Thẩm Lương Xuyên tức giận động thủ, dọa đến mấy người giúp việc khác run lên một chút, đồng loạt lui lại một bước, hoảng sợ nhìn anh.
Tay nhìn Thẩm tiên sinh lạnh lùng, nhưng vẫn thừa khách khí với bọn họ, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Thẩm tiên sinh nổi giận như thế.
Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm Trương Hồng trên mặt đất, biết mình không nên động thủ, nhưng vừa nghe cô ta dùng ngữ khí miệt thị đó nói cô, trong nháy mắt anh giống như đã mất đi lý trí! Hắn đè lửa giận xuống, cầm điện thoại di động lên gọi cho cho Lý quản gia: "Thím Lý, thím lập tức quay lại một chuyến." Sau đó, anh lên lâu, tiến vào thư phòng.
Bốn người làm đợi trong phòng khách, bị dọa sợ, một cử động cũng không dám.
Sau hai mươi phút, thím Lý tới, vào cửa nhìn thấy tình huống trong phòng khách, có chút bị dọa, tìm người nâng Trương Hồng lên, lúc này mới mang theo mấy người lên lầu.
Trong thư phòng, Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, sắc mặt âm trầm gần như có thể đông lạnh thành băng! Trương Hồng khóc tới mắt đã đỏ lên, hai cánh tay đặt trên bụng mình, mở miệng nói: "Thẩm tiên sinh, mặc dù tôi là người giúp việc, thế nhưng tôi cũng không phải là nô lệ của người khác! Tôi đã lớn như vậy, còn chưa có bị người đánh qua! Hu hu hu..." Thím Lý lập tức trấn an cô ta: "Được rồi, vợ chồng sinh hoạt còn có va va chạm chạm, hôm nay là do tiên sinh bị chọc tức, như vậy đi, tôi thay tiên sinh bồi thường cho cô, cầm lương nghỉ ngơi, thuận tiện mua cho chút đồ dinh dưỡng cho cô, lúc nữa cho người đưa cô tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân." Thẩm Lương Xuyên là nhân vật công chúng, loại chuyện đánh giúp việc này nếu như truyền ra, sẽ trở thành scandal.
Hiện tại thím Lý muốn dàn xếp ổn thỏa, trước ổn định Trương Hồng.
Nhưng dứt lời, Thẩm Lương Xuyên ngang ngược ngẩng đầu: "Thím Lý, báo cảnh sát!" Anh vừa mới tra xét camera giám sát, không nghĩ tới lúc anh không ở nhà, đám người này đối với Kiều Luyến như vậy! Anh nhất định phải cho những người này, thê thảm đau đớn! Thím Lý sững sờ, "Hả?" Bà có nghe lầm hay không? Theo lý thuyết, Trương Hồng bị đánh, nếu như báo cảnh sát, sẽ làm lớn chuyện hay sao? Nhưng ánh mắt Thẩm Lương Xuyên quét tới, nhất thời thím Lý giật nảy mình: "Được, nguyên nhân báo cảnh sát là?" Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Trương Hồng: "Trộm cắp." Trương Hồng nhất thời kêu to: "Tiên sinh, tôi trộm cái gì hả?" Thẩm Lương Xuyên híp mắt lại, quay màn hình vi tính.
Thím Lý liếc nhìn màn hình một chút, liền hiểu ý nghĩ của Thẩm Lương Xuyên, nhất thời cảm thán trong lòng một tiếng, thì ra tiên sinh đã sớm nghĩ xử lý như thế nào rồi! Sắc mặt của bà trầm xuống, quay đầu khiển trách Trương Hồng: "Các người làm người giúp việc, lạ giám ăn vụng tổ yến bào ngư chủ nhà, thậm chí còn có Nấm cục*! Mấy người biết những vật này giá trị bao nhiêu tiền không? Mười năm tiền lương các người, đều không đủ!" (*)Nấm cục: Không giống như những loại nấm khác, nấm không mọc trên mặt đất mà mọc sâu trong lòng đất, thường ký sinh trong lớp rễ cây sồi.
...
Nhà ẩm thực Pháp thế kỷ 18 Brillat-Savarin gọi nấm cục là "kim cương của nhà bếp".
Những vật này, đều là Thẩm Lương Xuyên không đụng tới, nhưng theo lý thuyết giúp việc trong nhà không có tư cách ăn, nhưng cho Kiều Luyến một phần, lại bị mấy người này chia nhau! Một câu thím Lý rơi xuống, sắc mặt bốn người hoàn toàn trắng bệch.
Cảnh sát đến, Thím Lý chắc chắn Trương Hồng trộm cắp, Trương Hồng bị bắt, dù có ồn ào Thẩm Lương Xuyên đánh người, nhưng lại không bỏ có nổi chứng cứ.