Vẻ mặt cô có chút suy sụp, giống như có chút không dám tin.
Kiều Luyến trông thấy bộ dáng của cô ấy, lập tức đứng lên: " Noãn Noãn, thế nào? Cô không thoải mái, đi bệnh viện khám sao?"
Hạ Noãn Noãn liền lấy lại tinh thần, mở miệng nói: "Chị Kiều Luyến, tôi không sao, tôi chỉ là có chút mệt mỏi, lên lầu trước."
Cô ấy hiện tại ở trong phòng khách lầu hai.
Kiều Luyến thấy bộ dạng cô ấy như vậy, có chút lo lắng: " Noãn Noãn không có chuyện gì chứ?"
Trong phòng khách.
Hạ Noãn Noãn ném túi sang bên cạnh, sau đó lấy từ trong túi ra một tờ giấy xét nghiệm.
Cô ấy nhìn chằm chằm số liệu phía trên...
Bởi vì thời gian quá ngắn, còn không quá rõ ràng, lại có thể thấy được, chính xác là cô mang thai...
Mà nôn khan muốn ói, là bởi vì mang thai, trong khoảng thời gian này lại quá mệt mỏi, mới có thể có phản ứng nôn nghén trước thời hạn.
Cô ấy nghĩ tới đây, cúi đầu, nhìn về phía bụng nhỏ, làm sao cũng không nghĩ tới, giờ khắc này, nơi đó vậy mà có một cái Bảo Bảo.
Thế nhưng là...
Cô ấy siết chặt nắm tay
Cái Bảo Bảo này, có muốn không?
Cô ấy vừa nhìn về phía một tờ đơn khác.
Đó là đơn thuốc hẹn trước hai ngày sau.....
-
Hai ngày sau.
Bời vì Kiều Luyến muốn dẫn câu lạc bộ đi chụp ảnh, cho nên sáng sớm đã rời biệt thự, chạy tới câu lạc bộ.
Thiếu đi Tử Tiên Tử gây chuyện, hiện tại câu lạc bộ yên bình rất nhiều.
Một đám người đi tới địa phương chụp ảnh.
Kiều Luyến liền để bọn họ đi vào quay chụp.
Tô Bành Hạo nhìn cô: " Huấn luyện viên Kiều, chị cũng là một thành viên trong đội, chị cùng chúng tôi chụp hình đi!"
Kiều Luyến nghe nói như thế, lắc đầu: " Tôi cũng không phải tuyển thủ, đừng làm rộn, cậu biết tôi không thích những việc này, các cậu chụp đi thôi."
Đám người Tô Bành Hạo, nghe nói như thế, chỉ có thể lưu luyến không rời đi vào phòng.
Thời gian Kiều Luyến chờ ở bên ngoài, nhàn rỗi nhàm chán, liền cầm điện thoại trên tay, cúi đầu chơi trong chốc lát.
Chính lúc đang chơi, chợt nghe bên cạnh có người nói chuyện.
"Vong Xuyên thật sự có ở đây không?"
"Lúc nữa, chúng ta có thể gặp Vong Xuyên sao?"
"Không biết Vong Xuyên có dễ nói chuyện không, có thể hẹn cô ấy phỏng vấn hay không."
"..."
Tiếng mọi người thảo luận nhao nhao truyền đến, để Kiều Luyến ngẩng đầu lên, dựa theo nhiều năm công tác, cô lập tức phát hiện, bên ngoài phòng, không biết từ lúc nào có rất nhiều nhiều ký giả tụ tập!
Đám người này... Là tới quay Vong Xuyên?
Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, liền nghe sau lưng truyền tới tiếng gọi: "Kiều Luyến?"
Quay đầu, liền thấy Trương Xuân Hoa, mang theo hai người tòa soạn báo nhíu mày đi tới.
Bà ta quét mắt nhìn Kiều Luyến vài lần, một lúc sau mới nhíu mày: " Sao cô ở chỗ này?"
Lời này rơi xuống, lại nghĩ tới trước đó cô hay tìm được rất nhiều tin tức, đến tranh thủ ra mặt, lập tức mở miệng cười nói: "Cô cho rằng Vong Xuyên là ai, con chó con mèo đều có thể đến phỏng vấn? Một công việc cô cũng không có, vì sao người ta phải cho cô mặt mũi."
Lời này vừa dứt, chỉ thấy Kiều Luyến như cười như không nhìn bà ta.
Trương Xuân Hoa lập tức hừ lạnh một tiếng.
Thấy chung quanh không có người chú ý tới bọn họ, lúc này mới tới gần Kiều Luyến: " Kiều Luyến, muốn tiếp tục về làm việc hay không? Tôi cho cô biết, chỉ cần cô cầu tôi, tôi sẽ để cô về tòa soạn làm việc, thế nào?"
"Bằng khôn, cô tin hay không, xem như cô bắt được tin tức Vong Xuyên, cũng không có bất kỳ tòa soạn báo nào, dám đưa tin của cô!!"