợ lo lắng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Dao gấp tờ giấy trên tay lại đưa cho Dạ Thảo, bước về phía chồng, vừa đi vừa nói:
- Cách đây khoảng chục ngày, Tấn Lực vừa chuyển một lô hàng về công ty mình, khi chuẩn bị nhập kho để xử lý thì phát hiện có nhiều điểm đáng ngờ, giới chuyên môn nghi ngờ là hàng giả.
Phương Viên chống nạnh nhìn cô thở dài, còn tưởng là chuyện lớn kinh thiên động địa gì.
- Chậc, đơn giản vậy thôi có thể mời chuyên gia đến đánh giá mà?
Lâm Dao lại nổi cáu, cô đương nhiên biết, nhưng vì tin tưởng chồng hơn nên cô không hỏi họ mà tìm đến anh.
- Kêu anh coi thì anh mau coi đi!
Cô đi về phía bàn lớn, tay ra hiệu cho anh ấy.
- Anh mau qua đây!
Phương Viên bất đắc dĩ đi theo sau vợ, Lâm Dao chỉ tay trên bàn có dụng cụ kiểm tra.
- Em đừng gấp! Kiểm tra đã!
Anh nhìn lướt qua số thạch anh trên bàn, tròn mắt ngạc nhiên, cúi người xuống, nhặt một viên thạch anh màu hồng lên nhìn kỹ. Trong điều kiện môi trường tự nhiên, thạch anh hồng không thể tạo thành cấu trúc kết tinh, chứ dừng nói đến mọc nguyên cây tua tủa như những viên đá này.
Không cần giám định rờm rà anh cũng biết đây là giả. Với sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, chỉ cần làm thay vai trò của thiên nhiên, đã có thể tạo ra một cây pha lê rất đẹp, nói rõ đây là đá nhân tạo chứ không phải đá tự nhiên.
Để mọi người ở đây hiểu rõ, anh cầm chiếc đèn pin trên bàn để soi sáng xem đá quý có độ trong như thế nào. Phương Viên đưa qua cho vợ xem, tay cầm đèn pin soi xung quanh viên đá.
- Em coi đi! Nó lu mờ bởi ánh đèn, một sản phẩm chất lượng cao sẽ có độ trong suốt hoàn hảo và không bị bóng mờ ở bất kỳ góc nào cả!
Nói xong anh quăn viên đá vào khay, bỏ đèn pin xuống bàn phủi tay, nhìn lướt qua họ xác nhận:
- Không cần kiểm tra nữa, đều là đá nhân tạo!
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi nghe chồng đính chính, Lâm Dao không khỏi sửng sốt, bàng hoàng, trợn tròn mắt nắm tay anh.
- Tất cả luôn hả?
- Ừm?
Cô tuyệt vọng buông tay, bần thần nhìn Dạ Thảo.
- 300 viên thạch anh hồng này phải làm sao đây?
Rồi lại chuyển hướng sang giám đốc sản xuất bằng cái nhìn quở trách:
- Người của anh không biết kiểm tra hàng hả? Làm bao nhiêu năm rồi? 300 viên đá này biết bao nhiêu tiền không?
Lâm Dao đưa tay vò tóc, vẻ mặt bối rối lúng túng vì chưa tìm ra cách giải quyết, cô túng quẫn hét lên:
- Aha, tôi điên mất.
Giám đốc nhanh chóng giải thích, làm rõ:
- Chủ tịch Lâm, bình thường con người tôi cẩn thật biết bao nhiêu cô cũng hiểu mà? Sỡ dĩ có chuyện này tất cả là bởi vì tôi và Tấn Lực đã làm việc cùng nhau trong sáu năm, tôi chưa từng nghĩ tới trường hợp họ đành tâm lừa mình.
Dạ Thảo đưa tờ giấy trên tay ra cho Phương Viên.
- Anh Phương, anh thử tiến hành kiểm tra hết số đá này xem sao! Chứ 300 viên là nhiều lắm, hơn nữa bên đó có cung cấp cho mình giấy kiểm định chất lượng đá quý mà?
Phương Viên mở tờ giấy ra nhìn sơ qua.
- Đạt tiêu chuẩn chất lượng, nhưng không phải giấy kiểm định nào từ cơ quan chức năng cũng là hàng thật.
Anh ấy đưa lại tờ giấy cho cô Mã khẳng định thêm:
- Bởi kẻ gian có thể thay thế bằng đá quý nhân tạo có kích thước tương đương nhưng độ trong kém hơn một chút, mắt thường không thể phân biệt được. Sau đó, những kẻ lừa đảo sẽ khắc mã chứng nhận kiểm tra vào đá để tăng độ tin cậy của người mua, vì biết rằng nhiều người mua sẽ thường nhìn mã này dưới kính hiển vi, để xem nó có khớp với chứng chỉ kiểm tra hay không trước khi quyết định mua.
Lâm Dao thở dài não nề đưa tay lên vỗ vào trán lực bất tòng tâm. Bỏ ra số tiền lớn, bây giờ phát hiện toàn bộ là giả. Cô ấy nhất định sẽ đem chuyện này làm to ra cho cả báo chí tất cả mọi người đều biết chuyện Tấn Lực làm ăn gian dối, nếu hắn ta không chịu bồi thường cô sẽ đâm đơn kiện ra tòa, không những đòi bồi thường mà còn đòi luôn số tiền tổn thất cho công ty.
Mọi chuyện có vẻ khá đơn giản như cô ấy nghĩ cho đến khi Phương Viên thông báo việc công ty Tấn Lực đang trên đà phá sán, anh đoán chắc do làm ăn thua lỗ nên đã làm nhiều trò giả tạo để lừa đảo TS kiếm lời. Nếu hàng giả không được phát hiện Tấn Lực có thể huy động vốn để vực dậy công ty.
Nghe xong điều đó Lâm Dao như muốn phát điên, cô thực sự muốn lái xe đến chỗ anh ta, bóp cổ anh ta đến chết, tại sao cùng là người với nhau sao có thể tàn nhẫn với cô như vậy.
Mặc khác cũng tự trách bản thân, một người vừa đi làm cách đây không lâu như Phương Viên còn nắm rõ thông tin thị trường, vậy mà tin lớn từ đối tác của mình cô ấy lại không biết.
......o0o......
Ngày sau Lâm Dao đưa đơn kiện lên phiên tòa tối cao ở Thành phố Hồ Chí Minh để khởi tố Quách Tấn giám đốc công ty Tấn Lực. Ngay khi đơn khởi tố đưa ra, cảnh sát, công an bắt đầu vào cuộc gửi thư mời đến công ty nhưng không có phản hồi, lại gửi thư về đến nhà, cùng ngày sau đó họ trực tiếp đến nhà khi nhận được chỉ thị của cấp trên.
Tại thời điểm công bố quyết định khởi tố vụ án và thực hiện các biện pháp tố tụng đối với chín bị can, Quách Tấn được xác định không có mặt tại nơi làm việc cũng như nơi cư trú.
Qua một số điều tra cho biết tối trước đó Quách Tấn cùng vợ và hai đứa con đã bỏ trốn sang nước ngoài bằng đường biển.
Trong khi đó, nhiều cấp dưới của Quách Tấn, ông Phan Huy Vũ, Giám đốc tài chính Nguyễn Bá Can, tiến sĩ An Nam đã bị bắt tạm giam vì là đồng phạm trong việc sản xuất đá quý giả.
Hiện công an và cảnh sát đường thủy vẫn đang thu thập thêm thông tin và vị trí cũng như nơi hắn ta muốn lẫn trốn.
Cả chục tỷ không cánh mà bay, khiến TS lần nữa đổ nợ, cô phải đi vay hơn bảy công ty để củng cố vốn nhưng vẫn không đủ, cô đành bán luôn căn nhà ở ngoại thành hai vợ chồng sống suốt ba năm qua để trả lương cho nhân viên.
Cha mẹ nhà chồng cũng hiểu cho nỗi khổ tâm của con dâu, ông Phương Điền dùng số tiền tiết kiệm bấy lâu nay đi làm của mình cho Lâm Dao, tuy số tiền không đáng là bao nhưng là cả tấm lòng, thời điểm nhận tiền từ tay cha cô ấy đã bật khóc vì cảm động.
Những ngày sau đó cha mẹ chồng về lại căn nhà tổ dưới quê, Lam Khuê gọi điện tới hỏi thăm kêu con gái về nhà mẹ ở, những ngày sau đó Phương Viên dẫn theo Phương Nguyệt cùng vợ ra miền trung sống cùng gia đình nhà vợ.
Đúng là “Sai một li đi một dặm”, tính sai một bước, việc thất bại to. Chỉ nhầm lẫn nhỏ mà dẫn đến hậu quả lớn.
......o0o......
Ngày ra ở nhà vợ, Phương Viên mới thấu hiểu như thế nào là “Phận ở rể như chó chui gầm chạn”. Dù có cố gắng chăm chỉ, đi làm tăng ca tới tận khuya kiếm tiền hợp sức cùng vợ chống đỡ công ty, cưng chiều vợ con, làm hết việc nhà như thế nào thì cũng bị cha mẹ vợ soi mói, chê bai.
Có hôm cha mẹ vợ xuống bếp kéo ghế ngồi xuống, thấy con gái đứng ngây ra đó Lâm Thành quắt tay lại.
- Còn đứng đó chi nữa? Ngồi xuống ăn luôn con!
- Thôi con không ăn đâu cha.
Lam Khuê lo lắng:
- Mẹ biết con buồn chuyện công ty, nhưng ăn uống đủ mới có sức khỏe để gánh vác!
Phương Viên rửa tay xong bước tới kéo ghế ra ngồi xuống, Lâm Dao cũng tự kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh. Đông đủ cả nhà, ngồi bên mâm cơm Lam Khuê nhìn vào đồ ăn trên bàn tự nhiên kêu ca, than vãn:
- Haizzz, dạo này thực phẩm đắt đỏ, vật giá leo thang quá, bó rau muống em nhớ tuần trước có bảy ngàn chứ nhiêu, nay lên tới mười hai ngàn, còn nữa! Một trăm ngàn thịt mà không có bao nhiêu.
Lâm Thành nghe cứ tưởng vợ mình nghi ngờ con rể ăn chặn tiền, liền húych tay bà nhắc nhở nhẹ, bà cười xòa:
- Em kêu theo kiểu thói quen chứ có dụng tâm gì đâu?
Lâm Dao vừa ăn vừa nhìn sang chồng mình, anh nghe lấy làm khó chịu cho rằng mẹ nói cạnh khóe chuyện vợ chồng cô ăn bám, khiến ông bà khó khăn.
Biết ý, Lâm Dao nhắc khéo để mẹ tế nhị khi nói chuyện hơn. Nhưng cũng chỉ được vài ba ngày, tính bốc đồng, hay than vãn của bà lại tái phát, không nhìn thấy mặt thì thôi, chứ nhìn thấy mặt Phương Viên là bà lại "mở máy".
......o0o......
Lam Khuê tính tình phóng khoáng, bà đi sắm đồ cho Lâm Thành là sắm luôn quần áo cho Phương Viên.
Hôm đó, bà mua cho Phương Viên cái áo sơ mi mới. Về nhà bà hí hửng nói anh thử đồ. Anh ấy mặc chiếc áo đó khá đẹp, vừa vặn, phải nói mắt thẩm mỹ của bà khá tốt. Đang vui vẻ, Lam Khuê nhanh nhảu nói:
- Con cũng nên thay hết mấy cái áo cũ nhàu nát đi! Mang tiếng lấy vợ chủ tịch mà ăn mặc lôi thôi quá người ta cười cho. Hôm nào con chở mẹ đi chợ, mẹ sắm cho ít đồ nữa!
Nghe mẹ vợ nói, đang vui vẻ Phương Viên đùng đùng cởi áo ra.
- Ây, Phương Viên, anh sao vậy? Mẹ nói kiểu gì kỳ vậy?
Bà chau mày nhìn cô hỏi:
- Mẹ nói cái gì mà kỳ?
- Mẹ em nói vậy thôi chứ ý bà tốt lắm, tại mẹ không biết nói chuyện!
Lâm Dao có nói hết lời anh cũng nhất quyết không mặc. Anh trách mẹ vợ chê anh ăn bám nhà vợ, anh ấy có lòng tự trọng, nghèo nhưng anh tự mua được quần áo, không cần mẹ vợ phải lo.
Về nhà mẹ ruột tưởng sẽ thoải mái tư tưởng, ai dè phải sống trong tâm trạng căng thẳng, áp lực. Vừa sợ cha mẹ phật ý, vừa sợ chồng giận dỗi, không hài lòng.
Có hôm, bà ngoại chơi cháu, chỉ vui miệng nói:
- Cháu gái của bà, lớn phải lên nhanh nhẹn, học giỏi kiếm nhiều tiền lo cho mẹ nha, đừng có quá dựa dẫm vào chồng, lấy chồng khá giả được rồi, chứ đừng có lấy mấy thằng biệt thự villa rồi phá sản ăn bờ ở bụi cả đời á nha con!
Lâm Dao nhìn mẹ, bà biết mình lỡ lời nên không nói nữa. Nhưng Phương Viên thì tím mặt, một người luôn vui vẻ lúc nào nụ cười cũng luôn thường trực trên môi, lại có một ngày tính khí trở nên nóng nảy cả tuần không thèm nói nửa lời với ai.
Từ lúc ở nhà chăm con anh chịu biết bao lời gièm pha, nên ngày một nhạy cảm, hay tự ái, tủi thân, trong khi đó Lam Khuê thì xởi lởi, tốt bụng nhưng có tính nói nhiều, thiếu cân nhắc. Mọi chuyện xích mích cũng xuất phát từ đây.
......o0o......
Hôm nay đi làm về ghé ngang siêu thị mua đồ về nấu ăn, trong lúc đợi cân cá vô tình gặp anh Chính và chị Tôn Lợi đang lựa rau ở quầy bên cạnh. Hai vợ chồng vừa nhìn thấy Phương Viên liền lập tức đi tới hỏi thăm sức khỏe, chuyện vợ chồng con cái, Phương Viên cúi đầu cúi đầu gượng cười nói mọi chuyện vẫn ổn.
Mua cá xong, ba người rời khỏi siêu thị, vừa đi vừa tán gẫu, khi nghe tin TS đang gặp khó khăn về tài chính, Tôn Lợi có hỏi thăm. Xong sau đó có ý tốt nói Phương Viên thử mua cổ phiếu bên anh Ngô, vì dạo này vợ chồng chị ấy cũng đang đầu tư bên đó. Thị trường thời trang luôn sôi động, nhờ số cổ phần này mà vợ chồng anh Chính mua được nhà trong khu biệt thự đắt đỏ nhất nhì Sài Gòn.
Phương Viên mặc dù chưa chơi nhưng có từng nghe và tìm hiểu qua lĩnh vực này, hiểu về cổ phiếu, cách nó sinh lời cũng như những vấn đề sẽ phát sinh.
Thiết nghĩ... Nếu nhu cầu mua cổ phiếu trên thị trường tăng có thể bán cổ phiếu để hưởng giá chênh lệch so với giá mua lúc ban đầu. Loại hình đầu tư kinh doanh này cũng không tệ.
......o0o......
Tối về Phương Viên đăng ký mở tài khoản giao dịch chứng khoán tại các sàn giao dịch ngay trong đêm. Trước đó cũng đã cẩn thận phân tích kỹ báo cáo tài chính của doanh nghiệp, được công bố rộng rãi trên thị trường để có cái nhìn chính xác.
Vì lợi nhuận mà anh ấy nhận được từ cổ phiếu được trích trực tiếp từ lợi nhuận kinh doanh của công ty. Nếu mua cổ phiếu của một công ty không tốt, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cổ tức thực nhận của người đầu tư.
Anh Ngô và Phương Viên tuy không hoạt động trong cùng một lĩnh vực, nhưng đã từng hợp tác trong một số dự án của chính phủ. Hai bên có mối quan hệ tốt nên đã đạt được thỏa thuận với VIKING về giá cả, khối lượng mua để sở hữu cổ phiếu.
Lần đặt lệnh đầu tiên anh chỉ mua mười cổ phiếu, để tập đánh giá, nghiên cứu về cổ phiếu trước.
Một tuần sau, cổ phiếu VIKING vẫn tăng từng giờ, có vẻ như khoản đầu tư này đã đúng. Sau khi tích lũy được kinh nghiệm, anh quyết định bỏ ra số tiền lớn để kiếm được nhiều lời hơn. Phương Viên mua tới 500 cổ phiếu với hy vọng giá cổ phiếu sẽ tăng lên mức cao nhất.
......o0o......
Hôm nay Phương Viên xin tan làm sớm, về nhà chở mẹ đi tái khám. Khi về tới nhà vừa xuống xe nhận được cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm, anh nhanh chóng nhấc máy. Vừa mở cửa vào trong xe vừa nghe điện thoại hỏi cô giáo có chuyện gì mà gọi muộn thế, thì cô nói rằng gọi cho mẹ Phương Nguyệt không được nên mới gọi cho anh.
Phương Viên nghe đầu dây bên kia ngoài giọng nói của cô giáo ra thì còn có một âm thanh khác, hình như là tiếng khóc, nhưng sao nghe quen quá nếu không lầm... Là Phương Nguyệt?
Anh ấy bắt đầu lo lắng, tim đập nhanh lo sợ con gái xảy ra chuyện không hay. Cô giáo nói gọi tới kêu anh đến trường đón con gái về vì bây giờ đã trễ lắm rồi, cô ấy cũng phải về nhà của mình. Nghe xong Phương Viên phát sốt nhìn lại đồng hồ đeo tay. Giờ đã 07.20 phút rồi vẫn còn ở trường?
Cô thông báo mà thần hồn điên đảo, anh cúp máy phóng xe như bay đến trường tìm con. Nãy không thấy xe vợ ở nhà biết ngay cô ấy chưa về, vừa đi vừa gọi cho vợ nhưng tổng đài báo "Thuê bao không liên lạc được", từc giận anh quăn điện thoại sang ghế phụ.