• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ nghĩa trang trở về thì ngày hôm sau trời lại bắt đầu có tuyết rơi, cảm giác lạnh đến tận xương tủy cùng đường đi gập ghềnh không chỉ làm cho đường về của Nghiêm Chân có thêm chút phiền toái, khiến cho việc sau hai tháng trở về trường của các giáo viên lần này cũng gặp khó khăn rất lớn.

Gặp phải loại thời tiết này, các giáo viên trong trường học ở mấy ngày trước đã bắt đầu theo phân công đi đến các trường học ở các trấn quan trọng ở những tuyến đường chính để lấy phương tiện đi lại. Mà lúc này đây còn chưa quét tước sạch sẽ lại có tuyết rơi xuống, vô hình như công việc ở trong trường học lại không ngừng gia tăng thêm khó khăn, người cũng khan hiếm lên, Nghiêm Chân chỉ là dự bị nhưng cũng đã phải gia nhập vào trong đó.

Thăm được mộ ba mẹ, giải quyết xong tâm nguyện trong lòng nên mấy ngày nay tâm tình của Nghiêm Chân rất thoải mái, làm việc gì cũng đều rất nhiệt tình, nhưng thật ra người phụ trách đội ngũ giáo viên của trường lần này an bài cho các thầy cô giáo cũng có chút ngượng ngừng, bởi vì theo bà được biết, người giáo viên trẻ tuổi này cũng không nằm trong biên chế của trường.

“Vất vả rồi.”

Nghiêm Chân vừa mỉm cười lắc đầu vừa thay cái bao tay dày hơn, ngón tay bị bao vây ở trong lông tơ nhung thật dày, sự ấm áp nhè nhẹ từ trong lòng bàn tay mở ra.

Đường đi trên cơ bản là đã bằng phẳng, các thầy cô giáo cũng thuật lợi kết thúc công việc trở lại trường, người phụ trách chuyến đi này cố ý gọi Nghiêm Chân lại, nói là có chuyện muốn nói với cô.

“Có việc gì sao, Hứa chủ nhiệm?”

Người phụ trách cho các giáo viên lần này là Hứa chủ nhiệm như muốn nói lại thôi, “Là như thế này Tiểu Nghiêm, giáo viên của đội chúng ta quá ít, có giáo viên cơ hồ mỗi ngày đều nhận tối đa giờ dạy rồi, tôi nghĩ nếu cô không vội trở về thì có thể giúp đỡ chúng tôi đứng lớp được không?”

“Đứng lớp?”

Hứa chủ nhiệm nghĩ rằng cô không muốn nên liền nói,, “Chỉ trong khoảng thời gian 2 tuần thôi, đến lúc đó có một đội giáo viên ở các trường khác tới, như vậy thời gian có thể sắp xếp lại.”

Nghiêm Chân trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nghe thấy có người ở cửa kêu tên của cô.

Vị giáo viên người dân tộc Tạng ở phòng làm việc kia cười cười, vẫy vẫy tay với cô, “Cô giáo Nghiêm, có điện thoại của người nhà gọi này.”

Điện thoại của người nhà?

Nghiêm Chân thoáng ngẩn ra, chợt nghe Hứa chủ nhiệm nói, “Tôi không quấy rầy cô nhận điện thoại nữa, nhưng chuyện này mong cô sẽ suy nghĩ một chút.”

Nghiêm Chân cười cười, không nói gì.

Trong văn phòng không có một bóng người, điện thoại được đặt ở trên bàn, Nghiêm Chân có chút chần chờ trong chốc lát rồi mới cầm lấy điện thoại.

Điện thoại đặt ở bên tai, xuyên qua sóng điện từ có thể nghe rành mạch được tiếng hít thở truyền từ đầu kia tới, đợi lâu như vậy mà người nọ vẫn không vội vàng nóng nảy. So sánh một chút lại khiến cô có chút khẩn trương muốn chết, chẳng những sợ đến muốn chạy mà tim cũng đập rất nhanh, như là muốn nhảy ra ngoài vậy.

Lấy sự nháy bén nơi đôi tai của anh có lẽ đã sớm nghe ra được, “Nghiêm Chân?”

“Vâng, là em.” Cho dù giọng nói có chút khàn khàn cũng dấu không được sự vội vàng trong giọng nói kia, như là sợ người bên kia chiếm không được đáp án như ý muốn mà gác điện thoại vậy, ngay cả Nghiêm Chân sau khi thốt ra cũng bị chính mình làm cho hoảng sợ, vội vàng che miệng của mình.

Mà người đầu kia cũng rất sửng sốt, sau một lát thì có tiếng cười truyền tới, đồng thời cũng làm cho cô yên lòng, dần dần khôi phục lại nhịp tim của mình.

“Ở bên đó có lạnh không?”

“Không lạnh lắm.” Khi cô nói chuyện thì theo bản năng cầm lấy một góc áo khoác, nhìn học sinh đang xếp hàng ở ngoài cửa lớp, cô dự dự nên nói cái gì đó, “Chân của anh khôi phục thế nào rồi?”

“Rất tốt.” Cố Hoài Việt nói xong, tầm mắt dừng ở trên đám binh lính đang chạy ở ngoài cửa sổ.

“vậy là tốt rồi.”

Ngữ khí của anh cực bình tĩnh khiến cô nói có chút túng quẩn, không biết nên nói chuyện với anh như thế nào. Ngày đó trước mộ ba mẹ thì cô có hàng vạn điều muốn nói, cũng nghĩ rằng có ngày sẽ nói với anh, nhưng hiện tại đứng ở chỗ này, trong đầu cũng có rất nhiều ý nghĩ hiện lên nhưng lại không nói nên lời. Bởi vì chỉ cần suy nghĩ đến việc anh tức giận sau khi nói chuyện với Cố lão gia ngày đó, cô liền cảm thấy giống như mình nói cái gì cũng không tốt.

Cuối cùng vẫn là Cố Hoài Việt mở miệng, đánh vỡ không khí im lặng này, không làm cho cô rối rắm nữa.

“Nghiêm Chân.”

“Sao ạ?”

Anh nắm chặt điện thoại, ngừng lại một chút rồi mới hỏi, “Khi nào thì em về?”

Kỳ thật những lời này từ đầu anh đã muốn hỏi, nhưng anh sợ làm cho cô khó xử mà thôi, mặc dù hiện tại đã hỏi ra nhưng trong lòng anh cũng không có nắm chắc.

“Đợi khoảng hai tuần nữa được không?” Cô rút cuộc mở miệng, “Đợi khoảng 2 tuần nữa, em nhất định trở về.”

Cố Hoài Việt nghe được đáp án của cô thì cảm giác cũng rất phức tạp, có điểm cao hứng, bởi vì cô đồng ý nói cho anh ngày về, nhưng có điểm mất mát bởi vì cô còn cần thời gian. Nhưng dù vậy anh cũng không nhẫn tâm mà thúc giục cô, trầm mặc hồi lâu, trầm giọng nói với cô, “Được, anh chờ em.”

Thời gian 2 tuần cũng không dài lắm, đối với người thường xuyên ở trên sân huấn luyện nắm lấy cây gậy mà chỉ huy các chiến sĩ mà nói thậm chí chỉ là lướt qua. Chỉ chớp mắt, cuộc khảo hạch hàng năm ở trong sư đoàn A đã tới.

Trong kỳ khảo hạch, Cố Hoài Việt một mình một người dựng một xe đi theo sau đoàn xe bọc thép. Trang bị trong đoàn xe đều là dùng cho những người lính sắp tham gia khảo hạch, trên đường đi tới đã gặp được vài sự cố do kẻ địch tập kích, mai phục và gây rối, cán bộ nhóm biết rõ đây là là một phần của khảo hạch, tuy khó chịu nhưng cũng chỉ có thể làm theo mệnh lệnh , ở thời điểm ngắm súng bắn vẫn phải duy trì cảnh giới, gặp được kẻ thù thì không chút khách khí mà nã súng.

Cố Hoài Việt chính là thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả, nói vọng vào trong bộ đàm “Đây không phải khảo hạch, đây chính là thực chiến.” Giọng nói oán giận, mắt điếc tai ngơ, một chân giậm ga, đem xe nhanh chóng đi một bên đoàn xe bọc thép này, hoàn toàn quên mất phía sau còn có một chiếc xe nhỏ lén lút phía sau.

Khi tới địa điểm chỉ định cho khảo hạch, đã có đại đội bắt đầu khảo hạch thực bắn với những người có tên trong danh sách tham gia khảo hạch. Cố Hoài Việt đứng ở trên cao, dùng kính viễn vọng quan sát tình trạng bắn súng của mỗi người, tay đôi lúc buông lỏng, kính viễn vọng đã bị người bên cạnh đoạt mất.

Anh quay đầu lại, nhìn người không nên xuất hiện trong lần khảo hoạch này của sư đoàn A mà mị mắt lại.

Mà Thẩm đại tá Thẩm Mạnh Xuyên vẫn là vẻ mặt nhàn nhã giơ kính viễn vọng lên, nhìn qua ống kính đem bốn phía đánh giá một vòng, “Thời gian khảo hạch: Không biết, binh lính tùy thời đợi lệnh, khẩn cấp tập hợp chỉ cần có tiếng còi báo động thì lập tức lên đường. Địa điểm khảo hạch: Không biết, tất cả có làm cho kẻ địch đưa cậu vào vùng chết nên cậu nên suy nghĩ một chút. Danh sách trúng tuyển khảo hạch: Không biết, tất cả có thể đem kẻ địch đánh trở về hang ổ của bọn chúng thì danh sách trúng tuyển khảo hạch nằm ở trong đó.”

Cố Hoài Việt chắp tay sau lưng, thản nhiên nói, “Như thế nào, có ý kiến?”

“Sao có thể chứ?” Thẩm Mạnh Xuyên cười hì hì, đem kính viễn vọng trả lại cho anh, “Nhưng cậu làm như vậy, không sợ có người bên trong sư đoàn mắng cậu sao?”

“Cái này gọi là khảo nghiệm chuẩn bị ý thức chiến đấu.”

Thẩm Mạnh Xuyên nghe xong thì cười mấy tiếng, “Phỏng chừng cậu không nỡ để người kia đi nhưng hiện tại là hối hận đứt ruột gan rồi chứ gì. Cậu cũng đừng đem mình nói thành cao thượng như vậy, đây không phải là trong lòng cậu không thoải mái nhưng lại không có chỗ phát tiết sao? Vì anh em nên tôi thay cậu nói vậy.”

Thẩm Mạnh Xuyên nói xong, rốt cuộc đổi lấy đôi mắt nhìn chằm chằm của Cố Hoài Việt. Ánh mắt nhìn gắt gao như muốn chẻ đôi người kia, nhưng sau đó anh lại không đáp lại mà đi lấy nước uống, lại thuận tay ném cho Thẩm Mạnh Xuyên một chai.

Uống được mấy ngụm nước, Thẩm Mạnh Xuyên lại nhìn Cố Hoài Việt mà hỏi, “Ai chà, cậu thực sự là ở chỗ này chờ vợ cậu trở về đấy à?”

Cố Hoài Việt đang uống nước cũng dừng lại, vừa dùng ống tay áo xoa xoa khóe miệng vừa nói, “Bằng không làm sao bây giờ?”

Thẩm Mạnh Xuyên lập tức bày ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Thật không biết cậu làm cách nào mà có thể lừa cưới được cô vợ này tới tay thế hả, EQ của cậu là số âm thật rồi.”

Cố Hoài Việt liếc nhìn cậu ta một cái, “Thuận tay chọn hoa quả khô.”

Không ngờ như thế, người này là ngại anh nói nhiều lời vô nghĩa chứ gì, Thẩm Mạnh Xuyên tức giận nhưng lại uống một ngụm nước rồi mới lớn giọng, “Cố tham mưu trưởng, một người đàn ông ở thời điểm nên chủ động thì sẽ chủ động. Ẩn núp lâu ngày cũng cần phải ra ngoài chứ, bằng không không phải là công không sao.” Nói xong nhìn Cố Hoài Việt, “Thế nào?”

Cố Hoài Việt nghe vậy cũng không nói chuyện, xem như là tự hỏi chính mình.

Thẩm Mạnh Xuyên cảm thấy vui mừng, xem ra người này còn chưa tới mức “gỗ mục không thể chạm khắc” được nữa. Vỗ vỗ vai của anh, Thẩm đại tá cũng nhanh rời đi.

Thời gian hai tuần cũng qua nhanh, đối với một cô giáo mỗi ngày đứng ở trên bục giảng mà giảng bài thì hai tuần đứng lớp cũng đã đủ cho cổ họng của cô đau nhức, khàn giọng đến nói không được. Chấm dứt chương trình học của một ngày, trở lại ký túc xá uống một ngụm nước, Nghiêm Chân nhận được tin tức tốt của Hứa chủ nhiệm, một đội giáo viên mới tới đã thích ứng được với thời tiết ở Gia Lê, cuối tuần này là có thể lên đây, mà Nghiêm Chân chỉ là giáo viên dạy thay nên cũng có thể thu dọn mọi thứ, chuẩn bị về nhà.

Về nhà!

Từ này làm cho cô sửng sốt một chút, đến khi phản ứng lại được thì khoác thêm chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài trong sự kích động, một đường đi thẳng đến phòng làm việc, cô gọi điện thoại về nhà. Nhưng là thời điểm cách phòng làm việc chỉ còn vài bước chân thì Nghiêm Chân lại dừng lại, nghĩ một chút rồi lại quay người trở về. Điều này làm cho người đi sau cô là Hứa chủ nhiệm cũng cảm thấy lạ.

“Sao lại đi trở về rồi?”

“Tôi không gọi nữa.”

“Sao lại không gọi nữa.”

Nghiêm Chân cười cười, không nói chuyện, hai gò má bởi vì đi nhanh trong gió tuyết mà đỏ lên. Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, nói ra sợ cũng làm cho người ta chê cười, cô chỉ là có chút tò mò, cô đột nhiên xuất hiện trước mặt anh như vậy thì anh sẽ có biểu tình gì đây.

Mấy ngày nay, thời tiết ở Gia Lê có thể nói là ôn hòa nhất từ đầu mùa đông cho tới nay. Nghiêm Chân chọn một ngày ấm áp nhất, ngồi ở trên một chiếc xe từ huyện Gia Lê quay về Na Khúc. Ánh mặt trời ấm áp chiếu thẳng vào, đến cao nguyên lâu như vậy, lần đầu tiên cảm giác được nơi này lại đẹp như vậy. Vỗ vỗ vào áo khoác, nghe lái xe bấm còi mở đường, Nghiêm Chân chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cô cách nhà, càng ngày càng gần.

………………

Cùng lúc đó, ở thành phố B trong sư đoàn A cũng vang lên còi hiệu. Tiếng còi hiệu này là vì tân bình mà vang lên, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ nhập ngũ, kiếp sống quân lữ của bọn họ chính thức bắt đầu từ tiếng còi này.

Bất đồng với sự sôi trào trên sân huấn luyện, mấy ngôi nhà trong sự bộ là một mảnh yên tĩnh, Cố Hoài Việt cầm mũ đi từ trên lầu xuống, khi đi qua cái gương phản chiếu quân dung của mình thì dừng lại.

Anh đứng ở nơi đó nhìn chính mình trong gương, quân trang màu xanh chỉnh tề, chỗ cổ áo có một chiếc nơ nhìn qua lóe sáng rất đẹp, còn có quân hàm ở trên vai. Anh đem mũ đội lên một cách chỉnh tề, lại đưa tay sửa lại quân hàm không ngay ngắn ở trên vai.

Nhìn qua, rốt cuộc rất hoàn mỹ.

Nhìn quân hàm không ngay ngắn kia, anh không khỏi nhớ tới khi đang còn là tân binh đứng ở trên sân huấn luyện mở to hai mắt, hoặc là ngây thơ hoặc là chờ mong được nghe đội trưởng phát biểu. Khi bọn họ được phát quân trang thì quân hàm kia còn chưa có, chỉ hai tháng sau khi bọn họ thuận lợi thông qua khảo hạch lần đầu tiên thì mới có tư cách đeo quân hàm trên vai như vậy, ý nghĩa là chính thức trở thành một người quân nhân chân chính.

Không đúng, mặc dù đã có quân hàm nhưng bọn họ còn có rất nhiều con đường phải đi. Khi đi ở trên con đường này, sẽ mất đi vài thứ nhưng đồng thời cũng được lại một vài thứ.

Tựa như chính anh vậy, đi đến bây giờ anh đã không nhớ rõ chính mình buông tha cho cái gì, có lẽ là nhiều lắm. Anh chỉ nhớ rõ, chính mình muốn kiên trì, cái gì tốt đến với anh như vậy cũng đủ rồi. cái kia… mới là trân quý nhất.

Phục hồi lại tinh thần, Cố Hoài Việt xoay người đi ra ngoài.

Một chiếc xe Jeep dừng ở bên ngoài căn nhà của sư bộ, lái xe phỏng chừng là vừa từ dưới điều lên, chưa lái xe cho thủ trưởng bao giờ, cầm chìa khóa xe lo sợ bất an, đứng ở cửa xe mà chờ.

Cố Hoài Việt nhìn cậu ta một cái rồi hỏi, “Cậu có thể chạy xe đến Tây Tạng không?”

Người lính trẻ lập tức sợ hãi lắc lắc đầu.

Cố Hoài Việt cười cười, bước lên xe, “Đưa tôi đi sân bay đi.”

Lái xe cũng vội vàng lên xe, ra khỏi nơi đóng quân không được vài bước thì xe bỗng nhiên thắng gấp.

Cố Hoài Việt nhăn mặt, nhíu mày, “Sao lại thế này?”

Người lái xe cũng ái ngại mà quay đầu lại, “Tham mưu trưởng, có người chặn trước xe.”

Là lính canh gác, nhìn qua cửa kính xe hướng anh làm một cái quân lễ, “Tham mưu trưởng, có điện thoại quân tuyến, nhân viên thông tin nói anh tới cổng nhận điện thoại.”

Cố Hoài Việt nhíu mày, “Điện thoại sao lại chuyển tới cổng vậy?”

Lính gác nghiêm mặt nói, “Là từ địa khu Na Khúc gọi tới, nói có vẻ khẩn cấp, nhân viên thông tin nói là xe của thủ trưởng vừa đi ra ngoài nên chuyển tới đây.”

Địa khu Na Khúc?

Cố Hoài Việt vừa nghe nhắc tới địa danh này, nhanh chóng đi về phía cổng nhận điện thoại, người đầu kia đúng là Lý cán sự.

“Có việc gì sao?”

Giọng nói có chút gấp gáp, lại còn bị gió làm cho đứt quãng, “Tôi hôm nay đi tới trường học gặp cô giáo Nghiêm, đồng nghiệp nói buổi sáng hôm nay cô ấy mới ngồi xe trở lại Na Khúc rồi.”

Cố Hoài Việt không khống chế được mà hỏi ngược trở lại, “Cô ấy đã trở lại?”

Lý cán sự lên tiếng, cũng không chờ cho Cố Hoài Việt kịp vui sướng, một câu của anh ta đã hắt thẳng bát nước lạnh lên mặt anh, “Nhưng trước khi tôi gọi điện thoại cho anh thì đã có tin tức tới, nói rằng địa Khu Lâm Tri hôm nay đã xảy ra tuyết lở, nghe nói chiếc xe kia đã đi qua Lâm Tri, tính thời gian thì vừa lúc mới bắt đầu xảy ra tình trạng tuyết lở…”

Cố Hoài Việt giật mình một chút, tay nắm ống nghe ngày càng gấp, càng ngày càng dùng sức, dùng sức đến nỗi lính gác chờ ở một bên không thể không mở miệng mà nhắc nhở anh,”Tham mưu trưởng…”

Anh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lính gác, dưới cái nhìn chăm chú của anh thì giọng nói của người lính gác ngày càng nhỏ, “Điện thoại… bị thủ trưởng nắm chặt đến sắp hỏng rồi.”

Cậu vừa dứt lời thì thấy người đàn ông trước mặt này quyết đoán mà quay đầu lại, nói với người đầu kia điện thoại, “Có thể liên hệ được với cô ấy không?”

“Không thể liên hệ được. Nhưng thủ trưởng cũng đừng có gấp, Lâm Tri ủy đã bắt đầu tổ chức đội ngũ cứu viện. Tôi cũng chuẩn bị tìm chiếc xe đi qua…”

“Không cần.”

Hai chữ ngắn gọn, cắt đứt câu chuyện. Lý cán sự còn chưa kịp phản ứng, “Sao?”

“Tôi đi qua.”

Ba chữ này lại càng ngắn gọn, sau đó bỏ lại là thanh âm đô đô dồn dập.

Mặc dù đã nghe nói Lâm Tri ủy đã bắt đầu tổ chức đội cứu viện, nhưng những chiếc xe bị tuyết vùi lấp vẫn là thấy không ít. Nhìn đoàn xe trước sau bị kẹt trong tuyết này, Nghiêm Chân lấy lại tinh thần, vùi mình trong chiếc áo khoác lớn. Cô tỉnh lại là ở trong vùng trời đầy tuyết này, hoảng hốt trong chốc lát mới nhớ tới chuyện gì đã xảy ra. Hơn hai tiếng trước, bọn họ lên xe từ Gia Lê trở về Na Khúc, thời điểm qua Lâm Tri thì bất hạnh gặp phải trận tuyết lở này, liền bị vùi ở nơi này, tính đến nay cũng đã hơn nửa giờ rồi. Xe bị vùi ở nhiệt độ -30 độ trong vùng tuyết, phía dưới xe là lớp tuyết đọng rất dày, trên đỉnh xe cũng bao trùm một lớp tuyết đọng thật dày. Nơi này là khu vực tuyết lở nên không thể đi qua, toàn bộ xe con không đến mức bị áp bách đến suy sụp.

Nghiêm Chân ngồi ở sau cùng, cô không biết người khác như thế nào, cô mơ hồ có thể nghe thấy tiếng la của người lái xe. Bởi vì có người có ý đồ mở cửa sổ chạy ra ngoài, hậu quả chính là việc tuyết có thể tràn vào trong xe, mọi người trong xe có thể bị chôn cùng ở trong này. Dần dần còn nổi lên tiếng cãi vã, Nghiêm Chân lắc đầu, trốn vào trong chiếc áo khoác lớn, không muốn nghe gì nữa.

Đi ra không được, cho dù có mở cửa sổ thì ra cũng không được, còn không bằng thừa dịp tuyết đọng không làm sụp xe mà khôi phục thể lực, chờ cho đến khi cần đến việc trốn chạy giữ mạng sống còn dùng. Nghĩ đến đây khóe miệng của cô hiện lên nụ cười, cô không khỏi bội phục chính mình, như thế này mà còn có thể cười được.

“Chị, chị không cảm giác thấy lạnh sao? Như thế nào mà chị còn cười được thế?” Bên cạnh có một giọng nói non nớt của một cô bé vang lên khiến cho Nghiêm chân hơi kinh ngạc mà nhìn lại. Khi cô nhìn thấy một đôi con ngươi trong suốt sáng ngời màu đen thì cô mới biết được tiếng kêu chị kia chính là kêu mình.

Đây là một cô bé nhỏ 10 tuổi đang bất mãn, đi theo người thân đến Tây Tạng du lịch, trên đường lại gặp phải trận tuyết lở này. Cô bé vốn là ngồi vị trí nơi cửa sổ để dựa vào đó, nhưng chính là cửa sổ kia bị tuyết làm cho hư đi nên cô bé mới đụng đến người của Nghiêm Chân.

Nghiêm Chân dừng ánh mắt trên người cô bé, sau đó mở rộng áo khoác ngoài của mình, đem cô bé kéo vào lòng rồi dùng áo khoác ngoài bao lấy cô bé. Cô nhìn thấy cái áo khoác rộng này lại có chút hoảng hốt, đây là trước khi xuất phát anh bỏ vào trong balo cho cô, cô không phải là thích nhưng chung quy lại vẫn là không có lấy ra nữa.

Anh nói rằng, “Đừng nhìn cái áo khoác quân đội này khó coi như vậy nhưng ở Tây Tạng dùng cái này giữ ấm rất tốt.”

Anh ở Tây Tạng làm quân nhân vài năm nên anh biết, vì thế cô cũng không hề bướng bỉnh lấy ra nữa, bây giờ quả thực là đã phát huy công dụng rồi.

Phục hồi tinh thần lại, cô đối với cô bé nhỏ trong lòng mỉm cười, có lẽ vì đã làm cô giáo tiểu học nên Nghiêm Chân đối đãi với đứa nhỏ luôn ôn hòa hơn một chút, “Em có cái gì tốt đẹp muốn nhớ lại không?” Cô hỏi, có chút lắc dầu vì đã mở miệng hỏi không đúng rồi.

Cô bé kia lập tức sửng sốt, đôi mắt to đảo quanh một hồi rồi mới giòn giã nói rằng, “Có ạ.”

“Chị cũng có.” Cô lại nói, “Vừa mới rồi chị cười là vì chị nghĩ đến đến những điều tốt đẹp đó. Nghĩ đến những điều đó thì chị sẽ không lạnh nữa.”

“Hả?” Cô bé rõ ràng là không hiểu.

Cô hẹ nhàng xoa đầu cô bé rồi nói, “Bởi vì từng có người nói cho chị biết, một người có rất nhiều hồi ức đẹp của chính mình, chỉ có khi lâm vào hoàn cảnh nào đó mà nhớ lại những điều đó mới có thể cảm đã lâu không có sự ấm áp.”

Câu nói kia là anh nói, anh ở Tây Tạng làm quân nhân vài năm sau đó liền vào bộ đội – đại đội đặc chủng, không biết khi nào làm nhiệm vụ thì sẽ gặp nguy hiểm, thời khắc cửu tử nhất sinh cũng đã trải qua nhiều lần. Anh nói anh từng vì một mục tiêu ẩn núp mà ở trong tuyết tận hai ngày, ở trong thời tiết đông lạnh như vậy đôi chân cũng đã mất đi tri giác nhưng vẫn ghìm gọng súng.

Đại đội trưởng của anh liền nói cho anh biết, những thời điểm khác đừng kéo căng bản thân như sợi dây cung vậy, thoải mái nghỉ ngơi một chút, hãy nghĩ lại chuyện làm cậu vui mừng ấy.

Anh liền suy nghĩ, tưởng cái gì chứ. Vì thế anh liền nhớ lại những hồi ức của mình, một lúc sau liền quên đi cái lạnh.

Cô bé nháy mắt mấy lần, như là có phần hiểu cũng có phần không hiểu, “Vậy chị có hồi ức nào tốt đẹp để nhớ lại không?”

Cô nhắm mắt lại, tựa người vào trên ghế.

Hồi ức sao?

Cô hẳn là có rất nhiều nhiều rất nhiều, nhưng là hồi ức của cô lại ít như vậy.

Giống như là một giấc mơ vậy, trong mơ cô thấy chính mình đang cố gắng nhớ lại từng cảnh tượng rồi xâu chuỗi nó lại với nhau, giống như chiếc đèn kéo quân, từng cảnh tượng một dần hiện lên trong đầu cô, tùy tiện nghĩ đến một thứ cũng đủ đưa cô trở về chỗ cũ là sau nửa ngày rồi. Cô mơ thấy bà nội, lại mơ thấy tiểu gia hỏa kia, sau đó lại mơ thấy ba mẹ ruột của cô, người quân nhân trẻ tuổi đã qua đời trong vụ tuyết lở kia. Ở trong mong cô thế nhưng cùng ông ấy nói chuyện, ông ấy nói cho cô biết rằng ông ấy ra đi thực an lòng, bởi vì con gái ông đã được phó thác cho người chiến hữu mà ông ấy tín nhiệm nhất, mà vợ của người chiến hữu đó cũng sẽ chăm sóc được cho cô.

Vậy cô thì sao? Cô còn sống, bởi vì cô cò có gia đình, có bà nội, có tiểu gia hỏa… còn có anh…

Nghĩ đến đây Nghiêm Chân giãy dựa muốn tỉnh lại, nhưng trong nháy mắt khi cô mở to mắt kia liền thấy một vệt sáng giống như ánh mắt của cô đâm tới. Trong khi đang hoảng hốt, cô còn tưởng rằng chính mình bị chôn ở trong tuyết, cả người không khỏi cuộn tròn lại, tránh ở trong chiếc áo khoác thật dày mà sưởi ấm chính mình, cho đến khi có một đôi bàn tay ấm áp bắt lấy hai tay của cô…

Loại cảm giác ấm áp này như thế nào không thật, Nghiêm Chân không tự chủ được mở mắt, mà hiển nhiên chủ nhân của đôi tay kia đã nhận ra ý đồ này của cô, lòng bàn tay hở ra, bảo vệ lấy hai mắt của cô, để tránh khi cô mở mặt ra bị ánh mắt trời làm đau nhức.

Vì thế khi Nghiêm Chân mở to mắt ra, nhìn đến chính là nhìn thấy đôi mắt như vậy. Thâm thúy, mệt mỏi, lại ôn hòa, ánh mắt này không hề chớp mà cứ nhìn cô, cô nhìn anh trong nháy mắt mà anh cũng nhìn cô như vậy, cô ngẩn người mà anh cũng cứ như vậy nhìn thẳng vào cô, như là một cái gương vậy.

Gương biết cô nhớ đến ai, liền đem người đó đến.

Ghiêm Chân không khỏi động tay, muốn đi tìm tòi hư thật, nhưng tay vừa vươn ra lại bị anh cầm lấy.

“Đừng nhúc nhích, em đang truyền dịch.”

Ngay cả giọng nói cũng giống nhau như đúc. Nghiêm Chân cả kinh ngồi dậy, nhưng cả một chút khí lực toàn thân cũng không có, chỉ có thể tùy ý nhìn anh nhíu mày rồi đè lại ống tiêm trên tay phải của cô.

“Chảy máu rồi.” Anh nhíu mày nhìn đến đầu kim, lo lắng muốn đi ra ngoài gọi bác sĩ. Nhưng không đợi anh xoay người, đã bị người phụ nữ suy yếu ở trước mặt này chặn ngang mà ôm lấy.

“Anh đừng đi…”

Như là sợ anh biến mất, Nghiêm Chân dùng sức ôm lấy anh, dùng giọng nói khàn khàn giữ anh lại.

Cố Hoài Việt giật mình, rồi sau đó lại gắt gao ôm lấ y cô, để cằm trên đỉnh đầu cô rồi ôn nhu dỗ cô, “Anh không đi.”

Chỗ nào anh không đi, ở chỗ này chờ cô.

Cô cứ ôm anh như vậy, nhưng rút cuộc là do thân thể suy yếu, không bao lâu sau thì tay cũng chầm chậm thả lỏng ra. Cố Hoài Việt vội vàng buông cô ra, đem cô đặt ở trên giường sau đó gọi bác sĩ tới. Do kim chạy vào tĩnh mạch nên máu mới chảy ra, chỉ có thể một lần nữa găm kim lại, mà Nghiêm Chân cứ như vậy nháy mắt thấy anh cùng y tá làm việc, nhìn nhìn lại đã thấy ngủ rồi.

Cô quá mệt mỏi, hai tuần lễ ở Gia Khê kia cũng không nghỉ ngơi tốt được. Sau khi chấm dứt việc dạy thay thì một lòng một dạ thầm nghĩ về nhà, cũng không nghĩ nửa đường lại gặp phải tuyết lở, cái mạng nhỏ đó suýt nữa mất ở nơi đó.

May mắn đội cứu viện tới kịp thời, đem xe ở trong tuyết lở này đưa ra, không ít người đã muốn đông cứng, đội ngũ cứu viện cũng không một chút trì hoãn nào, trực tiêp đưa tất cả mọi người vào bệnh viện,

Thời điểm Cố Hoài Việt đến, cấp cứu đã xong. Nghiêm Chân cũng đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm đến tính mạng. Đại bộ phận những gì rối rắm trước đó anh đều đã quên hét, anh đã quên tâm tình vô cùng lo lắng của chính mình khi nhận được điện thoại của Lý cán sự nói cô đi qua đúng lúc tuyết lở là như thế nào, cũng quên đi chính mình đã đứng ngồi không yên khi đi máy bay từ thành phố B đến đây, chỉ nhớ rõ khi đứng trước cửa phòng bệnh thì anh mới thở phào một hôi, cả người có loại cảm giác bị vét sạch tất cả, toàn thân đã ướt đãm, dưới thời tiết dạng này có thể cảm giác được man mát ở xương của mình. Loại cảm giác này anh thật sự không muốn nghĩ lại.

May mắn… cô không có việc gì.

Nghiêm Chân cảm giác được mình ngủ thật sự rất dài nhưng ngủ lại thực sự an ổn, thẳng đến ngày hôm sau cô mới từ từ tỉnh lại. Thời điểm tỉnh lại là vào buổi sáng, ánh mắt trời tươi sáng rọi vào, trong phòng bệnh rèm cửa đã được kéo lên một nửa, cho nên khi cô mở mắt ra cũng không biết là chói mắt. Ánh mắt vòng vo di chuyển, đánh giá bốn phía, lại phát hiện trong phòng không một bóng người.

Cô không khỏi xốc chăn trên người ra, chống tay rồi xuống giường.

Không thể nào, cô rõ ràng là nhìn thấy anh, như thế nào mà lúc này lại không thấy đâu chứ? Nghiêm Chân thì thào tự nói, thẳng đến khi cô bắt gặp bộ quân trang màu xanh kia trong phòng bệnh.

Chiếc nơ sáng lạn, quân hàm hai vạch bốn sao. Anh quả nhiên ở đây, Nghiêm Chân ôm bộ quân trang kia mà sự chua xót cũng dần dâng lên nơi chóp mũi.

Bỗng nhiên cửa vang lên một thanh âm “kẹt”, Cố Hoài Việt cầm một hộp giữ ấm từ bên ngoài vào, khi nhìn đến Nghiêm Chân thì cũng sửng sốt một chút, thấy cô ôm chính áo khoác của mình mà ngây ngốc đứng ở nơi đó thì lập tức hiểu được.

Anh đi tới, ôm lấy bả vai cô nhẹ nhàng cười, “Anh không đi đâu hết, anh chỉ đi mua cho em chút cháo thôi.”

Nghiêm Chân ừ một tiếng rồi ôm lấy anh, bởi vì chỉ có như vậy cô mới có thể cảm nhận được sự thật kia.

Cô rốt cuộc… đã trở lại.

Bác sĩ nói thân thể của cô bị suy nhược, cần tĩnh dưỡng. Cố Hoài Việt cũng thật sự ở đây tĩnh dưỡng cùng cô. Nghiêm Chân có vài lần nhắc tới việc đi về đều bị anh cự tuyệt, lý do là chờ cô khôi phục tốt thì chuyển viện, tư thế giống như lúc trước cô quản anh vậy.

Nghiêm Chân cũng hỏi tới ba mẹ chồng rồi tiểu gia hỏa kia cùng bà nội, đều bị anh lấy khoảng cách quá xa không có phương tiện thăm nom, cũng đã nói rõ cho bọn họ qua điện thoại rằng cô không có việc gì thế nên cô hãy an tâm ở đây tĩnh dưỡng.

Thời gian lâu, Nghiêm Chân sẽ không hỏi lại nữa nhưng cũng thật sự có chút vướng mắc ở trong lòng, cô muốn nói với anh lại không biết nói như thế nào.

Cứ giằng co như vậy đến một ngày trước khi về thành phố B, nửa đêm cô nằm ở trên giường bệnh trằn trọc, sau đó xuống giường, chậm rãi đi thong thả trong phòng bệnh trống trải mà đi ra ngoài.

Tuy rằng là ở cùng một gian, nhưng điều kiện trong phòng bệnh không được tốt lắm. Sắp xếp thế nào cũng chỉ có thể đặt thêm được một cái đệm kế tiếp giường của cô, mà Cố Hoài Việt là một người đàn ông cao 1m8 thì làm sao có thể chấp nhận ngủ trên đó được. Nghiêm Chân đứng ở trước giường của anh, đưa tay thay anh dịch dịch góc chăn, thời tiết càng ngày càng lạnh, dù là trong phòng có máy sưởi cũng không giảm được cái lạnh nửa đêm ở đây khi nhiệt độ dần dần giảm xuống.

Bỗng nhiên người đàn ông trên giường giật mình, cô còn chưa kịp thu hồi tay thì đã bị anh nắm lấy.

Nghiêm Chân hơi có chút kinh ngạc, “Em làm ồn đến anh à?”

Cố Hoài Việt lắc đầu, vốn là nằm trên loại giường này thì ngủ không trầm, khi cô đứng bên giường là anh liền tỉnh lại.

Trong bóng đêm anh ngồi dậy, nhìn cô mặc quần áo bệnh nhân đơn bạc thì không nhịn được mà nhíu mày, “Em mặc ít như vậy mà còn dám xuống giường, anh thấy em ngày mai là không muốn trở về rồi.”

Nói xong thì cầm lấy áo khoác quân trang ở một bên đem cô bao lấy, cô cứ như vậy cả người đều bị anh ôm lấy, Nghiêm Chân cứ ngơ ngác như vậy mà nhìn anh.

“Làm sao vậy?” Cố Hoài Việt vuốt mái tóc dài của cô, thấp giọng hỏi.

“Ngày mai về nhà.”

“Uh, ngày mai về nhà.”

“Em có chút sợ đối với anh.” Nghiêm Chân nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nói.

“Sợ cái gì?”

“Không biết.” Cô cúi đầu, gối đầu lên bờ vai của anh, “Thật giống như lúc trước đi học làm chuyện sai phải về nhà đối mặt với người lớn trong nhà vậy, tâm tình thực trầm trọng.”

Anh nghe xong bỗng nhiên nở nụ cười, “Không phải đã đối mặt rồi sao?”

“Ai?”

“Anh.” Cố Hoài Việt nói, “Ba nói rằng ngươi mà em không biết nên đối mặt như thế nào là anh. Hiện tại anh ở trong này rồi, tất cả đều đã tốt, em còn sợ gì?”

Nghiêm Chân giật mình, “Em nghĩ rằng anh còn đang tức giận.” Ngày đó cùng Cố lão gia nói chuyện xong, anh lại tức giận đến như vậy…

“Em nghĩ rằng anh đang tức cái gì? Tức vì động cơ kết hôn của em không thuần túy? Hay tức vì em có điểm giấu diếm anh, hả đồng chí Nghiêm Chân.” Cố Hoài Việt bật cười, lại không thể không bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà kêu tên của cô, “nếu muốn nói tới động cơ, anh chẳng phải cũng có động cơ không thuần túy đó sao?”

“Không chỉ có chừng đó.” Cô cúi đầu, buồn rầu nói.

“Được rồi, anh thừa nhận là anh có chút tức giận.” Cố Hoài Việt thở dài nói, “Anh tức giận với em là vì anh không biết được em lại chịu nhiều ủy khuất như vậy, mà anh cứ phải ở đó nhìn chính em đi gách vác những ủy khuất đó. Đánh giặc còn biết hiệp đồng tác hiến, như thế nào đến phiên em lại phải một người đơn phương độc mã ra trận chứ? Em đã quên, anh làm gì rồi sao?”

Chỉ trích như vậy đối với Cố Hoài Việt mà nói có thể là nghiêm khắc rồi, Nghiêm Chân cũng hiểu được nên cúi đầu kéo góc áo anh mà nói, “Em biết, nhưng em không nghĩ sẽ làm anh liên lụy vào được.” Cô không nghĩ chính mình về sau mỗi khi nói chuyện này với anh lại cảm thấy áy náy, cô biết anh không cần, nhưng đồng ý kết hôn cũng là cô cho nên muốn cởi bỏ thì cũng phải chính là cô, bởi vì cô không chỉ để ý đến mình anh mà còn có những người khác để ý tới cô và anh, “Em chỉ muốn sau khi chấm dứt tất cả mọi việc tại đây, sẽ cùng anh sống thật tốt.”

Kỳ thật khi đứng trước ngôi mộ của ba mẹ cô có chút hối hận, nhìn hai bia mộ cùng nằm song song kia mà cô có chút hâm mộ, nếu giờ phút này có thể có người cùng cầm tay với cô thì chẳng phải càng thêm hạnh phúc sao?

Nhưng hiện tại cô không cần hâm mộ nữa, bởi vì có một đôi tay đang cầm lấy tay của cô.

“Anh hiểu được.” Cố Hoài Việt thấp giọng nở nụ cười. Khi Cố lão gia ở trong phòng bệnh nói với anh nhiều như vậy, nếu như anh không rõ, liền uổng phí khổ tâm của ông ấy. “Ba nói anh ích kỷ, nói cho tới nay đều là em chờ anh, lần này đổi lại là anh chờ em sẽ không sao nữa, sau này anh nghĩ lại thì thật đúng là nên như vậy. Cho nên lần này mặc kệ có bao nhiêu lâu, anh đều đợi.” Nói xong anh ngẩng đầu, còn thật sự nhìn thẳng vào ánh mắt cô, “Nhưng Nghiêm Chân, có một điều anh phải nói cho em hiểu được. Đã trải qua một lần sinh ly tử biệt thì con người không dễ dàng để ý đến một cái gì đó như vậy, cần phải thật sự muốn có cái gì đó, để lại không phải buông ra nữa. Em hểu ý tứ của anh chứ?”

Cô tự nhiên là hiểu được, nhưng chỉ là có chút không không thể tin được, cho nên anh nắm lấy tay cô, lại nói lại một lần nữa cho cô, “Anh quan tâm em. Anh yêu em.”

Ba chữ này là lần đầu tiên anh nói, trong hôn lễ đầu tiên anh nói với Lâm Kha là anh nguyện ý. Anh nguyện ý đảm đang trách nhiệm của một người chồng, bảo hộ trân trọng cô ấy. Nhưng hiện tại, anh nói yêu cô, không có hôn lễ, không có người chứng hôn, nhưng ý nghĩa của ba chữ này đã bao hàm hết tất cả.

Nghiêm Chân nhịn không được che miệng lại, vừa khóc vừa cười. Dùng giọng nói nghẹn ngào lẫn khàn khàn mà nói, “Em cũng vậy.”

Đứng ở trước mộ của ba mẹ cô đã từng hỏi qua một vấn đề, hạnh phúc là gì?

Đáp án đó có hỏi 100 người thì có lẽ sẽ nhận được 100 đáp án khác nhau, mà hiện tại cô cũng có một đáp án cho riêng mình.

Hạnh phúc của cô, tới từ gian khổ nhưng bình thản, nó đáng quý, chân thành tha thiết và cũng dài lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK