Hắn nhạy cảm chú ý tới Vũ Tiền vệ đã có chút mất kiểm soát. Mặc dù nhìn từ bên ngoài thì đội hình của Vũ Tiền vệ vẫn rất nghiêm chỉnh, không có chút biến hóa nào so với lúc đầu nhưng trong mắt Biệt Hàn hắn có thể cảm nhận được sự kích động ẩn dưới sự bình tĩnh kia.
Đây cũng là một loại trực giác khó mà hình dung được.
Tâm Biệt Hàn dần bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm.
Trong nháy mắt khi đối phương kiềm chế không được thường lúc đó chính là cơ hội.
Thực lực trong tay hắn không bằng địch nhân, càng cần có cơ hội.
Ô Ngọc quyết định ra tay.
Nếu như hắn không ra tay thì Tiễn Thanh và Hạng Đông sợ sẽ chết trận. Bây giờ Vũ Tiền thập vệ đã tổn thất Đồng tiên sinh, nếu như Tiễn Thanh và Hạng Đông cũng chết thì nguyên khí sẽ đại thương.
Cao thủ cấp bậc này không phải cứ tùy tiện là có thể tìm được.
"Cô nương hạ thủ lưu tình!"
Thân pháp của Ô Ngọc cực nhanh, trong phút chốc xuất hiện cách A Quỷ không xa liền muốn ra tay giải cứu Hạng Đông.
Mặc dù A Quỷ và Hắc Kim phù binh rất hung hãn, mỗi người đều có thế mạnh riêng nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh không chút sợ hãi. Hắn đã bước một chân vào soái giai, có thể xưng là chuẩn soái giai, thực lực mạnh mẽ, ở toàn bộ Bách Man Chi Minh có thể xếp vào hạng cao thủ đứng đầu.
Vừa bước tới thì một cảm giác cực kì nguy hiểm nổi lên trong lòng hắn.
Trong lòng cả kinh, hữu chưởng vô thức vỗ về trước một cái.
Phanh!
Tay hắn run lên, liên tục thôi động ma công mới có thể đem cỗ kình khí quái dị kia trấn áp xuống.
Đây là thần lực?
Hắn còn chưa kịp nghĩ kĩ thì công kích của A Quỷ đã lại tới.
Song chưởng A Quỷ không ngừng vỗ vào không trung, không có tiếng gió thổi, không có quang hoa nhưng Ô Ngọc giống như chuột bị mèo nhìn, lông tóc dựng đứng hết cả lên, cảm giác cực kì nguy hiểm tràn ngập trong lòng hắn.
Ô Ngọc cũng biết lợi hại, thần sắc ngưng tụ, mắt phải đột nhiên sáng lên, một luồng thanh mang u lãnh trong giây lát bắn ra.
Không khí trước mặt hắn trở nên cứng rắn như sắt.
Binh!
Không khí nổ tung.
Trong lòng Ô Ngọc lẫm liệt, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng. Quả nhiên không hổ là thần lực! Chiêu vừa rồi của hắn có tên là "đông thanh", vô cùng lạnh, ngay cả không khí cũng bị đóng băng cứng như sắt, nếu bị nó quét trúng thì tám chín phần chết tại chỗ.
Công kích của A Quỷ quỷ dị khó lường, uy lực vô cùng lớn, không ngờ ngay cả "đông thanh" cũng dễ dàng bị đánh tan!
Nhưng càng thế thì Ô Ngọc càng vui mừng. Đã từ lâu rồi hắn luôn hi vọng bản thân có thể bước vào soái giai, nếu có thể lĩnh ngộ được thần lực thì nhất định sẽ có được lợi ích cực lớn, bước vào soái giai là việc trong tầm tay.
Kinh nghiệm chiến đấu của Ô Ngọc là vô cùng phong phú, lại thêm thực lực sâu không thể lường được, đó chính là chỗ dựa của Ô Ngọc.
Chỉ thấy trên lưng hắn xuất hiện hai chiếc cánh dơi đen kịt, dần mở rộng ra. Ở viền của hai cánh là vô số gai xương đỏ như máu, quanh mang lưu chuyển giống như hỏa diễm chảy xuôi. Mà trong tay hắn có thêm một xâu tiền, tiền tròn lỗ vuông, có bảy đồng dùng dây thừng đen xuyên qua.
Hắn cười hắc hắc, ném xâu tiền trong tay lên trời.
"Hắc tâm bảo tiền!" Chu Khả ở dưới con ngươi bỗng co rút lại, sắc mặt khẽ biến.
Lời này vừa nói ra đã khiến sắc mặt nhiều người thay đổi.
Thiên ma binh là ma binh đứng đầu, cho tới nay mới chỉ có mười hai kiện. Có một số ma binh thần diệu dị thường, uy lực kinh người, chúng nó tuy không được như thiên ma binh thần bí khó lường nhưng vẫn là ma binh đứng đầu, người có được không ai không phải cường hào, là tuyệt đỉnh cảo thủ. Những ma binh đứng đầu gần với thiên ma binh được mọi người gọi là địa ma binh, là bảo vật mà toàn bộ ma giới ai cũng mơ ước có được.
Thiên ma binh chỉ có mười hai kiện mà địa ma binh thì chỉ có một trăm lẻ tám kiện.
Hắc tâm bảo tiền là một trong số đó.
Không ai có thể nghĩ tới xâu tiền không chút thu hút trên tay Ô Ngọc lại là hắc tâm bảo tiền hung danh vang dội!
Hắc tâm bảo tiền tổng cộng có bảy cái, do vật gì người nào luyện thành không ai biết rõ. Nhưng ma binh này có thể tự thành một giới, tên là Nại Hà giới, trong giới này, âm dương nghịch đảo, ngũ hành điên loạn, vô cùng thần diệu.
Bảy đồng bảo tiền bay lên trên trời bỗng biến mất.
Cảnh sắc trước mặt A Quỷ biến đổi, dưới chân là bầu trời xanh thẳm, đỉnh đầu là mặt đất.
Ô Ngọc cười cười, thần lực mặc dù lợi hại nhưng trong mắt hắn có một thiếu sót chính là thiếu biến hóa, hắn có rất nhiều biện pháp để đối phó với vấn đề này.
Nại Hà giới vừa thành, thần tiên cũng khó trốn.
Nhưng đúng vào lúc này, cách đó không xa truyền tới những tiếng răng rắc, Ô Ngọc sửng sốt, ngay lúc hắn kịp đưa ra phản ứng thì sắc mặt đại biến, thầm hô không ổn.
Quả nhiên khi hắn nhìn sang thì thấy Tiễn Thanh đã bị vặn gãy cổ.
Hắc Kim phù binh cười cười nhìn hắn.
Sắc mặt Ô Ngọc trở nên âm trầm, Vũ Soái đích thân tới mà còn bị tổn thất nhiều người như vậy, ở đây có rất nhiều người nếu như lan truyền việc này ra ngoài thì cũng không phải là chuyện tốt gì. Hắn biết rõ chủ thượng muốn mời chào mấy người Tiếu Ma Qua nhưng nếu huyên náo quá mức thì chẳng phải là chuyện tốt.
Đáng tiếc!
Ma tượng trước mắt cực kì có linh tính, ma tượng đạt tới mức có thể đánh bại Tiễn Thanh là vô cùng hiếm thấy. Nhưng tiếc thì có tiếc, Ô Ngọc không định lưu thủ chút nào, hắn cần có một đối tượng để lập uy!
Dừng ở đây!
Hắn hừ lạnh một tiếng, cánh dơi trên lưng bỗng vẫy một cái.
Nụ cười trên mặt Hắc Kim phù binh bỗng trở nên cứng đờ, cả người như bị thứ gì đó trói chặt lại, không thể động đậy được.
Bất luận hắn giãy dụa thế nào cũng đều không thể thoát ra được.
Hắc Kim phù binh hồn phi phách tán, gầm vang, tiếng gào thét the thé: "Đại ca, cứu mạng! Cứu mạng!"
Ô Ngọc nghe vậy không khỏi cười ha ha, tên ma tượng này quả nhiên rất thú vị, nhưng mặt hắn bỗng trầm xuống: "Ai cũng không thể cứu được ngươi!"
Rồi hắn bỗng bật cười, bản thân vậy mà lại đi giải thích với một tên ma tượng, thật quá nhảm nhí!
Hắc Kim phù binh giống như một chiếc cọc ám kim, không chút động đậy, chỉ có thể cố gắng rướn cổ gào khan.
Bỗng, một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau Ô Ngọc: "Thật không?"
Ô Ngọc cả kinh, không chờ hắn có phản ứng gì thì cảnh sắc trước mặt đột nhiên biến đổi.
Bầu trời đỏ sậm, mười vầng mặt trời trên cao, đại địa rạn nứt hoang vắng không thấy cuối, thỉnh thoảng địa hỏa từ chỗ khe nứt bắn ra. Nơi đây không có một ngọn cỏ, khắp nơi đều là bạch cốt, cảm giác như ngày tận thế đã tới.
Thập ô thiên giới!
Ô Ngọc biến sắc.
Tiếu Ma Qua!
Quả nhiên, một bóng người thon gầy với nghịch long trảo thật lớn sau lưng xuất hiện cách hắn không xa.
Ô Ngọc rất nhanh liền bình tĩnh lại, hứng thú đánh giá Tả Mạc: "Ồ, ngươi lại đột phá? Quả nhiên là thiên phú dị bẩm! Nhìn qua lúc trước thập ô thiên giới cua rngươi mới chỉ mò tới cửa, bây giờ đã thành tựu tới mức này, thật không đơn giản!"
Hắn vừa nói vừa cười, cánh dơi đen kịt phía sau chậm rãi vỗ.
Từng luồng khí lưu thật nhỏ ngăn cách với không khí nóng bỏng.
"Ngươi là kẻ có thiên phú." Ô Ngọc vừa vỗ cánh dơi vừa tự nói với chính mình: "Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như này, đây là lần đầu tiên ta gặp."
Vô cùng tán thưởng, vô cùng cảm khái, vẻ mặt của hắn tràn ngập kinh ngạc.
"Ngươi còn tu luyện thần lực, biết bao ngươi tha thiết ước mơ, thực sự là vận khí tốt." Hắn lắc đầu, vẻ mặt đầy chân thật: "Nhưng hiện tại ngươi chỉ có một con đường. Ngoan ngoãn đầu hàng, vì chủ thượng tận hiến, ngày sau không thể thiếu công lao của ngươi. Nếu ngươi ngoan cố chống lại thì đừng trách ta ra tay độc ác. Ô, quên nói với ngươi, ta còn tinh thông sưu hồn bí thuật."
Ô Ngọc cười nói: "Có cần phải khổ thế không?"
Cả người Tả Mạc không khỏi run lên.
"Thập ô thiên giới này vượt qua phạm vi thực lực ngươi có thể thừa nhận. Thiên phú của ngươi rất cao, có thể lĩnh ngộ tới mức này, chỉ tiếc, thân thể của ngươi ăn không tiêu."
Ô Ngọc thản nhiên nói: "Ta chỉ thương cảm cho một nhân tài nên mới cho ngươi có cơ hội. Nếu thập ô thiên giới của ngươi đã đại thành vị tất không thể vây khốn ta, nhưng với tình cảnh trước mặt thì ngươi không phải là đối thủ của ta. Buông tay đi, ngươi không có cơ hội đâu."
"Lảm nhảm như đàn bà!" Tả Mạc kìm nén hừ lạnh nói, tay phải run run đặt ra phía sau, cố gắng kìm chế.
Ô Ngọc lắc đầu: "Càng là người thông minh càng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Dứt lời, cánh dơi phía sau hắn bỗng vẫy một cái.
Một cơn gió xoáy xuất hiện trước mặt hắn.
Gió càng xoay chuyển càng nhanh, lốc xoáy cũng càng ngày càng to, cát đá không ngừng cuồn cuộn bốc lên khỏi mặt đất. Trong nháy mắt, lốc xoáy này đã cao tới vài chục trượng, nó còn đang không ngừng to ra!
Tả Mạc không nói một lời, mười mặt trời trên cao chậm rãi vận chuyển!
Ầm!
Bỗng mặt đất xuất hiện vài chục cột lửa bao phủ Ô Ngọc.
"Vô dụng."
Giọng nói của Ô Ngọc từ bên trong truyền ra.
Hắn bình yên vô sự xuất hiện ở phía sau lưng Tả Mạc, còn cơn lốc xoáy kia thì cuốn lấy rất nhiều hỏa diễm, hóa thành một cơn lốc lửa đường kính hơn năm dặm. Nó giống như một cây cột không ngừng kéo dài về phía trước, uy thế khiến thái dương trên trời cũng buồn bã thất sắc.
Cát bay đá chạy, mặt đất giống như một cái sàng không ngừng rung động.
Sắc mặt Tả Mạc càng ngày càng khó coi nhưng hắn vẫn cố gắng vận chuyển mười mặt trời.
Mặt trời chói chang huy hoàng!
Mặt đất bắt đầu hòa tan, nham thạch bắt đầu hòa tan, dung nham từ các khe nứt bắn ra. Trong nháy mắt, vô số sông ngòi dung nham giăng đầy mặt đất.
"Ngươi khiến ta thất vọng." Ô Ngọc thản nhiên nói, cơ hồ cùng lúc đó, ánh mắt hắn hiện lên một đạo hàn quang.
Hắn đã nắm bắt được vị trí của Tiếu Ma Qua!
Từ khi Ô Ngọc tiến vào thập ô thiên giới thì vị trí của Tiếu Ma Qua luôn phiêu hốt bất định. Thập ô thiên giới là giới của Tiếu Ma Qua, khí tức của hắn luôn được ẩn giấu rất kĩ, Ô Ngọc luôn dùng ngôn từ để quấy nhiễu khiến đối phương lộ ra vị trí của mình.
Đừng tưởng ngoài miệng hắn nói thoải mái như vậy, kì thực đối với thập ô thiên giới vô cùng kiêng kị, dù sao cũng là tướng giai đệ nhất giới, vô cùng lợi hại. Nếu có thể lấy cứng chọi cứng mà thắng được thì hắn đã không phải chật vật như này.
Chỉ cần có thể tìm ra được vị trí của Tiếu Ma qua thì hắn nhất định sẽ thắng!
Khi hắn bắt được phương hướng của Tiếu Ma Qua, hắn liền không chút do dự động thủ. Đừng thấy ngoài miệng hắn nói nhẹ nhàng, ra tay đều phải xuất hết lực, vừa ra tay đã là sát chiêu!
Không có chút ý tứ lưu lại người sống!
Bức câu tác!
Tả Mạc chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, thân thể hắn bị một luồng sức mạnh trói chặt. Luồng sức mạnh này vô cùng cổ quái, bất luận hắn dùng lực thế nào cũng không thể thoát ra được.
Xoạt, rất nhanh Ô Ngọc đã xuất hiện ở phía sau Tả Mạc, cánh dơi giống như đại đao cùng với ánh sáng xanh chém về phía Tả Mạc.
Ô Ngọc tin chắc rằng có thể chém đứt ngang Tiếu Ma Qua!
Nhưng đúng vào lúc này, Tả Mạc tựa như không biết đằng sau có nguy hiểm, khuôn mặt vẫn luôn trầm mặc bỗng hiện lên một nụ cười.