Tác giả: Mạc Thần Hoan.
Edit: Chocomilk. >
Thân thể cậu ta phi thường mềm mại, hoặc là nói, giống như không có xương cốt mà xụi lơ tại bên cạnh giường.
Toàn thân rất mềm nhuyễn mà ngồi phịch ở trên giường, thân hình run rẩy miễn cưỡng trên giường trắng. Tóc đen thực dài, đã dài qua bên tai sắp đến bả vai, ở chỗ tóc che đi, lại bởi vì ánh trăng chiếu rọi, mà lộ ra một miệng vết thương thật dài đã thành sẹo.
Tuy rằng đã kết vảy, nhưng có thể cảm giác lúc đó có bao nhiêu đau đớn.
Đường cong thân thể phi thường cường tráng, xinh đẹp, môi rất mỏng, mũi thẳng, con ngươi hẹp dài, hốc mắt sâu, mang theo một loại cảm giác dị chủng kỳ lạ. Ánh mắt của cậu ta xinh đẹp, màu trắng, giống như ngọc mắt mèo tuyệt hảo mông lung mờ mịt, ở giữa có một sợi màu bạc, ám chỉ cậu ta không giống nhân loại.
Trên gương mặt tuấn mỹ, có vô số miệng vết thương nhỏ, hỗn độn dày đặc, khiến khuôn mặt nhìn qua thập phần xấu xí, làm người ta không muốn nhìn thẳng. Nghiêm trọng nhất là vết thương kia, thậm chí là thật sâu từ bên má trái kéo đến bên phải, đem mũi chia làm hai nửa, lộ ra xương trắng, đáng sợ lại khó coi.
“Dương… Dương?”
Cặp mắt trong suốt sạch sẽ kia, không có lây dính một chút bụi trần, phản chiếu ảnh ngược của gương mặt thanh tú ở trên giường kia, lẳng lặng mà nháy mắt một cái. Chậm rãi, cậu ta quay đầu, cái gì cũng đều không hiểu mà nhìn người trước mắt.
Không biết nhìn bao lâu, trong đêm khuya không khí lạnh lẽo, nhưng cậu ta cứ như vậy cả người trần trụi ghé vào bên giường. Cậu ta bắt đầu dùng sức muốn đứng lên, nhưng mỗi lần cũng chỉ bị trượt chân, xương cốt mềm mại lần thứ hai thất bại quỳ xuống đất.
Muốn học nói giống con nít, muốn học trẻ con cách đứng thẳng.
Lần lượt thất bại, lần lượt cố gắng.
Cặp mắt trong suốt, thuần khiết bởi vì không ngừng thất bại mà dần dần biến thành đen, sắc mặt càng ngày càng đen, đến cuối cùng bởi vì quá thâm trầm mà trở thành màu đen của hắc diệu thạch, lạnh lùng mà mang theo sát khí vô tình.
Cậu ta bỗng nhiên dừng lại suy nghĩ muốn đứng thẳng, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn nam nhân đang bình yên nằm ở kia.
Chỉ thấy Kỳ Dương như trước cau mày đang ngủ say, tựa hồ có chút khó chịu, nhưng là song mâu vẫn luôn nhắm chặt.
“Chi chi… Chi giết… Giết Dương… Chi chi giết ngươi… ”
Thanh âm đến cuối cùng đột nhiên cất cao, ở trong phòng chấn động, cùng với tiếng “Chi” chính là năm đạo hàn quang sắc bén chợt lóe, trực tiếp hướng về gương mặt trắng nõn của Kỳ Dương, động tác cực kỳ nhanh chóng, mũi đao phiếm lạnh như băng
“Xoạt —— “
Hai mắt nhắm chặt của Kỳ Dương mãnh liệt mở ra
Trên trán hắn toát ra mồ hôi lấm tấm, giật mình kinh hãi mà nhìn thẳng phía trước, nhìn thấy——
Bóng tối hoàn toàn yên tĩnh
Trong phòng an tĩnh dị thường, ánh trăng tuy rằng từ cửa sổ trong chiếu vào bên trong, nhưng Kỳ Dương lại như trước cau mày nhìn một hồi lâu mới thích ứng cái bóng tối này.
Hắn vươn tay lau lau mồ hôi trên trán, lúc này mới phát hiện quần áo của mình không biết khi nào đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, gắt gao mà dính vào trên người. Kỳ Dương cảnh giác mà chống đỡ thân mình đứng dậy xem xét chung quanh, xác nhận không có bất luận cái gì kỳ quái, mới chậm rãi thở ra một hơi.
Hắn vừa rồi… mơ thấy một cơn ác mộng.
Mơ thấy con thú biến dị S1 cư nhiên dùng súng pháo điện công kích mình, nó ở trong mộng có được trí tuệ cực cao, dùng cặp móng vuốt ngu xuẩn kia thao tác trên nòng súng, sau đó là tiếng súng lạnh lẽo vang lên ——
Đem hắn bắn đến dập nát
Dùng tay trái bưng cái trán, Kỳ Dương nửa ngồi ở trên giường không ngừng mà thở dốc. hai mắt của hắn có chút đỏ, sắc mặt lại thập phần tái nhợt. Ước chừng nghỉ ngơi một hồi lâu sau, hắn mới bình thường lại, sau đó đi về hướng đông bắc của căn phòng thì đột nhiên dừng lại, ngồi xổm người xuống nhìn cái rương màu đen anh tĩnh.
Tầm mắt lạnh như băng mang theo hoài nghi dừng trên cái khóa hồi lâu, bỗng nhiên, Kỳ Dương vươn tay nhập mật mã, mở ra nắp rương.
Vừa cúi đầu, tầm mắt của hắn liền cùng một đôi mắt thú đối diện.
Cặp mắt kia tại trong bóng tối cực kỳ xinh đẹp trong suốt, giờ này khắc này chính run rẩy mà nhìn Kỳ Dương, mắt tròn ướt át, tựa hồ phi thường sợ hãi. Nó toàn bộ thân mình đều kề sát vách rương, cùng Kỳ Dương bảo trì khoảng cách lớn nhất, nhưng lại như cũ không ngừng phát run.
Nó đang sợ hãi.
Kỳ Dương kết luận.
Ánh mắt càng ngày càng lạnh, tại trong bóng tối, Kỳ Dương chỉ có thể nhìn thấy thú biến dị thú lóe ra ánh sáng thấu triệt. Thân thể cùng bóng tối hòa thành một thể, làm người ta thấy không rõ. Nhưng cho dù không cần nhìn, Kỳ Dương đều tinh tường nhớ rõ mỗi một miệng vết thương trên người nó.
Từ trên mặt có 35 vết đến phía sau móng vuốt có 17 vết, mỗi một dấu đều là hắn tự tay tạo ra, ôm ấp thái độ nghiêm túc đối với thực nghiệm thể, cùng với… Trả thù ngầm.
Chính là con thú biến dị này, ở trước mặt của hắn, cắn chết ba trợ thủ. Mỗi một lần công kích đều chuẩn xác đến khiến người không có phản ứng tìm đường sống, chỉ có thể khiến hắn mắt mở trừng trừng mà nhìn máu của đồng đội ở trước mắt phun trào, đến cuối cùng… Trở thành chính mình thiếu chút nữa gãy tay phải
Đó là lần đầu tiên Kỳ Dương cảm giác sợ hãi.
Cho dù hiện tại nó ôn thuần nhát gan như thế nào, ánh mắt lóe ra màu đen lúc trước kia, tàn khốc lãnh huyết mãnh thú cũng chưa từng có, Kỳ Dương trong lòng không quên. Nó chung quy là một mãnh thú, vĩnh viễn… Sẽ không bị người thuần phục.
Chậm rãi giơ tay lên, Kỳ Dương nhìn tay phải của mình.
Nơi đó đã từng có vết sẹo, nay đã hoàn toàn biến mất. Chính là tại một tuần trước hắn ngất đi rồi sau đó Tần Sở sử dụng dị năng chữa khỏi, bởi vì phải cải tạo tế bào toàn cơ thể, làm cho vết sẹo dữ tợn kia triệt để biến mất.
Không có vết sẹo kia nhắc nhở, Kỳ Dương cảm thấy mình…
Tựa hồ mềm lòng rất nhiều.
Trong bóng tối, con thú biến dị cuộn thân thể không dám nhúc nhích. Nó sợ hãi mà nhìn vẻ mặt trầm mặc của nhân loại, sau đó nhìn ngón tay gầy gò, thon dài của nhân loại tiến vào trong rương. Là tay phải mà nó đã từng cắn qua, giờ phút này sạch sẽ bóng loáng không có một chút vết thương, chậm rãi vói vào, sau đó ——
Dùng sức mà mở miệng vết thương của nó.
“Chi chi… Chi chi chi chi ”
Giãy dụa muốn chạy trốn cái loại đau đớn kịch liệt này, nhưng lại bị trói trụ. S1 thống khổ mà dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nhân loại lãnh khốc vô tình, mắt thú ướt át tràn ra nước mắt, cuối cùng rốt cục chảy xuôi khỏi hốc mắt, nhỏ trên cánh tay lạnh như băng của Kỳ Dương.
Cả người chấn động, Kỳ Dương chậm rãi rút tay trở về, vẻ mặt phức tạp mà nhìn nước mắt cực nóng trên mu bàn tay mình.
Chất lỏng kia khi được ánh trăng chiếu xuống, phản xạ ra ánh sáng trong suốt rực rỡ, so với nước mắt người còn bỏng rát hơn rất nhiều, bỏng rát đến mức Kỳ Dương thấy mu bàn tay có chút nóng lên.
“Mày khóc…” Kỳ Dương thì thào tự nói.
Hắn nhìn giọt nước mắt kia hồi lâu, bỗng nhiên mãnh liệt chà lau sạch sẽ, sau đó lạnh lùng mà nhìn thú biến dị run rẩy kia, nói: “Mày biết không… Mày giết Trần Vân, Phương Thành Long cùng Bạch Hiểu Quyên. Bạn gái Trần Vân thiếu chút nữa bi thống tự sát, con trai của Phương Thành Long biến thành cô nhi, cha mẹ Bạch Hiểu Quyên bi phẫn đau lòng.”
Ánh mắt thanh lãnh đạm mạc, lẳng lặng mà dừng trên thân thể thú biến dị.
“Nhân loại cùng thú biến dị thủy chung là bất đồng. Bất đồng chủng tộc đã định trước lại vì bất đồng ích lợi mà tranh thủ cố gắng sống sót, không có hòa bình vĩnh viễn, cũng không có đối địch vĩnh viễn. Trừ phi có một phương lấy ưu thế áp đảo một phương khác, mới có khả năng hòa bình vĩnh viễn. Mà tao, là nhân loại. Mày, là thú biến dị.”
Kỳ Dương thanh âm rất xa, xa đến giống như ở chân trời vang lên.
“S1, mày ở đây 17 ngày, bị ba người bọn họ chém 8 đao, bị tao tự tay để lại 618 miệng vết thương.”
Thanh âm kia giống như dao nhỏ sắc bén, ở trong không khí không tiếng động vang lên.
“Ngày mai, chính là ngày 18. Vào ngày mai, tao sẽ đem mày chia làm 108 khối, để vào dung dịch Formalin* chậm rãi nghiên cứu.”
“Tao, sẽ cho mày một lần thống khổ cuối cùng, cũng là vật tế cuối cùng cho ba người bọn họ.”
Kỳ Dương thần sắc thập phần bình tĩnh, khuôn mặt tuấn tú an tĩnh đến giống như đang đối mặt một đồ vật xa lạ, an tĩnh đến… Giống như đang chỉ là nói một lời từ biệt.
“Ngày mai, mày sẽ không quá đau. Mày ở đây trải qua 17 ngày đã trả giá đầy đủ đại giới. Từ nay về sau, tao sẽ không bao giờ hận mày, cũng sẽ không lại tra tấn thân xác mày. Mày phải trả hết nợ, ngày mai, chính là kết cục của mày.”
Hắn dễ dàng mà nói xong lời tha thứ.
“Là mày kết liễu Trần Vân, Phương Thành Long cùng Bạch Hiểu Quyên, là mày gây ra vết thương cho tao.”
“Cũng là… Tao cho mày —— kết cục cuối cùng.”